Nghe chàng nói như vậy, Thẩm Truy và Thái Thuyên nhất thời không biết nên làm
thế nào. May mà Tiêu Cảnh Diễm có vẻ không hề tức giận vì bị làm trái, hắn chỉ
do dự một chút rồi nói: “Tiên sinh đã có hứng thú thì Thái khanh xin tiên sinh
chỉ giáo một chút đi.”
Thái Thuyên và Thẩm Truy nhanh chóng trao đổi ánh mắt, lấy hồ sơ trong tay áo
đưa ch Mai Trường Tô.
Hồ sơ không dày, chỉ có khoảng mười trang, đính lại ngay ngắn, chữ viết nhỏ mà
rõ ràng.
Sau khi cầm lấy, Mai Trường Tô xin Tiêu Cảnh Diễm thứ lỗi trước rồi mới dựa
vào lưng ghế, bắt đầu lật xem. Nhưng chàng xem là việc của chàng, ba người
khác không thể yên lặng chờ đợi bên cạnh được, huống chi ngồi ở ghế chủ tọa
còn là một vị Thái tử điện hạ vô cùng tôn quý, cho nên Thẩm Truy nhanh chóng
động não tìm chuyện gì đó để phá vỡ bầu không khí nhạt nhẽo này.
“Điện hạ, tháng sau chính là thánh thọ thiên thu của bệ hạ. Năm ngoái điện hạ
kính tặng một con chim ưng được bệ hạ rất thích, năm nay điện hạ nhất định sẽ
có quà mừng tốt hơn, ha ha ha ha…”
“Đối với một người con, quà mừng tốt nhất chính là lòng hiếu thảo. Chỉ cần ta
tu tâm dưỡng tính, làm việc chu toàn thì tặng thứ gì phụ hoàng cũng sẽ thích…”
Tiêu Cảnh Diễm cố gắng tiếp tục nói chuyện với hai người Thái, Thẩm bằng thái
độ bình thường, chỉ có điều thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mai Trường Tô.
Mai Trường Tô không hề để ý ba người khác trong phòng đang nói gì, dường như
chàng thật sự bị vụ án thu hút, lật xem hết tờ này đến tờ khác, vẻ mặt rất
chuyên chú, chỉ thỉnh thoảng nâng chén trà lên uống một ngụm.
Lúc ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm nhìn tới lần nữa, chàng vừa đặt chén trà xuống bàn,
ngón tay vô tình chạm vào một đĩa bánh trên bàn liền tiện tay cầm một miếng,
không thèm nhìn mà đưa thẳng lên miệng.
Thẩm Truy và Thái Thuyên đột nhiên cảm thấy hoa mắt. Chỉ trong chớp mắt, Tiêu
Cảnh Diễm đã lao thẳng tới tóm lấy tay Mai Trường Tô, giật miếng bánh đó ra
khỏi miệng chàng rồi ném đi thật xa.
Cảnh tượng ly kỳ này khiến tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó, ngay chính
Tiêu Cảnh Diễm cũng lập tức nhận thấy không ổn, tỏ ra hơi lúng túng, ánh mắt
dao động. “Bánh này… cũ rồi…”
Bánh Đông cung Thái tử mang ra đãi khách lại là bánh cũ, lý do này thật sự quá
lạ lùng.
Ánh mắt Mai Trường Tô chậm rãi chuyển tới mặt bàn, trên đó có đủ các loại bánh
phù dung, bánh hạch đào, và cả… bánh phi.
Nhìn mặt chàng thì hình như không có gì khác thường, chỉ chậm rãi hạ mí mắt,
sắc mặt dần trở nên trắng xanh, thực sự không nhìn ra lúc này trong lòng chàng
đang bị chấn động hoàn toàn.
Chàng vốn chỉ có ý thăm dò, tuy nhiên sau khi thật sự thăm dò ra kết quả,
chàng lại cảm thấy khó chịu không nói nên lời, trong ngực lạnh buốt và đau
đớn.
Tiêu Cảnh Diễm vẫn nắm chặt cổ tay Mai Trường Tô, cánh tay từng khỏe mạnh, rắn
rỏi giờ đây mềm yếu, run rẩy khiến ngực hắn như bị đè dưới một tảng đá, hắn
bất giác càng nắm chặt, chặt đến mức muốn truyền hết sức mạnh sang người
chàng.
Có điều ngoài chuyện này thì Tiêu Cảnh Diễm không dám có bất cứ cử động nào
khác, cũng không dám nói thêm một chữ, bởi vì ngồi trước mặt là bằng hữu tốt
nhất của hắn, nhưng cũng không phải bằng hữu mà hắn quen thuộc.
Lâm Thù vượt qua kiếp nạn trở về đã không còn là Lâm Thù tung hoành ngang dọc,
một Lâm Thù như được đúc bằng sắt năm đó, Tiêu Cảnh Diễm không muốn làm sai
chuyện gì hay nói sai lời gì trong thời khắc mẫn cảm này, cho nên hắn chỉ có
thể nắm bàn tay kia, im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, Mai Trường Tô nhẹ nhàng rút tay lại, bám tay ghế đứng lên,
đôi môi tái nhợt khẽ mím lại, nói nhỏ: “Trong nhà ta còn có chút việc, ta xin
cáo từ trước.”
“Tiểu…” Tiêu Cảnh Diễm mấp máy môi, cuối cùng cũng không dám gọi ra, chỉ có
thể nhìn chàng xoay người, bước từng bước thong thả, phiêu diêu ra ngoài cửa.
Thẩm Truy và Thái Thuyên vẫn ngẩn người nhìn cảnh này. Cả hai đều trợn mắt, há
miệng, vẻ mặt giống hệt nhau. Có điều bây giờ Tiêu Cảnh Diễm đã quên mất rằng
họ còn ở nơi này, chỉ đứng sững một lát trong điện rồi lại đuổi theo.
Mai Trường Tô cố gắng đi nhanh một chút, nhưng bệnh nặng mới khỏi, tâm tình
lại kích động, tứ chi và hai má đều tê đại, mới đi đến bậc thềm cao ngoài hành
lang, hai chân chàng đã nhũn ra, không thể không dừng lại, dựa vào lan can thở
dốc.
Mặc dù không quay lại nhìn nhưng chàng biết ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm còn dõi
theo sau lưng, vì vậy chàng cắn răng chịu đựng, không muốn tỏ ra yếu ớt lúc
này.
Trước kia họ đã lớn lên cùng nhau, đua ngựa cùng nhau, luận võ cùng nhau,
tranh đoạt vị trí thợ săn số một trong cuộc đi săn mùa thu với nhau, ra sa
trường đối mặt với khói lửa ngút trời cùng nhau, lúc đi tiên phong dụ địch, bị
quân địch đông gấp mấy chục lần bao vây, họ dựa lưng vào nhau mở đường máu
thoát ra.
Lâm Thù kiêu ngạo và ngông cuồng không thể tưởng tượng được có một ngày, Cảnh
Diễm sẽ chạy tới đỡ lấy thân hình yếu ớt, vô dụng của mình, nói với giọng
thông cảm và thương hại: “Tiểu Thù, ngươi không sao chứ?”
Không thể tưởng tượng, cũng không thể chấp nhận.
Cho nên chàng trốn tránh, muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, trở lại
Tô trạch cho tâm tình tỉnh táo lại rồi mới từ từ suy nghĩ, từ từ quyết định.
Nhưng sau khi chàng điều hòa được nhịp thở thì lại không thể bước tiếp, bởi vì
Phi Lưu đột nhiên chạy từ cửa ngách tới chỗ chàng, bước chân nặng nề hơn bình
thường, trong lòng ôm chặt một con sói lớn màu xám.
“Bất tỉnh!” Thiếu niên giơ Răng Phật ra trước mặt Tô ca ca, ánh mắt hoảng loạn
và bỡ ngỡ. “V뮠bất tỉnh!”
Mai Thường Tô dùng ngón tay trắng đến mức gần như trong suốt vuốt ve lớp da
của con sói xám, thấy đã cứng đờ và lạnh ngắt, trái tim chàng lập tức quặn
đau.
Răng Phật nhắm mắt, thoạt nhìn rất điềm tĩnh. Phi Lưu mấy lần cố gắng muốn
nâng đầu nó lên nhưng vừa buông tay ra lại xuống.
Tiếng bước chân vang lên từ phía cửa ngách, Liệt Chiến Anh đã được bổ nhiệm
làm tướng quân tuần vệ Đông cung lúc này mới đuổi đến nơi, mồ hôi ròng ròng.
Nhìn thấy Thái tử cũng ở bên ngoài, hắn giật mình kinh ngạc, nhưng còn chưa
kịp cáo lỗi thì Tiêu Cảnh Diễm đã nhanh chóng ra hiệu cho hắn yên tĩnh đứng
bên cạnh.
Răng Phật đã sắp mười bảy tuổi. Đối với một con sói thì nó được coi như sống
rất thọ. Cái chết của nó đương nhiên làm người ta thương cảm, nhưng đối với
những người trưởng thành có lý trí thì đây không phải một chuyện khó chấp
nhận.
Nhưng Phi Lưu không thể hiểu được điều này. Vừa rồi nhìn thấy Răng Phật bị đặt
vào một chiếc hộp gỗ, hắn liền chạy đến xem. Liệt Chiến Anh dỗ dành hắn: “Răng
Phật ngủ rồi.” Trong nhận thức của thiếu niên, ngủ rồi nghĩa là nhất định sẽ
tỉnh lại, cũng giống như Tô ca ca thường xuyên ngủ, nhưng dù ngủ bao lâu thì
sau đó cũng sẽ tỉnh lại.
Thế là hắn hỏi bao giờ Răng Phật tỉnh dậy.
Trong mắt Liệt Chiến Anh lộ rõ vẻ đau buồn, nói nó sẽ không tỉnh lại nữa.
Lần đầu tiên Phi Lưu biết có lúc ngủ mà cũng không tỉnh lại nữa, điều này
khiến hắn vô cùng hoảng sợ, ôm lấy Răng Phật theo bản năng rồi chạy thẳng đến
chỗ Tô ca ca.
Mai Trường Tô xoa đầu thiếu niên. Chàng có thể thấy sự ngỡ ngàng, bối rối của
Phi Lưu lúc này nhưng cũng chẳng còn tinh thần và sức lực để an ủi và giải
thích.
Chiếc áo choàng đen của thần chết quanh năm phủ trên người chàng, rất lạnh
lẽo, rất rõ ràng, rõ ràng đến mức chàng hoàn toàn không thể miêu tả với thiếu
niên chết rốt cuộc nghĩa là gì.
“Phi Lưu, ngươi sẽ nhớ Răng Phật chứ?”
“Sẽ!”
“Là bằng hữu, ngươi vẫn nhớ nó, như vậy là đủ rồi.” Mai Trường Tô đưa tay bế
Răng Phật từ trong lòng Phi Lưu. Bởi vì quá nặng, chàng không đứng nổi nên dứt
khoát ngồi xuống, áp đầu con sói xám vào má mình, cáo bịệt nó, lần cuối cùng.
“Tô ca ca…” Thiếu niên rất sợ hãi nhưng lại không rõ vì sao mình sợ, chỉ có
thể sáp tới, dựa vào cánh tay Mai Trường Tô như Răng Phật.
“Không sao, dậy đi, bế Răng Phật đến trả cho Liệt tướng quân. Liệt tướng quân
sẽ đưa nó đến nơi thoải mái hơn. Mau đi đi!” Mai Trường Tô nhỏ giọng vỗ về Phi
Lưu.
Nhưng Phi Lưu còn chưa kịp đứng dậy theo lời chàng thì một cánh tay đã đưa tới
nhấc thân thể nặng nề của Răng Phật lên.
Phi Lưu bật lên định cướp lại, nhưng vừa nhìn thấy người trước mặt là ai đã
lập tức nhớ tới mệnh lệnh nghiêm khắc nhất của Tô ca ca nên không dám động
thủ.
Tiêu Cảnh Diễm một tay ôm Răng Phật, tay kia đưa ngang ra phía trước, lòng bàn
tay úp xuống, hơi nắm lại, dừng lại cách vai phải Mai Trường Tô khoảng một
thước.
Sau một lát yên lặng, Mai Trường Tô ngước lên, đón nhận ánh mắt của Cảnh Diễm.
Trong nháy mắt đó, hai người đều cảm thấy đau đớn cực độ, hơn nữa cũng cảm
nhận được sự đau đớn trong lòng đối phương.
Đau đớn nhưng lại không thể nói rõ, dường như nếu mở miệng thì cũng chỉ có thể
phun ra thứ duy nhất là máu tươi.
Cánh tay Tiêu Cảnh Diễm vẫn duỗi thẳng tới, không hề lay động. Gương mặt trắng
xanh, yếu ớt của Mai Trường Tô vẫn hờ hững, nhưng cuối cùng chàng cũng giơ tay
phải lên, bám vào cánh tay vững vàng trước mặt như một chỗ dựa để đứng lên.
Khi chàng đã đứng vững, bàn tay kia liền nhanh chóng thu lại, dường như chưa
hề đỡ chàng dậy.
“Phi Lưu, chúng ta về thôi.”
“Ừ.”
Liệt Chiến Anh đứng dưới thềm, trơ mắt nhìn Tô tiên sinh xưa nay vẫn lễ số chu
toàn dẫn hộ vệ thiếu niên đi thẳng mà thậm chí không hề tạ ơn lấy một tiếng
sau khi bám cánh tay Thái tử đứng dậy. Còn vẻ mặt bi thương của Tiêu Cảnh Diễm
khi ôm Răng Phật đưa mắt nhìn chàng rời đi cũng khiến hắn gần như không thể
nhúc nhích.
“Chiến Anh…”
“Ơ… Có… có thần!”
“Mang Răng Phật đi, tẩm liệm tử tế, ngày mai… ta đến xem chôn cất nó.”
“Vâng!”
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Liệt Chiến Anh cũng biết chuyện gì nên
hỏi, chuyện gì không nên hỏi, vội bước tới đón lấy Răng Phật, lặng lẽ khom
người lui lại.
Tiêu Cảnh Diễm phất áo choàng, xoay người rất nhanh, bước đi như gió vào trong
điện.
ong thời gian hắn rời khỏi điện này, Thẩm Truy và Thái Thuyên đã tạm thoát
khỏi trạng thái sững sờ, trao đổi mấy câu về cảnh tượng ly kỳ vừa xảy ra.
Có điều vì không biết đã xảy ra chuyện gì nên cuối cùng hai vị thượng thư đang
hăng hái bừng bừng, tiền đồ sáng sủa…chỉ trao đổi mấy câu nhảm nhí có nói cũng
như không.
“Thái huynh, chuyện này là thế nào?”
“Ta cũng muốn hỏi ngài chuyện này là thế nào.”
“Ta mà biết thì đã tốt. Rốt cuộc chuyện này là thế nào nhỉ?”
Trong một loạt những câu “chuyện này là thế nào, tiếng bước chân của Thái tử
điện hạ đã vang lên, hai người vội im tiếng, cung kính đứng trang nghiêm.
Sau khi quay lại, vẻ mặt Tiêu Cảnh Diễm đã khác lúc ra ngoài, lông mày nhíu
chặt, mặt trầm như nước, trong mắt lấp lánh thứ ánh sáng lạnh lùng như lưỡi
đao, khi mở miệng nói, giọng nói cũng toát ra vẻ tàn nhẫn trước kia rất ít khi
xuất hiện.
“Thẩm khanh, Thái khanh, bản cung có việc lớn cần nói, các khanh nghe đây.”
“Vâng!”
“Chuyện này bản cung sớm đã hạ quyết tâm, không thể không làm. Hôm nay nói với
các khanh không phải để thương lượng với các khanh mà là cần các khanh giúp
sức.”
Hai người Thẩm, Thái liếc nhìn nhau, vội nói: “Chúng thần xin nghe điện hạ dặn
dò.”
“Tốt.” Tiêu Cảnh Diễm nghiến răng, nắm chặt tay ghế chạm hình đầu rồng, ngữ
điệu lạnh lẽo mà kiên định. “Bản cung…cần lật lại vụ nghịch án Xích Diễm mười
ba năm trước, phúc thẩm, phán xét lại, minh chiếu thiên hạ, rửa sạch ô danh
cho Đại hoàng huynh và người nhà họ Lâm. Không đạt mục đích này quyết không
dừng lại!”
Mai Trường Tô đến Đông cung một chuyến, sau khi trở về vẻ mặt rất khác thường,
có điều chàng vẫn cố chịu đựng. Vừa uống thuốc xong chàng lại nôn ra hết, cuối
cùng còn nôn ra hai ngụm máu, mọi người đều vô cùng sợ hãi, nhưng chính chàng
lại nói không có việc gì.
Yến đại phu chạy tới châm cứu cho chàng để chàng ngủ yên. Lúc này Lận Thần mới
gọi Phi Lưu tới hỏi, nhưng Phi Lưu lại không biết gì cả, hỏi tới hỏi lui chỉ
nói mấy lời: “Răng Phật, ngủ, bất tỉnh.” Lận Thần có thông minh hơn nữa cũng
không thể nghĩ ra được là như thế nào.
“Răng Phật vốn là một con sói Tĩnh vương điện hạ nuôi, rất thân với thiếu
soái.” Vệ Tranh và Niếp Phong cừng đi ra từ tẩm phòng của Mai Trường Tô, dẫn
Lận Thần ra ngoài sân, nói. “Nghe ý Phi Lưu thì chắc là Răng Phật chết rồi,
thiếu soái rất đau lòng…”
Lận Thần lắc đầu. “E rằng không phải vì chuyện này. Hắn có thương con sói đó
đến mấy thì cũng không đến nước này. Nếu hôm nay Thái tử đột nhiên chết, tâm
huyết nhiều năm trôi theo dòng nước thì còn chấp nhận được.”
Niếp Phong và Lận Thần chưa tiếp xúc với nhau nhiều, không quen với cách nói
chuyện không giữ mồm giữ miệng của hắn nên liền trợn mắt nhìn hắn.
Vệ Tranh thì cau mày, nói: “Lận công tử, công tử nói chuyện cũng nên kiêng kỵ
một chút được không?”
“Ta nói thế thì có sao?” Lận Thần nhún vai. “Nếu Thái tử điện hạ là chân long
thiên tử thì cái miệng này của ta sao có thể nguyền rủa hắn được? Ngươi cũng
đừng vội vàng đi qua đi lại như thế nữa. Trường Tô là ngườỉ kiên cường, chính
hắn cũng đang cố gắng điều chỉnh tâm tình để tránh làm tổn hại sức khỏe, nôn
hai ngụm máu như thế là chuyện tốt, hôm nay vẫn chưa chết được.”
Hắn càng nói càng quá đáng nhưng cả Tô trạch không ai làm gì được hắn, hai vị
tướng cũ của Xích Diễm trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng đành phải coi
như không nghe thấy.
Đến tối cùng ngày, Mai Trường Tô tỉnh dậy, ăn uống qua quýt rồi ra ngoài sân
đánh đàn. Ai ngờ lúc tiếng đàn bi thương lên đến đoạn cao trào thì dây đàn
cũng đứt, cắt vào ngón tay chàng chảy máu.
Chàng ngồi lặng lẽ dưới ánh trăng, mặt lạnh như băng, những người xung quanh
đều không dám đến gần, chỉ có Lận Thần tới hỏi han: “Trường Tô, máu của ngươi
vẫn màu đỏ à?”
Mai Trường Tô cười nhạt, nói: “Máu này vẫn đỏ, thân này vẫn sống… Lận Thần,
gần đây khí phách của ta đã suy vi, chỉ là một chút dây dưa, một tia đau xót
trong lòng thôi, để ngươi chê cười rồi.”
Lận Thần ngẩng đầu nhìn trời một hồi lâu mới nói: “Ta luôn cuồng vọng, mong
cười những chuyện nực cười trong thiên hạ. Trong lòng ngươi có quá nhiều nỗi
vướng bận, hành sự quả thật có rất nhiều chỗ có thể khiến ta bật cười, nhưng
ta lại không cười ngươi được, ngươi biết là vì sao không?”
Mai Trường Tô cầm đoạn dây đàn bị đứt lên nhìn, lạnh nhạt đáp hai chữ: “Có
biết” rồi không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi về phòng mình.
Lận Thần cúi đầu, chậm rãi đi ra ngoài viện. Mọi người xung quanh không hiểu
chuyện gì, lại vô cùng lo lắng, bắt Vệ Tranh tới hỏi. Lận Thần cười một hồi,
nói: “Đừng lo, Trường Tô không sao. Hơn nữa, cho dù hắn có sao thì chúng ta
cũng có thể giúp được gì?”
Vệ Tranh quýnh lên, đang định cãi lại thì đột nhiên Lận Thần lớn tiếng nói:
“Đêm tĩnh gió mát trăng thanh, gã Trường Tô không hiểu phong nhã đó lại đi
ngủ. Mọi người đừng bắt chước hắn, đến uống rượu với ta được chứ?”
Thấy hắn lại bắt đầu quậy, Lê Cương và Chân Bình biết hôm nay không hỏi được
gì từ miệng hắn nữa, cả hai liền vội vã chuồn mất, chỉ có Niếp Phong không đủ
kinh nghiệm bị hắn kéo lấy, Vệ Tranh không làm sao được nên chỉ có thể đi
theo. Ba người cùng đến phòng bếp lấy rượu và thức ăn mang ra bàn đá ngoài
viện, vừa uống rượu vừa tán gẫu chuyện trời nam biển bắc.
Rượu đã uống ba hũ, mọi người dần dần hào hứng, ngay cả Niếp Phong cũng nói
bằng những âm tiết lẫn lộn kết hợp với động tác tay. Vệ Tranh đã đỏ mặt như
Quan Công, kéo tay Lận Thần, nói: “Lận công tử, thiếu soái… của bọn ta… có
được một bằng hữu như công tử…trông cậy cả vào công tử…”
“Biết rồi, biết rồi.” Hai mắt Lận Thần sáng như sao, không hề có chút men say,
nhìn chén rượu trên tay, nhẹ nhàng lắc lắc. “Đâu cần các ngươi phải trông cậy,
ta và hắn dù không quen biết lâu dài như các ngươi nhưng tốt xấu gì cũng được
tầm mười năm…”
Vệ Tranh lau mặt, đang định nói tiếp thì có tiếng bước chân dồn dập vang lên
bên ngoài. Một lát sau còn nghe thấy Lê Cương vừa đi vừa nói chuyện: “Ở đây,
bọn họ uống rượu trong sân…”
Còn chưa nói xong, một bóng người đã lao đến chỗ Lận Thần, nắm tay hắn lắc
mạnh, hưng phấn kêu lên: “Tìm được rồi, ta tìm được rồi!”
Lận Thần chóp chớp mắt, cũng không vùng vẫy, hỏi rất bình tĩnh: “Ngươi tìm
được cái gì?”
“Băng tục thảo, băng tục thảo!” Người đến mặt đầy bụi đất, môi cũng khô nứt
nhưng hai mắt tỏa sáng lấp lánh, tâm trạng vô cùng vui vẻ, vừa nói vừa đưa tay
vào trong áo. “Ngươi xem đi, ta đựng trong bình lưu li, rất cẩn thận, không
mất một sợi rễ nào…”
”Niếp Đạc?” Vệ Tranh kinh ngạc, đã tỉnh rượu hơn nửa. “Sao lại là ngươi? Ngươi
đến từ bao giờ? Chẳng phải ngươi không được về sao?”
“Lát nữa nói với ngươi sau.” Niếp Đạc không có thời gian để ý tới hắn, đưa
chiếc bình lưu li nhỏ vừa lấy trong áo ra cho Lận Thần, vội vàng hỏi: “Ngươi
xác nhận lại xem, đây có phải là băng tục thảo không?”
Lận Thần thờ ơ thoáng nhìn, gật đầu.
Niếp Đạc thở phào một hơi rồi mới quay sang nói với Vệ Tranh: “Nghe Lê Cương
nói đại ca của ta cũng ở đây, sao ta không nhìn thấy huynh ấy?”
Ánh mắt Vệ Tranh khẽ liếc sang bên trái, Niếp Đạc lập tức nhìn theo.
Thực ra lúc vừa chạy vào đây hắn cũng đã nhìn thấy người ngồi trong bóng tối
bên cạnh, có điều sau khi thoáng nhìn, thân hình và diện mạo đó không thể
khiến hắn nghĩ rằng người này chính là đại ca của mình. Lúc này nhìn kĩ lại,
mắt hắn lập tức đỏ lên, quỳ xuống bái, gọi một tiếng chát đắng: “Đại ca…”
Niếp Phong đứng dậy đỡ đệ đệ, nhưng sợ hắn sẽ đau lòng khi nghe thấy giọng nói
của mình nên không mở miệng nói chuyện mà kéo hắn ôm chặt vào lòng.
Bởi vì cả hai bên đều đã nhận được tin tức từ trước nên cũng chưa đến mức quá
kích động và đau xót, nhưng lúc mặt đối mặt, hai huynh đệ vẫn không kìm được
rơi nước mắt.
Một hồi lâu sau Niếp Đạc mới hít sâu một hơi, đỡ đại ca ngồi xuống, cười nói:
“Đệ thấy thân thể đại ca đã bình phục nhiều rồi, có lẽ chẳng bao lâu nữa lại
có thể một quyển đánh đệ bay ra ngoài ba trượng rồi.”
“Ngươi còn cười được à?” Vệ Tranh lại đấm hắn một quyền trước. “Thiếu soái
không cho ngươi đến, vì sao kháng mệnh?”
“Ta đến đưa thảo dược.” Niếp Đạc nói, chính khí lẫm liệt. “Lận công tử biết
thảo dược đó rất quan trọng đối với thiếu soái đúng không?”
Vệ Tranh nghiêng người tới nhìn kĩ chiếc bình lưu li trong tay Lận Thần, trong
lòng khẽ động, vội hỏi: “Lận công tử, đây là thảo dược gì, có công hiệu kỳ
diệu à?”
Lận Thần không trả lời câu hỏi của hắn mà đặt chiếc bình lên bàn, nhìn về phía
Niếp Đạc, nói: “Băng tục thảo là kỳ dược cực kì hiếm gặp. Có thể tìm được hai
cây này, chắc hẳn ngươi cũng phải rất mạo hiểm, hao phí bao nhiêu tâm huyết
đúng không?”
“Không có, không có.” Niếp Đạc vội phất tay. “Ta chỉ may mắn thôi, cũng không
ngờ có thể tìm được thật.”
Lận Thần im lặng chốc lát, khẽ thở dài một tiếng. “Niếp Đạc, ta thật sự không
muốn làm ngươi thất vọng, nhưng… ai nói với ngươi băng tục thảo có tác dụng
với bệnh của Trường Tô?”
“Là lão các chủ!” Sự vui mừng của Niếp Đạc lập tức nguội lạnh, sắc mặt cũng
thay đổi. “Lận công tử, Lận Thần, ngươi nói gì thê? Thất vọng cái gì? Chính
miệng lão các chủ nói với ta rằng chỉ băng tục thảo mới có thể điều trị chứng
lạnh trong cơ thể thiếu soái, hay là ngươi không biết dùng? Nếu ngươi không
biết dùng thì ta sẽ đi tìm lão các chủ…”
“Niếp Đạc.” Lận Thần hạ mí mắt. “Cha ta nói với ngươi về băng tục thảo bao
giờ?”
“Chính là năm ta phụng mệnh đi cùng lão các chủ ra biển tìm đảo đó. Trên
thuyền, lão các chủ đã uống một chút rượu. Mọi người trò chuyện bâng quơ, lão
nhân gia vô tình nhắc tới trong thư phòng của Lang Gia từng ghi lại chuyện
dùng băng tục thảo chữa độc hỏa hàn, nhưng hôm sau tỉnh rượu lão nhân gia lại
không nhận, nói là mình say rượu nên nói nhảm. Nhưng lần này trước khi đến Vân
Nam, ta đã đến thư phòng của ngươi tra một tư liệu khác, lại vô tình tìm được
một quyển sách có ghi lại chuyện này, còn có cả hình vẽ băng tục thảo…”
“Đúng.” Lận Thần gật đầu. “Quả thật có sách ghi như vậy. Ta cũng biết. Nhưng
ngươi có nghĩ tới hay không, đã có một loại kỳ dược như vậy thì vì sao mấy năm
nay, cha ta và ta vẫn không chịu nói với các ngươi để các ngươi đi tìm?”
“Trong sách nói loại cỏ này mọc ở nơi đầm lầy hung hiểm, có những người tìm
đến hết đời cũng không tìm được một cây. Ta đoán có lẽ thiếu soái không muốn
để bọn ta phải mạo hiểm mình nên mới không cho phép nói ra…”
Lận Thần liếc hắn, nói: “Ngươi đúng là giỏi đoán mò. Hắn không cho phép nói
thì ta và cha ta cũng không dám nói? Ngươi cho rằng ta và cha ta cũng như đám
người các ngươi, bất kể hắn ra lệnh gì chúng ta đều ngoan ngoãn nghe theo?”
“Lận công tử…”
“Ta và cha ta chưa bao giờ nói là bởi vì biết có nói ra cũng vô dụng.” Trên
gương mặt Lận Thần cũng không khỏi hiện lên một thoáng buồn bã. “Đã vô dụng
thì cần gì phải nói ra để làm các ngươi tiếc nuối trong lòng.”
Niếp Đạc sốt ruột giậm chân. “Tại sao lại vô dụng? Đúng là có người từng chữa
khỏi…”
“Đúng là đã chữa khỏi, nhưng ngươi biết chữa thế nào không?” Lận Thần nhìn hai
cây cỏ trong bình lưu li, lại thở dài. “Cách chữa được ghi trong một quyển
sách khác, cần tìm mười người công lực thâm hậu, khí huyết dư thừa để thay máu
cho bệnh nhân. Sau khi thay hết máu, bệnh nhân coi như được tái sinh, nhưng
mười người hiến máu này không những phải trải qua đau khổ mà cuối cùng đều cạn
máu mà chết. Nói đơn giản, dùng băng tục thảo cứu người chính là mười mạng đổi
một mạng.”
Niếp Đạc túm chặt cánh tay Lận Thần, lớn tiếng nói mà không hề nghĩ ngợi: “Đổi
mạng thì đổi mạng, ta sẵn sàng!”
“Ta cũng sẵnàng!” Vệ Tranh cũng lập tức lên tiếng.
“Ta biết các ngươi sẵn sàng.” Lận Thần lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, nói.
“Cần tìm mười người sẵn sàng đổi mạng cho Trường Tô không khó chút nào, nhưng
các ngươi có nghĩ tới việc Trường Tô có sẵn sàng hay không?”
“Có thể bí mật làm hay không?”
“Không thể. Cả quá trình, hai bên đều phải duy trì sự chăm chú và tỉnh táo
tuyệt đối, không bên nào được phép do dự. Thậm chí có thể nói là do người bệnh
chủ động hút khí huyết từ trên người mười người hiến mạng này…” Ngữ điệu của
Lận Thần lạnh nhạt nhưng lại lộ ra vẻ đau thương không nói nên lời. “Các ngươi
đều rất hiểu Trường Tô, muốn hắn làm như vậy thì chẳng thà giết quách hắn cho
xong…”
Hai chân bủn rủn, Niếp Đạc ngồi xuống ghế đá.
“Khoảng một trăm năm trước, người chữa khỏi được độc hỏa hàn đó đã hút hết máu
tươi của mười huynh đệ cam tâm tình nguyện dâng tính mạng cho hắn.” Lận Thần
quay đầu không nhìn Niếp Đạc, tiếp tục nói. “Hắn giữ được mạng nhưng lại vứt
bỏ tình nghĩa trong lòng mình. Trái ngược với hắn, Trường Tô chưa từng suy
nghĩ đến cơ hội kéo dài tính mạng này nhưng hắn lại giữ được tình huynh đệ,
thứ hắn coi trọng nhất trên đời này… Tính mạng và đạo nghĩa, được cái này mất
cái kia, lựa chọn bên nào chỉ phụ thuộc vào bản tâm của mình mà thôi.”
“Nhưng… nhưng…”‘ Vệ Tranh nắm chặt tay, khàn khàn nói. “Vì sao người nhất tâm
nghĩ đến tính mạng của mình thì được sống, còn thiếu soái không đành lòng hại
chúng ta lại phải chết? Trời cao đưa ra lựa chọn như vậy đúng là quá tàn nhẫn,
rốt cuộc sự công bằng của ông trời ở đâu?”
“Ta cũng từng hỏi một câu như vậy, ngay cả cha ta cũng không giải đáp được.
Nhưng Trường Tô lại nói, trong mắt người đời, sống chết là chuyện rất lớn,
nhưng trong mắt ông trời, thế gian rộng lớn, vạn kiếp mịt mờ, vũ trụ mênh
mông, sự công bằng của chúng sinh quyết không được thể hiện ở sự dài ngắn của
tuổi thọ con người. Vẫn thường nghe có được tất có mất, người kia dù đã sống
sót nhưng cái hắn mất chẳng lẽ không phải thứ còn quan trọng hơn tính mạng hay
sao?” Lận Thần vẫn cười nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh nước. “Nghe những lời
hắn nói thì có vẻ hắn đã sắp tham ngộ thành Phật rồi. Nếu các ngươi có thể
hiểu được tâm tư của hắn thì cũng đừng dùng sự trung thành của mình để giày vò
hắn nữa. Hắn sẽ không đồng ý, ngược lại còn phải tổn hao chút tinh lực còn sót
lại để khuyên nhủ các ngươi. Tội gì phải thế? Còn ép hắn phải triệt ngộ như
vậy nữa thì chỉ e người còn chưa chết đã xuất gia rồi…” Nói tới đây, Lận Thần
cố gắng nở một nụ cười lạnh trên khóe môi, có điều cơ mặt lại không quá nghe
lời, đành phải cầm bầu rượu lên dốc mấy ngụm, nói tiếp: “Ngươi cũng đừng đau
lòng. Loại thảo dược kỳ diệu này không phải hoàn toàn vô dụng, cũng có thể kéo
dài thêm chút thời gian.”
Hắn vừa nói vừa cất chiếc bình vào trong áo, vỗ vỗ vạt áo rồi một mình đi
trước.
Ba người bị Lận Thần bỏ lại ngoài sân ngây ra như tượng đất, hồi lâu sau thân
thể vẫn không khỏi cứng đờ.
Trong ba người này, Niếp Đạc vui mừng lâu nhất, trông ngóng nhiều nhất, để rồi
cũng phải thất vọng nhất. Hắn vẫn vùi đầu trong hai bàn tay, sau đó Vệ Tranh
đưa tay lay hắn mà hắn cũng không có phản ứng gì.
“Niếp Đạc, ngày mai lúc đến gặp thiếu soái, ngươi cứ nói là nhớ nơi này nên
chống lệnh chạy tới, đừng nói tới chuyện thảo dược… Biết chúng ta đau buồn,
thiếu soái cũng sẽ đau buồn…”
Niếp Đạc lại ngồi yên một hồi lâu, hai tay nắm chặt lại, đột nhiên xoay người,
quỳ xuống trước mặt Niếp Phong, run run nói: “Đại ca, có một số việc… chắc
huynh cũng biết rồi. Bây giờ phụ thân và thúc thúc đều đã không còn, nên huynh
phải dạy đỗ đệ, huynh đánh đệ một trận đi, xin huynh, huynh đánh đệ một trận
đi!”
“Niếp Đạc, ngươi làm gì thế?” Vệ Tranh đi tới kéo hắn dậy. “Đánh ngươi thì có
tác dụng gì? Đánh ngươi mà có tác dụng thì đã có người hạ thủ từ lâu rồi.”
“Ngươi đừng động vào ta.” Niếp Đạc hất tay Vệ Tranh ra, quát lên. “Ngươi biết
không, có một thời gian ta rất hận ngươi. Vốn chẳng có, mặc dù ta đã động lòng
trong lúc không nên nhưng ta đã về, không có ai biết, thiếu soái cũng không
phát hiện, nhưng vì sao ngươi nhất định phải hỏi rõ ràng xem ta thế nào, dù
phải chuốc rượu cũng ép ta nói! Nhưng kết quả thì sao? Ta nói ra, bị ngươi
đánh, bị Phi Lưu nghe thấy, tất cả đều không thể vãn hồi, cũng không có cách
phủ nhận…”
Vệ Tranh cũng bị hắn chọc giận, co chân đá tới, cả giận nói: “Ngươi còn nói
nữa à? Vì sao ta đánh ngươi? Ngươi có còn nhớ chính mình đã nói những gì hay
không? Ngươi nói ngươi yêu quận chúa nhiều hơn hết thảy mọi thứ trên đời này.
Vì quận chúa, ngươi không để ý đến tất cả mọi thứ, thậm chí ngươi có thể phản
bội thiếu soái!”
“Đúng!” Hai mắt đỏ hoe, Niếp Đạc nặng nề gật đầu. “Khi đó ta nói như vậy, cũng
nghĩ như vậy, nhưng bất kể ta nghĩ thế nào, nói thế nào, ta cũng biết mình
không thể làm như vậy. Quả thật trong lòng ta thường xuất hiện những ý nghĩ
rất ích kỷ, thậm chí khi đào băng tục thảo trong đầm lầy, ta cũng không kìm
được nghĩ, mình cố gắng như vậy có phải vì chỉ cần thiếu soái còn sống thì ta
mới có hi vọng có được Nghê Hoàng? Thiếu soái sẽ tha thứ cho bọn ta, thiếu
soái sẽ thành toàn cho bọn ta. Bất kể bao nhiêu người phản đối, chỉ cần thiếu
soái sẵn lòng giải trừ hôn ước thì bọn ta nhất định sẽ đến được với nhau… Mà
một khi thiếu soái không còn thì dù có coi thường thái độ và cái nhìn của
người khác, bản thân ta và Nghê Hoàng… cũng vĩnh viễn không vượt qua được ranh
giới trong lòng mình.”
“Niếp Đạc…”
“Những ý nghĩ này nghe có vẻ rất buồn nôn đúng không?” Niếp Đạc hít sâu một
hơi, ngẩng đầu lên. “Nhưng ta vẫn nghĩ như vậy. Tuy nhiên sau khi nghĩ, ta đột
nhiên lại phát hiện những điều này đều không quan trọng. Vứt bỏ tất cả mọi ý
nghĩ ích kỷ, vứt bỏ Nghê Hoàng, vứt bỏ sự mềm yếu và mâu thuẫn trong lòng ta,
ta hỏi chính mình: “Nếu như sự thật hoàn toàn ngược lại, nếu chỉ cần thiếu
soái còn sống thì ta sẽ vĩnh viễn không có được Nghê Hoàng, ta sẽ làm thế nào?
Đáp án vẫn là như vậy, không thể nghi ngờ, ta vẫn mong thiếu soái có thể tiếp
tục sống. Ngươi biết rất rõ cảm giác này, bởi vì ngươi cũng như vậy, tất cả
chúng ta đều như vậy. Nhưng vì sao, vì sao lại không được? Vì sao?”
Vệ Tranh nhìn hắn, trả lời bằng sự im lặng.
Niếp Phong hít sâu một hơi, đôi môi tím tái hơi run rẩy, nước mắt rơi xuống
thấm ướt lớp lông mỏng trên mặt.
So với hai người này, hắn từng trải hơn nhiều, có cảm nhận sâu sắc hơn nhiều,
có điều bây giờ hắn nói không nên lời, cũng đau lòng không muốn nhiều lời.
Sau một thoáng bùng nổ ngắn ngủi, bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Niếp Đạc nhìn gương mặt đau thương, buồn bã của Vệ Tranh, hơi nhụt chí đưa tay
vỗ vai hắn, lại quỳ xuống bái lạy huynh trưởng, nói: “Đại ca bảo trọng, đệ đi
đây.”
“Ngươi đi đâu?” Vệ Tranh lập tức nhảy dựng lên.
“Ta về Vân Nam. Thiếu soái không cho ta tới, hai người đừng nói với thiếu
soái, bây giờ ta lại bí mật trở về.”
Niếp Đạc lắc đầu, xoay người đi ra ngoài nhưng bị Vệ Tranh đưa tay giữ lại.
“Ngươi đừng đi, cứ để thiếu soái trách cứ mấy tiếng, ở lại kinh thành đi.” Ánh
mắt Vệ Tranh khẽ động, như thể không muốn nói nhưng lại không thể không nói.
“Về Vân Nam đường sá xa xôi, ta sợ… đến lúc… không kịp thông báo cho ngươi…”
“Thông báo cái gì?” Niếp Đạc bị ẩn ý trong câu nói của Vệ Tranh làm cho kinh
hoàng, trái tim gần như ngừng đập. “Rốt cuộc ý ngươi là gì?”
Vệ Tranh cố gắng nuốt nước miếng, nói nhỏ: “Cục diện ở kinh thành rất tốt,
không còn như khi thiếu soái không cho ngươi đến đây nữa… Hơn nữa tình hình
thiếu soái không tốt lắm, ngươi vẫn nên ở lại.”
“Không tốt lắm là thế nào? Chẳng phải Lận công tử đang ở đây sao?”
Vệ Tranh nhìn hắn, nước mắt đột nhiên trào ra, không khỏi quay đầu đi để che
giấu, lại bị Niếp Đạc kéo về ép hỏi: “Thiếu soái vẫn viết thư nói mình rất
tốt, thiếu soái cũng nên rất tốt, bây giờ thiếu soái vừa mới qua ba mươi tuổi,
ngươi có biết hay không? Ngươi nói nhảm cái gì thê?”
Niếp Phong chậm rãi đưa tay ra nắm chặt tay đệ đệ. Đại tướng tiên phong của
Xích Diễm quân năm đó là người còn có thể ổn định đại cục hơn gã thiếu soái
phóng khoáng, ngạo mạn đó, lúc này tình hình cũng không khác gì.
Trong ánh mắt ổn định và bình tĩnh của hắn, Niếp Đạc chậm rãi khống chế được
tâm tình của mình, buông bàn tay đang túm chặt Vệ Tranh ra.
Bầu không khí đông đặc đến mức làm người ta ngạt thở, ba người đều không nói
gì nữa.