Đang là giữa trưa, nắng tháng Bảy chói chang làm da dẻ người ta bỏng rát.
Bởi ánh nắng quá gắt nên trên đường không có bao nhiêu người, đám tiểu thương
cũng cố gắng kéo lui sạp hàng vào bóng mát của những mái nhà, mặt đường rộng
rãi lúc này lại càng trống trải khiến Tiêu Cảnh Diễm không gặp trở ngại gì,
càng chạy càng nhanh, Mông Chí phải vất vả lắm mới miễn cưỡng bám được theo
hắn.
Qua phường thêu Hoa Dung, chỉ cần rẽ qua một chỗ ngoặt là đến con đường có
cổng chính của Tô trạch.
Nhưng sắp đến chỗ rẽ, không biết vì sao Tiêu Cảnh Diễm đột nhiên ghìm chặt dây
cương, hành động mãnh liệt khiến con ngựa hí dài một tiếng, giơ hai chân
trước, gần như đứng thẳng lên. Lức con ngựa hạ chân xuống, Tiêu Cảnh Diễm
buông tay, cả người rơi từ lưng ngựa xuống, nặng nề tiếp đất. Mông Chí vừa
chạy tới sợ đến mức hồn phiêu phách tán, tung người bay lên, lao thẳng tới đỡ
hắn lên, vội vã kiểm tra xem hắn có bị thương không.
Nhưng dường như Tiêu Cảnh Diễm không cảm thấy đau đớn, thậm chí còn như hoàn
toàn không phát hiện có người đến bên cạnh. Ánh mắt hắn nhìn đăm đăm về phía
góc đường cách đó không xa, hai hàm răng cắn chặt.
Chỉ cần rẽ qua chỗ đó là đến Tô trạch, vào Tô trạch là có thể đi tới trước mặt
Tiểu Thù, nhưng hắn lại không thể không bắt mình dừng lại, cho dù ngã xuống
cũng không thể tiếp tục đi tới.
Lúc này, vệ đội Đông cung cũng đã đuổi theo đến nơi, đang được Mông Chí dùng
tay ra hiệu chỉ huy, nhanh chóng vây kín xung quanh bảo vệ Thái tử, xua đuổi
tất cả những người không liên quan ra xa.
Trong vòng tròn do vệ đội tạo thành, Tiêu Cảnh Diễm vẫn ngồi yên dưới đất, tóc
bết mồ hôi, mặt không còn chút máu, cả người ngỡ ngàng chừng nửa khắc rồi mới
để Mông Chí dìu đứng lên.
Con ngựa vừa làm hắn ngã đang đứng bên canh, mũi phun phì phì, chủ động thò
đầu tới cắn tay áo hắn.
Tiêu Cảnh Diễm đưa tay vuốt cái cổ với dải lông bờm rất đẹp của nó, bám yên
xoay người lên ngựa lần nữa, nhưng hướng đi chậm rãi lúc này lại ngược với
hướng chạy như điên khi nãy.
“Điện hạ?” Mông Chí hơi bất an nắm chặt dây cương. “Điện hạ về Đông cung à?”
“Hồi cung…” Tiêu Cảnh Diễm lẩm bẩm. “Hắn đã không chịu để ta biết thì đương
nhiên có nỗi khổ khiến hắn phải làm như vậy, ta cần gì phải làm hắn thêm lo
lắng…”
Các thị vệ của vệ đội Đông cung thay đổi đội hình rất nhuần nhuyễn, chuyển từ
vòng tròn bảo vệ thành hai đội trước sau để hộ tống Thái tử về Đông cung.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với sự điên cuồng khi đến, trên đường về, Tiêu Cảnh
Diễm chỉ trầm ngâm, ngơ ngẩn mà hoang mang. Hắn không biết rốt cuộc nên hình
dung tâm tình của mình bây giờ thế nào. Nếu là mừng rỡ vì hảo bằng hữu còn
sống, vì sao lại cảm thấy phiền muộn chỉ muốn rút đao phanh ngực ra cho dễ
chịu? Nhưng nếu trách hắn tận lực che giấu, vì sao trong lòng lại đau đớn đến
mức gần như không thở nổi?
Lâm Thù là ai? Lâm Thù là hảo bằng hữu tri giao, kiêu ngạo ngang tàng, tranh
cường háo thắng, không bao giờ chịu cúi đầu nhận thua của hắn. Lâm Thù là một
người làm bằng lửa không bao giờ biết giá rét là gì. Lâm Thù là thiếu soái
Xích Diễm vui thì nhảy nhót, giận thì gầm thét, không bao giờ che giấu tình
cảm trong lòng…
Nhưng Mai Trường Tô là ai? Mai Trường Tô khiêm nhường cười nhẹ, giọng nói lạnh
nhạt, không ai có thế nhìn thấu những suy nghĩ của chàng. Mai Trường Tô luôn
mặc áo dày, ngồi bên lò sưởi, hai mắt lấp lánh tính toán lòng người hiểm ác.
Sắc mặt chàng lúc nào cũng trắng bệch, không hề có sức sống, ngón tay chàng
vĩnh viễn lạnh như băng, dường như mang theo sự lạnh lẽo của địa ngục. Chàng
giống đám tro còn lại sau khi một đám lửa hừng hực bị dập tắt, mặc dù sẽ khiến
người ta liên tưởng đến ngọn lừa từng tồn tại đó nhưng lại không còn sức nóng,
ánh sáng và khả năng bập bùng nhảy múa.
Tiêu Cảnh Diễm phát hiện mình hoàn toàn không tưởng tượng được quá trình thay
đổi này, cứ bắt đầu nghĩ là lại thấy một nỗi khổ thâm trầm, tối tăm hơn cả
bóng đêm.
Tiến vào Đông cung, Mông Chí đích thân tới dìu Tiêu Cảnh Diễm xuống ngựa,
nhưng khi Thái tử tân nhậm bước từng bước lên thềm đá bạch ngọc của chủ điện
Đông cung, hắn đột nhiên cảm thấy mình như đạp lên sống lưng bằng hữu đang cắn
răng chịu đựng, hai chân mềm nhũn, không khỏi ngã bệt xuống bậc thềm.
Thống lĩnh cấm quân đang dìu hắn cũng hạ thấp người, nửa ngồi nửa quỳ bảo vệ
bên người hắn.
Kỷ vương và Ngôn Khuyết vô cớ bị vứt lại trong điện chạy ra nhưng lại không
dám tới gần, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn từ xa như các hộ vệ Đông cung khác.
“Ngươi đã biết từ trước đúng không?” Ngồi yên một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Cảnh
Diễm cũng ngước lên, nhìn thằng vào mắt Mông Chí.
Nhưng nam nhân kiên nghị này lại né tránh ánh mắt hắn, không biết nên trả lời
thế nào mới phải.
Tiêu Cảnh Diễm nghiến răng, một tay như kìm sắt bóp chặt cổ tay phải của Mông
Chí, lòng bàn tay nóng như lửa. “Làm sao ngươi biết? Ngươi nhận ra à?”
“Là… là hắn liên lạc với ta…”
Tiêu Cảnh Diễm đỏ mắt, chậm rãi nhắc cái tên đó: “Tiểu Thù… Tiểu Thù… Hắn là
bằng hữu tốt nhất của ta, nhưng vì sao khi hắn đại nạn không chết, trở về đế
đô lại không chịu liên lạc với ta?”
Mông Chí chậm rãi khuyên nhủ: “Điện hạ, Tiểu Thù có kỳ vọng khác hẳn những
người khác đối với điện hạ, điều này điện hạ phải hiểu rõ mới đúng.”
“Đúng vậy… Ta hiểu, nếu ta không hiểu thì tại sao lại quay về như vậy…” Tiêu
Cảnh Diễm hít sâu mấy hơi nhưng vẫn không thể làm đôi môi ngừng run rẩy.
“Nhưng Mông khanh, ngươi phải nói với ta, vì sao hắn lại biến thành hình dạng
như bây giờ? Rốt cuộc hắn đã gặp chuyện đáng sợ gì? Đó là Tiểu Thù! Ngươi và
ta đều biết Tiểu Thù là người như thế nào, trước kia thậm chí ta còn cho rằng
cho dù có đánh nát cả người hắn rồi nặn lại thì hắn cũng vĩnh viễn là gã Lâm
Thù lúc nào cũng phấn chấn kia…”
Câu cuối cùng của Tiêu Cảnh Diễm chẳng qua chỉ là một cách ví von, nhưng Mông
Chí nghe vào tai lại giống như có một mũi dao đâm vào trái tim ông ta, không
ngừng đâm vào rút ra khiến sắc mặt vẫn âm thầm chịu đựng của ông ta biển thành
xanh vàng nhợt nhạt.
“Nhất định ngươi biết.” Ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm giống như nắng tháng Bảy, ép
tới không hề nhân nhượng. Hắn không chịu nói thì ta sẽ không ép hắn, nhưng ta
muốn nghe ngươi nói, ngươi nói đi!”
“Điện hạ…” Dường như khí thế của Mông Chí đã hoàn toàn bị hắn áp đảo, nhưng
sau khi cúi xuống, ông ta vẫn lắc đầu. “Ta đã đáp ứng hắn…”
“Tốt!” Tiêu Cảnh Diễm không hề dây dưa với ông ta, đột nhiên đứng lên, dường
như sức mạnh cuối cùng cũng đã trở lại. “Người đâu!”
“Có!”
“Chuẩn bị xa giá vào cung.”
“Vâng!”
Mông Chí tiến lên trước một bước, dường như muốn can ngăn nhưng mấp máy môi
một lát vẫn không nói được gì.
“Vương thúc, Ngôn hầu gia, xin thứ lỗi. Bây giờ ta có việc quan trọng cần xử
lý, hôm khác mời hai vị đến đàm đạo sau.” Tiêu Cảnh Diễm sải bước đi lên thềm
đá, chắp tay thi lễ với Kỷ vương và Ngôn Khuyết trên cửa đại điện. Nhưng hai
người này còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhanh chóng xoay người, chạy vội ra
ngoại điện, nhảy lên xa giá thái tử vừa chuẩn bị xong, còn chưa ngồi yên đã ra
lệnh: “Đi, nhanh một chút!”
Hai người bị bỏ rơi lần hai trước cửa đại điện đành phải đưa ánh mắt nghi hoặc
về phía Mông Chí bên dưới, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một nụ cười khổ
và một câu giải thích ngắn gọn không thể xem như giải thích: “Nói ra thì dài,
sau này có cơ hội sẽ nói sau..”
Lúc này, trong cung của Tĩnh quý phi vẫn còn người tới chúc mừng, nghe báo
Thái tử giá lâm, những người này vội vàng ra nghênh đón.
Trên mặt vẫn mang nụ cười mơ hồ đáp lễ, cả người vẫn toát ra khí thế ngút trời
nhưng sau khi vào điện, câu đầu tiên của Tiêu Cảnh Diễm lại là: “Mẫu phi, hài
nhi mang đến một món quà ẫu phi, chỉ có thể để một mình mẫu phi xem, mẫu phi
có muốn xem ngay không?”
Câu này vừa nói ra, chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu, đám khách khứa vội nói nốt
mấy lời chúc mừng khách sáo rồi lũ lượt cáo từ ra về, chẳng bao lâu sau cả
cung thất đã thanh tịnh trở lại.
Thấy con trai đã đi lại quay lại, Tĩnh phi đương nhiên nghi hoặc, lại thấy hắn
làm như thế nên biết ngay hắn có chuyện gấp cần nói, thế là cũng lập tức sai
tả hữu lùi ra ngoài, cùng hắn đi vào nội điện.
“Mẫu phi.” Tiến vào trong điện, Tiêu Cảnh Diễm đứng lại rồi hỏi thẳng: “Tiểu
Thù mắc bệnh gì?”
Tĩnh phi chấn động toàn thân, bước chân gần như lảo đảo nhưng bà lập tức ổn
định lại tâm tình, xoay người lặng lẽ nhìn con trai.
“Mẫu phi không nghe nhầm đâu. Nhi thần nói là Tiểu Thù. Mẫu phi sẽ không nói
là không biết nhi thần đang nói đến Tiểu Thù nào đúng không?”
Sự kinh ngạc ban đầu nhanh chóng qua đi, vẻ mặt Tĩnh phi từ kinh ngạc chuyển
thành đau thương, chậm rãi nắm tay ghế, ngồi xuống.
“Năm đó, Lâm soái lấy tên giả là Thạch Nam ra ngoài du ngoạn đã từng cứu mẫu
phi khi còn là y nữ, sau đó đưa về Lâm phủ bảo vệ, đúng không? Chuyện này
trước kia mẫu phi chưa từng kể cho nhi thần, mà mẫu phi không nhắc tới thì
những người khác đương nhiên cũng sẽ không nói với nhi thần. Cho nên khi mẫu
phi thật thật giả giả nói tới cố nhân, nhi thần không hề nghĩ rằng cố nhân đó
lại là Lâm soái…”
“Vậy cuối cùng làm sao con phát hiện được?” Tĩnh phi thở dài, hỏi.
“Hôm nay có việc trò chuyện vài câu với Ngôn hầu…” Tiêu Cảnh Diễm tiến lên một
bước, ngồi xuống trước gối mẫu thân. “Có điều những chuyện này đều không quan
trọng, quan trọng là… Tiểu Thù bây giờ rốt cuộc làm sao? Mẫu phi xem mạch cho
hắn xong đã rơi nước mắt, có phải hắn mắc bệnh rất nặng không?”
“Thế phải làm thế nào?” Tiêu Cảnh Diễm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, đưa tay
nắm tay mẫu thân. “Tiểu Thù tin tường y thuật của mẫu phi như vậy, mẫu phi
phải có cách đúng không?”
Tĩnh phi trầm ngâm chốc lát, buông mí mắt, nói khẽ: “Bên cạnh Tiểu Thù có
người y đạo cao hơn mẫu phi, chắc hẳn có thể giúp nó…”
“Vậy bệnh này của hắn phải trị bao lâu mới dứt?”
“Cái này… không nói chắc được… Có thể là ngày mai, có thể là sang năm…”
Nếu Tiêu Cảnh Diễm hiểu được ý của mẫu thân hắn khi nói lời này, nhất định hắn
sẽ lập tức nhảy dựng lên. Đáng tiếc hắn không hề biết, cho nên lại cảm thấy có
chút yên lòng. “Bất kể bao lâu, có thể chữa khỏi là được. Nhưng vì sao mắc
bệnh mà tướng mạo lại biến thành như bây giờ?”
Tĩnh phi lắc đầu. “Tướng mạo của Tiểu Thù thay đổi không phải vì bị bệnh, mà
là trước kia nó trúng loại độc hỏa hàn. Sau khi giải độc, tướng mạo vả cả thân
thể đều thay đổi…”
“Vậy hắn đã thay đổi nghĩa là độc đã được giải rồi đúng không?” Tiêu Cảnh Diễm
tỏ vẻ mừng rỡ. “Vì giải độc nên thân thể mới trở nên yếu ớt, dễ bị ốm như vậy,
cần có thời gian tĩnh dưỡng mới có thể khỏi được đúng không?”
Tĩnh phi ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu: “Ờ.”
“Vậy thì tốt.” Toàn thân căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, Tiêu
Cảnh Diễm đứng lên. “Nhi thần hiểu vì sao trước kia hắn không thể yên tâm tĩnh
dưỡng, có điều những chuyện sau này thì chính nhi thần sẽ làm, hắn chỉ cần
chuyên tâm chữa bệnh là được. Mẫu phi, mỗi lần hắn bị ốm thì triệu chứng đều
giống nhau à?”
“Còn phải xem nguyên nhân mắc bệnh là gì nữa, nhiễm lạnh, mệt nhọc, tâm trạng
bị kích động, mỗi nguyên nhân đều dẫn đến những triệu chứng không giống nhau.”
Tiêu Cảnh Diễm nói chắc như chém đinh chặt sắt: “Không sao, sau này Tiểu Thù
sẽ không còn bị nhiễm lạnh hay mệt nhọc nữa. Còn tâm tình thì chỉ cần vui vẻ
thì sẽ không sao đúng không?”
“Chỉ cần vui vẻ thì sẽ không xảy ra chuyện gì xấu.” Bởi vì hai mắt thấp thoáng
lệ quang, nụ cười của Tĩnh phi tỏ ra có chút bi thương. “Con muốn làm nó vui
vẻ?”
“Tâm nguyện của hắn là gì, con biết rõ nhất.” Tiêu Cảnh Diễm hít sâu một hơi,
ánh mắt lóe sáng. “Con sẽ nhanh chóng để hắn được nhìn thấy ô danh được rửa,
lúc đó hắn cũng sẽ yên tâm tĩnh dưỡng…”
“Cảnh Diễm.” Tĩnh phi cầm tay con trai, giọng nói cực kì nghiêm túc. “Con
không được mạo hiểm. Tình thế phát triển đến cục diện này, có lẽ con còn khắc
phục được thất bại, nhưng Tiểu Thù đã không thể chịu được một thất bại nữa,
con hiểu chưa?”
Tiêu Cảnh Diễm mím chặt môi, nặng nề gật đầu. “Mẫu phi yên tâm, nhi thần sẽ
giữ đúng mực. Tiểu Thù còn nhìn phía sau, nhi thần sẽ không làm ẩu.”
Trái tim Tĩnh phi lập tức đau đớn như bị khoét một góc. Bà cũng biết khi Tiểu
Thù nhìn thì Cảnh Diễm sẽ kiên trì làm từng bước một, nhưng rốt cuộc Tiểu Thù
còn có thể nhìn được bao lâu? Chàng đau khổ chống cự như vậy, rốt cuộc có thể
cầm cự đến ngày dựng lại tông phần của Lâm thị hay không?
“Bây giờ nghĩ kĩ lại có thể hiểu vì sao Tiểu Thù không chịu nói với nhi thần.
Thấy gương mặt mẫu thân đầy vẻ bi thương, Tiêu Cảnh Diễm cho rằng bà buồn vì
nhớ lại những chuyện trong quá khứ, không khỏi nắm chặt tay bà. “Nếu nhi thần
đã biết thân phận của hắn từ trước thì chắc con đường nhi thần đi đã khác bây
giờ…”
“Cảnh Diễm, hơn một năm nay con ngày càng chín chắn, ngày càng đáng để người
khác dựa dẫm, Tiểu Thù nhất định rất vui mừng.” Tĩnh phi cắn môi dưới, gương
mặt cuối cùng cũng trở lại vẻ điềm đạm và dịu dàng, nói khẽ: “Cho nên con
không cần hối hận, cũng không cần phải buồn, nhất định phải chín chắn, không
được làm nó lo lắng hơn nữa.”
“Được rồi, con về cung đi. Một hồi nữa bệ hạ sẽ tới đây, nói cần bàn chuyện
đại hôn của con. Mai kia Liễu thượng thư bộ Lễ cũng sẽ tới Đông cung bẩm báo
việc chuẩn bị đại hôn với con…”
“Mẫu phi.” Tiêu Cảnh Diễm hơi bực bội nhíu mày. “Làm theo quy chế là được, bây
giờ nhi thần làm gì có tâm tình…”
“Cảnh Diễm.” Vẻ mặt Tĩnh phi trở nên nghiêm nghị. “Con vừa mới đáp ứng với mẫu
thân sẽ chín chắn, quên rồi à? Đại hôn không phải vì nở mày nở mặt, thái tử
phi là phụ hoàng con chỉ định, Liễu lão đại nhân là người thận trọng, hòa nhã,
tôn nữ của ông ấy cũng hiền hậu, dịu dàng, nhìn từ phía bệ hạ thì bệ hạ muốn
dùng cách này để làm tính tình con trầm ổn hơn, nhưng nhìn từ phía con thì hôn
sự này cũng có lợi ích rất lớn, con không được tỏ ý coi thường, ít nhất là ở
thái độ bề ngoài, được không?”
Kỳ thực Tiêu Cảnh Diễm đã hiểu rõ những lý lẽ này từ lâu, có điều lúc này lòng
hắn rối như tơ vò nên chỉ thuận miệng oán giận một câu. Sau khi bị mẫu thân
trách cứ, hắn tự biết mình đã lỡ lời không dám chống đối thêm, chỉ cúi đầu
vâng dạ rồi chậm rãi đi ra. Người hầu của Đông cung chờ ở ngoài điện, vừa thấy
hắn đi ra liền vội vã bước tới nghênh đón.
Vừa nhìn thấy nghi trượng thái tử sáng lòa trước mặt, Tiêu Cảnh Diễm càng cảm
thấy đau đớn trong lòng, đâu chịu bước lên liễn, chỉ phất tay rồi sải bước ra
ngoài.
Mông Chí chờ trên hành lang hẹp bên ngoài cửa cung, mặc dù trong lòng sốt ruột
nhưng ngoài mặt lại không hề để lộ. Thấy Tiêu Cảnh Diễm xuất hiện, ông ta liền
quan sát kĩ sắc mặt, thấy vị Thái tử này dường như đã khống chế được chính
mình thì bớt lo hơn nhiều, vội tiến lên nghiêm cẩn thi lễ vấn an.
“Mông khanh miễn lễ!” Tiêu Cảnh Diễm nhìn ông ta một cái, bình thản nói. “Bản
vương ngày càng phải lo nhiều việc triều chính, việc luyện tập võ nghệ khó
tránh khỏi lơ là. Mông khanh là đệ nhất cao thủ Đại Lương, sau này mỗi khi có
thời gian, mời đến chỉ điểm một vài đường.”
Mông Chí hiểu ý hắn, quỳ một gối xuống, nghiêm nghị mà trịnh trọng đáp: “Thần
tuân lệnh Thái tử!”
Kim Lăng là đế đô Đại Lương, đương nhiên là quan lại đầy thành, quý trụ khắp
nơi.
Để thuận tiện cho kiệu quan thông hành, đồng thời lại tránh trăm họ suốt ngày
phải tránh đường nên đường sá đều cực kì rộng rãi. Trừ phi là đại giá của các
vương công đại thần xuất hành, còn bình thường sẽ không có cục diện náo động
do quan binh đi trước mở đường gây ra. Quan lại bình thường ngồi kiệu chi mang
theo trên dưới mười tùy tùng, khoan thai đi trên đường, cư dân đế đô nhìn mãi
cũng thành quen, khi gặp cũng tránh đường rất nhanh.
Thượng thư bộ Hình Thái Thuyên xuất thân hàn vi, vào làm quan qua đường khoa
cử, thăng tiến từ chức quan thấp nhất, xưa nay làm việc thấp giọng, không
thích phô trương thanh thế, hằng ngày đi ra ngoài chỉ treo một biển hiệu của
hộ Hình trước kiệu, ngoài ra không có dấu hiệu khác cho thấy thân phận quan
lớn của hắn. Có điều sau một thời gian thì chiếc kiệu màu xanh bốn người
khiêng của hắn cũng dần được mọi người biết đến, khi tình cờ gặp trên đường,
một số kiệu của quan lại có phẩm bậc không bằng hắn nhung lại cực kì hoa lệ đã
biết chủ động tránh lui.
Sau lễ sắc phong Đông cung, Thái Thuyên dù không còn bận tối mắt tối mũi như
mấy tháng trước nhưng vẫn có rất nhiều sự vụ cần giải quyết, ngay cả quãng
đường từ nha môn về phủ, hẳn cũng mang một ít công văn lên đọc trong kiệu.
Nhưng hôm đó, hắn vừa mở công văn ra đinh đọc thì đã bị một mũi tên thô bạo
cắt ngang.
Mũi tên này không biết từ đâu bắn tới, cắm chính xác vào đỉnh kiệu, hơn nữa
sau mũi tên này không còn động tĩnh gì khác, hiển nhiên mục đích không phải ám
sát.
Hộ vệ của bộ Hình nhanh chóng bày trận cảnh giới rồi rút mũi tên xuống, giao
nộp cả mũi tên và cuộn giấy quấn trên đó cho thượng thư đại nhân.
Thái Thuyên mở cuộn giấy ra xem, trên đó chỉ có mấy câu ngắn gọn: “Thống lĩnh
cấm quân Mông Chí nhân cơ hội thăm tù đã đánh tráo nghịch phạm Hạ Đông từ
thiên lao ra. Đây không phải vu khống, nếu đại nhân không tin thì có thể đích
thân kiểm tra.”
Thái Thuyên nheo mắt suy nghĩ rồi chậm rãi gấp tờ giấy lại, cao giọng nói với
người ngoài kiệu: “Đến thiên lao.”
Chiêc kiệu xanh quay đầu đi về hướng đông, một khắc sau đã tới ngoài cửa thiên
lao.
Quan giám ngục trực ban hoang mang đi ra nghênh đón, lại chỉ nghe thấy một
mệnh lệnh ngắn gọn: “Mở cửa phòng chữ Chu nữ lao.”
Không thăm dò được gì từ sắc mặt quan trên của hắn, quan giám ngục không dám
nhiều lời, vội lệnh cho lao đầu cầm chìa khóa cùng đi vào.
Phòng chữ Chu nằm hơi sâu trong tầng nữ lao, bốn phía đều là tường dày, chỉ có
một ô cửa sổ nhỏ ở trên cao bức tường phía tây. Đó cũng là nguồn sáng tự nhiên
duy nhất trong phòng giam.
Một nữ nhân mặc áo tù đang ngồi trên nệm cỏ, nghe thấy có người mở cửa, nàng
hơi quay mặt lại, lọn tóc trắng trên mái tóc dài khẽ đung đưa bên má.
Mặc dù tóc tai rối bù, trên mặt có nhiều vết bẩn nhưng mới nhìn qua thì quả
đúng là khuôn mặt Hạ Đông.
Ánh mắt sắc bén như mũi đao của Thái Thuyên nhìn chăm chú vào gương mặt nữ tù,
thời gian trôi qua, đôi đồng tử từ từ co lại, sắc mặt cũng trở nên xanh mét.
“Người đâu! Dẫn thị tới phòng thẩm vấn cho ta!” Thượng thư bộ Hình lớn tiếng
ra lệnh.
Hai tên hộ vệ lập tức nhận lệnh tiến lên, một trái một phải kéo Cung Vũ dậy.
Đến lúc này Cung Vũ đã biết tình hình không ổn nhưng cũng không thể phản
kháng, chỉ có thể cúi đầu, vừa bị kéo vừa bị đẩy vào một gian phòng thẩm vấn
bên ngoài phòng giam, khóa chặt vào hình giá.
Thái Thuyên bưng một chậu nước lạnh tới, hắt thẳng vào mặt nàng, ra hiệu cho
thủ hạ dùng khăn vải lau thật kĩ.
Nước da trắng muốt, mịn màng của Cung Vũ nhanh chóng lộ ra.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong phòng giam của Hạ Đông? Ai dẫn ngươi vào? Hạ
Đông đi đâu rồi?” Đối mặt với một loạt câu hỏi của vị thượng thư bộ Hình đang
nổi giận, Cung Vũ chỉ nhắm mắt lại như không nghe thấy gì.
Ánh mắt Thái Thuyên quan sát tất cả những thay đổi dù là nhỏ nhất trên gương
mặt cô nương này, trong đầu nhanh chóng suy xét. Cuối cùng hắn không vội vã
dụng hình mà sai người mang danh sách tất cả những người từng ra vào nữ lao
trong thiên lao hai tháng nay tới, vừa thoáng nhìn đã thấy ngay tên Mông Chí.
Huyền Kính sứ có rất ít mối quan hệ cá nhân, Hạ Đông lại là vợ góa, sau khi
nàng ta vào nhà lao, trừ những người phụng chỉ hoặc phụng lệnh của các bộ ti
đến thẩm vấn, còn lại hầu như không có ai đến thăm. Sau khi Hoàng đế từ núi
Cửu An về cung lại càng ít hơn, trong đó người bị mật báo là Mông Chí tới
nhiều nhất, đương nhiên hiềm nghi cũng lớn nhất.
Thái Thuyên luôn coi Mông Chí là lương thần trưng trực, cho nên lúc này cực kì
giận dữ, tiến lên trước một bước, đưa tay túm tóc Cung Vũ nhấc người nàng lên,
ánh mắt như đao sắc bắn thẳng đến. Người tâm chí không vững chắc chắn sẽ khiếp
đảm trước một ánh mắt khốc liệt như vậy.
Nhưng Cung Vũ chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại như cũ, hàng mi dài và cong để lại
một khoảng tối trên mí mắt, không hề có chút rung động.
“Đại nhân.” Một chủ sự đi theo Thái Thuyên đến đây đột nhiên nói. “Thuộc hạ
nhận ra ả, ả vốn là nhạc kĩ ở Diệu Âm phường trước đây, tên gọi Cung Vũ.”
“Diệu Âm phường?” Thái Thuyên hơi nhíu mày.
Hắn trước nay đều không quan tâm đến những chốn gió trăng, nhưng hắn lại biết
Diệu Âm phường bị nguyên Đại Lý tự khanh Chu Việt tịch biên vì tội thông đồng
với trộm cướp, trong lòng nhất thời trở nên hỗn loạn.
Diệu Âm phường bị Chu Việt tịch biên, Chu Việt là người của Dự vương, Dự vương
và Huyền Kính ti bàn mưu mưu hại Tĩnh vương và sau đó là tạo phản. Nhưng sau
khi Huyền Kính sứ Hạ Đông được cứu ra, người thế chỗ ả trong phòng giam lại là
một nhạc kĩ của Diệu Âm phường trước kia…
Luôn dùng phương pháp bóc tách vấn đề để giải quyết công việc, đối mặt với một
loạt quan hệ phức tạp và mâu thuẫn như vậy, bây giờ vị thượng thư bộ Hình này
lại cảm thấy đầu óc mình vẫn không đủ sáng suốt.
“Đại nhân…” Thấy hắn im lặng hồi lâu, tên chủ sự bên cạnh lại nhỏ giọng gọi
một tiếng.
Thái Thuyên sầm mặt, nói: “Ngươi cũng đừng đứng nhìn thế, nghĩ cách làm cho vị
cô nương này mở mắt ra, nói cho ả về các lọai dụng cụ tra tấn trong ngục này,
tốt nhất làm cho cho ả biết điều một chút, những gì nên nói thì nói cho sớm,
đừng để chúng ta phải dụng hình.”
“Vâng.”
Thái Thuyên lại lướt ánh mắt lanh lẽo qua người Cung Vũ rồi chậm rãi xoay
người, ngồi xuống chiếc ghế dựa phía sau bàn thẩm án, nhắm mắt trầm tư, không
còn để ý tới bất cứ động tĩnh nào khác trong phòng thẩm vấn.
Mặc dù việc Cung Vũ bị phát hiện và bị đưa đi xảy ra bất ngờ lại gấp gáp,
nhưng may mà Mông Chí đã cài một cơ sở ngầm ở thiên lao để đề phòng bất trắc
nên Thái Thuyên vừa đưa người vào phòng thẩm vấn thì cơ sở ngầm này đã lập tức
truyền tin ra ngoài.
Lúc nhận được tin thì Mông Chí vừa hết ca trực, đang nghỉ ngơi ở trong phủ.
Nghe tin Cung Vũ bị lộ, việc đầu tiên của ông ta chính là thay thường phục rồi
đi thẳng đến Tô trạch, nhưng lúc vào đến hậu viện, đột nhiên ông ta lại lo
lắng cho tình hình thân thể của Mai Trường Tô hiện nay, vì vậy lại lập tức
dừng bước.
“Mông đại nhân.” Lê Cương bước tới chào. “Vẻ mặt ngài không ổn lắm, có chuyện
gì à?”
“Niếp tướng quân và Niếp phu nhân đâu?”
“Đều ở nam viện.”
Mông Chí chuyển hướng đi thẳng đến nam viện. Vừa vào cổng viện đã nhìn thấy Hạ
Đông và Niếp Phong sánh vai ngồi trên một chiếc ghế dài, hai tay nắm chặt,
đang nhìn nhau cười, bầu không khí hết sức êm đềm, đầm ấm.
“Thật sự không muốn quấy rầy các ngươi.” Thống lĩnh cấm quân lắc đầu than thở.
“Có điều tin xấu này lại không thể không nói.”
“Sao thế ?” Hạ Đông đứng thẳng người. “Thiên lao xảy ra chuyện rồi à?”
“Niếp phu nhân quả nhiên nhạy bén.” Mông Chí lau mặt, giọng nói rất sốt ruột.
“Là Cung Vũ bị Thái thượng thư phát hiện lúc đến tuần sát nhà lao, bây giờ
đang bị thẩm vấn.”
“Bao giờ? Hôm nay à?”
Câu hỏi này nhanh chóng vang lên nhưng lại không phải Hạ Đông hỏi mà được
truyền tới từ dưói góc tường phía đông.
Mặc dù giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, thoải mái, hết sức nhu hòa nhưng lại
làm Mông Chí giật nảy mình.
Dưới giàn hoa kim ngân, Mai Trường Tô mặc bộ trường sam màu xanh nhạt dường
như đã hòa làm một với cành lá xanh biếc, ngay cả gương mặt trắng xanh, yếu ớt
đó cũng dường như đồng màu với cánh hoa kim ngân trắng.
“Tiểu Thù…” Mông Chí lắp bắp. “Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ta vốn vẫn ở đây.” Mai Trường Tô lạnh nhạt đáp, lại nhắc lại: “Cung Vũ bị
phát hiện bao giờ?”
“Chính là hôm nay. Khoảng một canh giờ trước.”
“Ta không thể để Cung cô nương gặp nạn vì giúp ta.” Hạ Đông kiên quyết nói.
“Mông đại nhân, ta phải lập tức quay về.”
“Đã bị phát hiện rồi, ngươi về tự chui đầu vào rọ cũng có ích gì?” Mông Chí
vội nói.
“Không. Quả thật Đông tỷ nên lập tức quay về.” Mai Trường Tô chậm rãi đi tới
ngồi xuống một chiếc ghế trúc, ra hiệu cho Mông Chí và Hạ Đông đến gần. “Hai
người đừng vội. Mấy ngày nay ta đã tính toán vạn nhất Cung Vũ gặp chuyện thì
nên ứng đối thế nào, cũng nghĩ được mấy cách có thể tạm dùng. May mà bây giờ
chỉ bị Thái Thuyên phát hiện, vẫn chưa phải tình hình xấu nhất. Hai người làm
theo những gì ta nói thì chuyện này cũng sẽ giải quyết được.”
“Được.” Hạ Đông và Mông Chí đều tuyệt đối tin tưởng Mai Trường Tô, không hề tỏ
ra nghi hoặc, đi tới tập trung lắng nghe chàng nói.
“Cơ bản là thế, còn cần hai vị tùy cơ ứng biến trong khi thực hiện. Chuyện này
đối với Đông tỷ thì không có gì khó…”
Mai Trường Tô cười, nhìn về phía Niếp Phong. “Chỉ có điều đại ca, đại tẩu lại
phải xa nhau một thời gian.”
Niếp Phong sớm đã đi tới bên cạnh, thần thái bình tĩnh. Trên mặt hắn lúc này
vẫn còn một lớp lông trắng, ngũ quan cũng vẫn có chút không cân đối nhưng tư
thế co quắp, hoảng sợ lúc trước đã biến mất, thay vào đó là sống lưng thẳng
tắp, hai mắt sáng ngời.
Sau khi đi tới bên cạnh Mai Trường Tô, hắn cúi người nắm chặt tay chàng, mấy
âm tiết ồm ồm lẫn lộn phát ra từ cổ họng. Mông Chí đoán mãi không ra hắn nói
gì, nhưng Mai Trường Tô lại tươi cười, gật đầu.
“Không khỏi hẳn được.” Một giọng nói uể oải xen vào. “Có đại phu Mông Cổ ở đây
thì tình hình phải khác so với lúc không có đại phu Mông Cổ ở đây chứ.”
Lận Thần vừa nói vừa đi từ đầu bên kia hành lang đến. Đáng tiếc còn chưa diễn
xong dáng vẻ nhàn nhã thì đã nhìn thấy Yến đại phu đi qua cổng Nguyệt Lượng,
thổi chòm râu bạc, “hừ” liền vài tiếng, trên gương mặt có vẻ tức giận, hắn
đành vội vã đuổi theo, vừa đuổi vừa giải thích: “Lão Yến đừng giận, ý ta không
phải như vậy, thật sự không phải…”
Mai Trường Tô lắc đầu bật cười, để Mông Chí đỡ đứng lên, nói với Hạ Đông:
“Đông tỷ là bậc má hồng mà còn hơn cả đấng mày râu, ta không có gì cần nói
thêm. Bảo trọng!”
“Ngươi cũng phải bảo trọng.” Hạ Đông lùi bước, hạ gối hành lễ chào chàng, lại
quay đầu nhìn phu quân mình thật chăm chú, dứt khoát nói: “Phong ca, thiếp đi
đây.”
Niếp Phong gật đầu “ừ” một tiếng, đưa mắt nhìn hai người đi ra ngoài đến khi
không còn nhìn thấy bóng người mới thu ánh mắt lại. Phát hiện Mai Trường Tô
lại ngồi xuống ghế, lông mày nhíu chặt, không biết đang nghĩ gì, Niếp Phong
liền cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ vai chàng, lắc đầu với chàng.
“Ta chỉ nghĩ bâng quơ mà thôi, không hao tâm tổn trí gì cả.” Mai Trường Tô
cười, an ủi hắn. “Có chuyện kì lạ mà mọi người không cho ta nghĩ thì ta lại
càng thêm khó chịu.”
“Chệ gì kì lệ (chuyện gì kì lạ)?” Niếp Phong hỏi.
“Thái Thuyên là thượng thư bộ Hình, là quan lớn, mặc dù thiên lao là phạm vi
hắn quản hạt nhưng vô duyên vô cớ tại sao hắn lại chạy đến tuần tra nhà lao?”
Mai Trường Tô dựa vào lưng ghế, hơi nheo mắt lại. “Nếu Đông tỷ và Mông Chí làm
việc thuận lợi thì chuyện này… cũng vẫn phải hỏi lại cho rõ ràng…”