Cao Trạm vội ra ngoài truyền chỉ. Vì nơi này không phải vườn thượng uyển ở đến
đô, chỉ chốc lát sau Kỷ vương đã đi vào hành lễ trước giường.
“Ngồi đi. Có việc cần bàn bạc với ngươi.” Hoàng đế Đại Lương chỉ chiếc ghế
thấp bên cạnh. “Cuộc phản loạn lần này là do Dự vương khởi xướng, ngươi biết
chứ?”
“Thần đệ biết. Từ An Mô đã chủ động khai rồi, hơn nữa ngoài Dự vương, các
hoàng tử khác đều tùy giá ở đây, Hoàng hậu ở kinh thành cũng luôn thiên vị Dự
vương…”
“Cảnh Hoàn đã khiến cho trẫm lạnh lòng, uổng công trẫm từng kì vọng vào nó,
nhưng nó đã thế nào? Thủ đoạn không có thủ đoạn, tâm chí không có tâm chí,
những chuyện nói làm đều bát nháo chẳng đâu vào đâu, bây giờ lại còn tạo phản,
trẫm thật sự không thể tiếp tục khoan dung.” Hoàng đế Đại Lương đau lòng nhức
óc, ngón tay day trán, dáng vẻ rất không thoải mái. “Nhưng nói cho cùng thì nó
cũng là hoàng nhi của trẫm, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng vẫn đau…”
Kỷ vương vội khuyên nhủ: “Hoàng huynh, chuyện đã đến nước này, bảo trọng long
thể vẫn là quan trọng nhất…”
“Không nói chuyện này vội.” Hoàng đế Đại Lương ngồi dậy nhìn vị thần đệ. “Giờ
đây Thái tử đã phế, Dự vương tội không thể tha, ngươi xem ngôi vị thái tử
tương lai nên thuộc về người nào?”
Kỷ vương lập tức sợ đến mất hồn vía, quỳ rạp xuống, nói: “Đây là chuyện thánh
tâm tự quyết, thần đệ không dám nói bừa.”
“Hỏi một chút việc nhà mà ngươi cũng phải căng thẳng như vậy à?” Hoàng đế Đại
Lương cười, đưa tay kéo ông ta lên. “Ngươi thấy Tĩnh vương thế nào?”
Kỷ vương cân nhắc câu từ một chút, chậm rãi trả lời: “Tĩnh vương nhân hiếu đức
dày, thẳng thắn trung dũng, có thể làm gương cho các hoàng tử…”
Hoàng đế Đại Lương nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng.
“Thực ra Cảnh Diễm không phải đứa con ưu tú nhất của trẫm… Ngươi không thấy
vậy sao?”
Kỷ vương nơm nớp lo sợ không dám cả thở mạnh.
“Nhưng Cảnh Diễm có điểm mạnh của Cảnh Diễm, nó biết tự khống chế, điểm này
không giống… Cảnh Vũ, có lẽ được di truyền từ tính tình của mẫu thân nó.”
Hoàng đế Đại Lương dường như không cần Kỷ vương phải nói gì, ánh mắt vẫn giữ
nguyên không động. “Lần này cứu giá, lúc Cảnh Diễm chạy tới thì cấm quân gần
như đã không còn sức chiến đấu, thực ra cả hành cung đều nằm trong lòng bàn
tay nó, nhưng nó không nói lời nào đã giao trả bình phù, khi đó trẫm đã thật
sự bất ngờ…”
“Bất ngờ?”
“Trẫm còn tưởng rằng nó nhất định sẽ đưa ra yêu cầu gì đó, hoặc ít nhất cũng
nói bóng gió gì đó.”
Kỷ vương miễn cưỡng cười cười. “Cảnh Diễm không phải người như vậy.”
“Sau khi rời khỏi núi Cửu An về kinh, cục diện sẽ lại nằm trong lòng bàn tay
trẫm, nhưng vừa rồi trẫm thăm dò một chút, Cảnh Diễm hình như không hề có ý
trì hoãn việc về kinh.” Hoàng đế Đại Lương ghé tới gần Kỷ vương, hạ giọng nói.
“Ngươi xem, rốt cuộc nó có ý gì với ngôi đông cung hay không?”
Kỷ vương có chút chấn động, cười với vẻ khó xử. “Đâu chỉ là Cảnh Diễm, chỉ cần
là hoàng tử, nếu nói ai không có ý với ngôi vị thái tử thì đó nhất định là
giả.”
“Sao?” Hoàng đế Đại Lương liếc ông ta. “Ngươi cũng là hoàng tử, thế ngươi có ý
gì?”
Lần này, nụ cười của Kỷ vương lại rất thoải mái. “Thần đệ không phải là hoàng
tử, thần đệ là hoàng đệ. Hai cái này không giống nhau.”
Hoàng đế Đại Lương bật cười ha hả, dùng sức vỗ vai thần đệ. “Ngươi sinh ra hơi
muộn, có điều cũng nhờ có ngươi mà trẫm mới có một người để trò chuyện. Lau mồ
hôi đi, ăn miếng bánh. Có gì mà ngươi phải căng thẳng? Trầm còn chưa đủ thương
ngươi, dung túng ngươi à?”
Kỷ vương cũng cười, đưa tay cầm miếng bánh trên đĩa cho vào miệng, nhai mấy
miếng rồi khen: “Là quý phi nương nương làm đúng không? Gần đây hoàng huynh
không chịu ban cho thần đệ nữa, cứ phải vào đây mới được ăn.”
“Được rồi, được rồi, ngươi thích thì cứ gói lại mang hết đi. Quý phi còn ở bên
cạnh trẫm, trẫm không sợ không được ăn.” Nếp nhăn trên mặt Hoàng đế Đại Lương
dãn ra, đuôi mắt đột nhiên lại liếc nhìn Cao Trạm. “Kêu Hoài vương, Dực vương
vào.”
“Kỷ vương sửng sốt, vội nói: “Vậy thần đệ xin…”
“Ngươi đừng vội, cứ ăn đi.” Nụ cười trên mặt Hoàng đế Đại Lương dần nhạt đi,
vẻ mặt trở nên nặng nề, nghiêm khắc. “Không phải ngươi nói hoàng tử nào cũng
đều có ý hay sao? Trẫm muốn nghe xem ý của bọn chúng thế nào.”
Kỷ vương suýt mắc nghẹn, vội nâng tách trà lên uống một ngụm.
Không bao lâu sau, Hoài vương và Dực vương đã đi vào thi lễ vấn an. Hoàng đế
Đại Lương cũng tươi cười ban cho bánh ăn, nhưng hai hoàng tử còn chưa nuốt
xong, ông ta đã đột nhiên hỏi một câu: “Tĩnh vương làm thái tử, các ngươi có ý
kiến gì không?”
Kỷ vương vội đưa chén trà cho hai vị hoàng tử đáng thương, nhìn bọn họ vừa sặc
vừa ho một hồi rồi quỳ rạp xuống, không dám nhiều lời.
“Sao? Các ngươi có dị nghị gì?”
“Nhi thần không dám…” Dực vương to gan hơn, lấy lại bình tĩnh rồi nói. “Tĩnh
vương không có khuyết điểm, phụ hoàng cho rằng thích hợp thì chúng nhi thần
cũng cảm thấy thích hợp.”
“Thái tử và Dự vương không cần nhắc tới nữa, nếu Tĩnh vương không làm thái tử
thì sẽ là một trong ai người các ngươi…” Ánh mắt Hoàng đế Đại Lương rơi xuống
người hai vị hoàng tử. “Các ngươi không có suy nghĩ gì à?”
“Nhi thần vô đức vô năng, chỉ cầu có thể tận hiếu trước gối phụ hoàng, không
có mong muốn gì khác.” Dực vương dập đầu phân trần, Hoài vương vội vã hùa
theo.
“Nhưng…” Hoàng đế Đại Lương khoan thai nói. “Các ngươi xếp thứ trước Tĩnh
vương?”
Dực vương nhất thời nghẹn lời, vội kéo Hoài vương. Hoài vương lắp bắp nói.
“Chúng nhi thần đều… đều không phải con của Hoàng hậu, tuổi tác cũng chênh
lệch không nhiều, đương nhiên là phụ hoàng chọn hiền mà lập…”
“Chọn hiền mà lập, nói hay lắm.” Hoàng đế Đại Lương cười điềm đạm. “Nếu nói
đến hiền đến hiếu thì Tĩnh vương quả thật xứng đáng. Hai ngươi có lòng dạ này,
trẫm cũng rất yên tâm. Đứng lên đi, vốn gọi đến để thưởng cho các ngươi mấy
miếng bánh, trẫm chỉ nhân tiện hỏi một chút thôi. Ăn đi, ăn đi, trẫm cũng mệt
rồi, các ngươi ăn hết đĩa bánh này thì đi vào vấn an quý phi.”
Lệnh hai hoàng tử đi vào bái lạy quý phi, ý của Lương đế đã rất rõ ràng.
Có điều Dực vương và Hoài vương dù không chú ý đến cục diện triều đình nhưng
vẫn có sức phán đoán, sớm đã đoán được những chuyện hôm nay nên cũng không bất
ngờ, vội vàng nuốt mấy miếng bánh, vái lạy Hoàng đế Đại Lương đã nằm xuống ngủ
rồi phụng mệnh vào phòng trong.
Kỷ vương lặng lẽ đi ra, sai người chuẩn bị ngựa, muốn ra ngoài hành cung giải
sầu. Mới đi đến trước cửa ngoại điện, ông ta đã trông thấy Tĩnh vương đang dẫn
một đám văn thần võ tướng đi qua, chắc là đi sắp xếp việc khởi giá, nhìn khí
thế trầm ổn, tự tin của Tĩnh vương thì đã có phong độ của một quân chủ.
“Thì ra giang sơn cuối cùng là của nó…” Kỷ vương thì thào tự nói một câu, đột
nhiên nhớ tới đại hoàng tử năm đó như mặt trời ban trưa, được rất nhiều người
ủng hộ, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt bùi cay đắng lẫn lộn, không nói rõ
được là cảm giác gì.
“Bái kiến Kỷ vương gia…” Đột nhiên có tiếng chào hỏi vang lên sau lưng khiến
Kỷ vương giật mình quay lại.
Một văn sĩ mặc thanh sam, khoác áo cừu trắng đứng trước mặt, thân hình gầy
yếu, khuôn mặt xanh xao, thoạt nhìn như vô hại nhưng đây lại là người không
thể coi thường nhất thiên hạ.
“Đúng rồi, tài tử kỳ lân cũng là của nó…” Trong lúc vẫn còn ngẩn ra, Kỷ vương
đã tự nói với lòng mình như vậy.
Ông ta không qua lại với Mai Trường Tô nhưng vẫn nhận ra chàng, bây giờ, những
người có chút thân phận ở kinh thành chẳng có ai không nhận ra vị Tô tiên sinh
này.
“Vương gia định ra ngoài à?”
“Đúng vậy. Tô tiên sinh hình như không được khỏe?”
“Tạ ơn vương gia đã hỏi thăm, tại hạ đã ngủ một ngày, muốn dậy đi lại một
chút. Nghe nói ngày mai sẽ hồi cung?”
“Không sai, trở lại đế đô mọi việc sẽ yên, tiên sinh cũng có thể yên tâm.” Kỷ
vương gia cười mơ hồ.
Mai Trường Tô cũng cười, ánh mắt nhu hòa. “Kỳ thực Tĩnh vương điện hạ vẫn muốn
tạ ơn vương gia, chỉ có điều tình hình hỗn loạn, không quá thuận tiện mà
thôi.”
“Tạ ơn ta cái gì?” Kỷ vương cười, nói. “Ta làm gì cũng chỉ nhìn lòng mình chứ
không nhìn người khác, có gì mà phải tạ ơn?”
Mai Trường Tô nhìn ông ta một lúc lâu, chậm rãi cúi xuống. “Điện hạ đa tạ
vương gia đã cứu Đình Sinh. Nếu năm đócó lòng nhân từ của vương gia thì e là
nó khó có thể được sinh ra trên đời…”
Toàn thân Kỷ vương run lên, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, dường như có thứ gì
đó đang tạo thành những gợn sóng bi thương và đau xót trên gương mặt.
“Cái này thì càng không cần tạ ơn… Vốn đều là người một nhà, ai với ai không
phải cốt nhục?”
Sau khi nói câu này, vị vương gia phóng khoáng, nhàn hạ cả đời xoay người rời
đi, vạt áo choàng tung bay trong gió núi, để lại một bóng lưng âm u, buồn bã.
Cuộc đi săn mùa xuân vốn sẽ kết thúc vào ngày rằm tháng Tư nhưng vì quân Khánh
Lịch nổi loạn nên ngày về bị hoãn đến hạ tuần tháng Tư.
Ba ngàn cấm quân hộ giá đi săn chỉ còn lại mấy trăm, một số tôn thất và triều
thần tùy giá không may mất mạng trong đêm đẫm máu cuối cùng đó.
Trong cuộc đời Hoàng đế Đại Lương, ông ta từng trải qua hai lần phản loạn lớn
như thế này. Lần trước ông ta là người tấn công, còn lần này ông ta trở thành
mục tiêu của kẻ khác.
Cả hai lần người thắng đều là ông ta, lần đầu tiên ông ta giành được ngôi vị
hoàng đế, lần thứ hai thì chính ông ta cũng không nói rõ được là mình đã giành
được cái gì.
Còn cơn sóng gió động trời mười ba năm trước đây cuối cùng kết thúc với máu
tươi của mấy chục ngàn người được gọi là “vụ mưu nghịch của Kỳ vương” đó, bây
giờ nghĩ lại, thực ra từ đầu đến cuối đều không có bất cứ một bóng kiếm nào
xuất hiện trong tầm mắt của thiên tử.
Khi nhìn đám tàn quân bên cạnh, vị Hoàng đế già càng thấy rõ điều này.
Chúng thần văn võ ra ngoài kinh thành chờ đón thiên tử hồi cung do Trung Thư
lệnh dẫn đầu, không có Hoàng hậu, không có Dự vương. Mông Chí dẫn hai ngàn cấm
quân lập tức tiếp quản việc phòng vệ xung quanh Hoàng đế, tất cả quân Kỷ thành
đã rút khỏi kinh thành, hạ trại ở vùng ngoại ô chờ đợi ban thưởng rồi trở về
nơi đóng quân.
Đến lúc này Hoàng đế Đại Lương mới xem như an tâm, chuẩn bị phát động một cơn
bão táp ấp ủ suốt đường về.
Không giống Hạ Giang đã lẩn trốn bên ngoài, Dự vương hoàn toàn không có ý định
trốn, Hoàng hậu cũng không hề bỏ trốn. Bởi vì bọn họ không có năng lực trốn
chết, không còn phú quý và vinh quang trong kinh thành, thậm chí bọn họ còn
không thể sinh tồn.
Một ngày sau khi Hoàng đế Đại Lương về cung, gia quyến nhà Dự vương trở thành
hoàng tộc thứ hai bị giam vào khu chữ Hàn trong triều đại này. Không biết
trong lúc mặc áo tù, đeo xích sắt nằm cuộn mình trên nền phòng giam lát đá,
hắn có nhớ tới người huynh trưởng chưa bao giờ cúi đầu dù có bị gông cùm nặng
nề của mình hay không.
Nhờ có Tĩnh quý phi cầu xin, Ngôn Hoàng hậu không bị liệt vào danh sách phản
nghịch, nhưng thân là người lưu thủ kinh thành, bà ta không ngăn cản bất cứ
hành động nào của Dự vương mà còn hạ chiếu giải giáp cấm quân, ba chữ “bị qua
mặt” không thể tẩy sạch tất cả tội danh của bà ta.
Hoàng hậu bị phế đã trở thành việc không thể tránh khỏi. Ngôn Khuyết dâng tấu
thỉnh cầu thu hồi toàn bộ phong tước của nhà họ Ngôn để chuộc tội. Không biết
vì sao Hoàng đế Đại Lương lại không chuẩn tấu, sau khi gửi lên, bản tấu không
nhận được hồi âm như thể đã hoàn toàn biến mất.
Đầu tháng Năm, nội đình ban thưởng cho tất cả con em các gia tộc có tước vị
trong kinh thành sau khi đi săn về theo thường lệ, Ngôn Dự Tân vẫn nhận được
một phần của mình.
Hoàng đế Đại Lương bảo vệ nhà họ Ngôn khiến rất nhiều triều thần là bằng hữu
cũ hay môn sinh của Ngôn thái sư dù không gia nhập bè cánh của Dự vương nhưng
vẫn âm thầm ủng hộ hắn đều thở phào một hơi.
Cuối cùng, tổng cộng có hai mươi bảy người bị phán là đồng bọn của Dự vương,
trong đó chỉ có hai người là quan tam phẩm trở lên. Mặc dù toàn bộ triều thần
lưu thủ kinh thành đều bị phạt bổng lộc vì không phát hiện phản loạn kịp thời
nhưng máu chảy trên đường ở kinh đô vẫn ít hơn trong dự đoán rất nhiều.
Bản án cũ đã phủi bụi mười ba năm, gần như đã bị người ta cố ý quên mất đó
cũng bị rất nhiều lão thần nhớ lại rồi so sánh với vụ nổi loạn lần này, sau đó
thầm than thở sự mài giũa của tuế nguyệt đã biến một bàn tay sắt tàn nhẫn, vô
tình trở nên mềm mại như thế.
Nhưng đối với Dự vương ở giữa tâm cơn bão thì hắn lại hoàn toàn không cảm nhận
được sự nhân từ của phụ hoàng. Hắn rất hối hận. Hối hận lúc đầu đã tin gã tài
tử kỳ lân kia, hối hận đã bị Hạ Giang kích động đập nồi dìm thuyền. Nhưng hắn
cũng biết rất rõ, cho dù được làm lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn như
vậy. Bởi vì dã tâm và sự cố chấp đối với ngôi vị hoàng đế đã ngấm vào máu và
xương tủy hắn, trở thành động lực và mục tiêu quan trọng nhất của cuộc đời
hắn.
Hắn vĩnh viễn không thể quỳ dưới chân một người huynh đệ khác của mình như Dực
vương và Hoài vương. Bây giờ hắn đã thua, kết cục chỉ có đường chết, mà cách
chết này lại không giống người huynh trưởng năm đó, hắn biết mình sẽ vĩnh viễn
không được tham gia vào việc cúng tế của hoàng tộc, bất kể bao nhiêu lần mười
ba năm trôi qua cũng sẽ không có ai muốn lật án cho hắn. Không chỉ vì hắn có
oan ức cần giải, mà còn vì hắn không phải Tiêu Cảnh Vũ, người huynh trưởng
tiếu ngạo thiên hạ không ai bì được của mình.
Trên đời cũng sẽ không có một Tiêu Cảnh Vũ thứ hai, cho dù là Tĩnh vương hiện
nay đã gần như nắm chắc ngôi vị đông cung trong tay cũng chỉ có thể nhìn theo
bóng lưng người nọ từ xa.
“Ngươi cũng không tìm được tung tích của Hạ Giang à?” Trong Tô trạch, Mông Chí
lắc đầu căm hận. “Hắn đúng là một con cáo già, đều do ta nhất thời sơ suất…”
“Hạ Giang sa lưới là chuyện sớm muộn, ta không v٩.” Mai Trường Tô thở dài,
nói. “Ta chỉ lo cho Hạ Đông, điện hạ đã cầu xin ân xá, rốt cuộc bao giờ mới
được thả ra?”
Lúc này Mông Chí đã biết chuyện Niếp Phong, đương nhiên có thể hiểu được sự
sốt sắng của Mai Trường Tô, có điều ông ta hiểu rõ tình hình trong cung bây
giờ hơn chàng nên lập tức khuyên nhủ: “Ngươi cứ yên tâm, ân xá cũng chỉ là xá
tội chết, xét xử khoan hồng chứ không phải không xử lý. Hạ Giang mưu phản chạy
trốn, bệ hạ đang căm giận Huyền Kính ti, sao có thể dễ dàng thả người ra như
vậy? Nếu Tĩnh vương cầu xin quá gấp gáp thì chưa biết chừng bệ hạ lại sinh
nghi. Chẳng phải chính vì chuyện này nên ngươi mới không dám nói với Tĩnh
vương là Niếp Phong đang chờ à? Huống hồ bây giờ Niếp Phong đã nghe ngươi giải
thích đầu đuôi câu chuyện, hắn cũng không quá lo lắng, chỉ cần cuối cùng Hạ
Đông không sao thì đợi thêm một, hai tháng cũng đâu có sao.”
Kỳ thực trong lòng Mai Trường Tô cũng hiểu rõ những lời ông ta khuyên bảo,
chàng khẽ than một tiếng nhưng không nói gì, ánh mắt đưa sang nhìn bóng người
mảnh dẻ ở phòng trong, nói “Cung Vũ, ngươi đừng làm nữa, đi nghỉ đi.”
Cung Vũ đang bưng một lư hương tinh xảo để hơ màn, nghe thấy vậy thì cúi đầu,
ráng đỏ hiện lên trên má, nói nhỏ: “Thuộc hạ muốn hun cho đều để ban đêm tông
chủ ngủ ngon hơn.”
“Thế là tốt lắm rồi.” Mai Trường Tô dịu dàng nói. “Ta đã nói rồi, ngươi không
phải thị nữ của ta, không cần hầu hạ ta như vậy.”
Mông Chí nhìn gương mặt đỏ bừng của Cung Vũ, vội cười, nói: “Cung cô nương đã
vào ở Tô trạch rồi à? Thảo nào ta thấy hôm nay trong nhà có vẻ không giống
bình thường.”
“Mông đại nhân nói đùa. Mọi chuyện vẫn do Lê đại ca lo liệu, ta đâu dám nhúng
tay vào chứ!” Cung Vũ thướt tha cất gót sen từ phòng trong đi ra, dừng lại
cách Mai Trường Tô chừng năm bước, do dự một lát lại bước tới hai bước, cúi
đầu, nói: “Vừa rồi Cung Vũ nghe thấy tông chủ nói có chuyện khó làm, lại nghĩ
ra một ý, không biết có thể giúp được gì tông chủ hay không…”
“Ngươi nói việc của Hạ Đông?”
“Vâng…”
“Ngươi có ý kiến gì, nói ta nghe xem.”
“Cung Vũ biết sơ sơ thuật dịch dung, mặc dù muốn giấu người khác trong thời
gian dài hay hoàn toàn thay đổi thành một người khác thì không thể, nhưng
trong ngục tối tăm, hằng ngày chỉ có ngục tốt tuần tra, chưa biết chừng sẽ có
thể giấu được vài ngày…”
Mai Trường Tô là người thông minh, vừa nghe đã hiểu rõ. “Ngươi nói bọn ta đưa
ngươi vào thiên lao để đánh tráo Hạ Đông à?”
“Vâng. Niếp tướng quân và Niếp phu nhân ý trọng tình thâm như thế, thuộc hạ có
thể tưởng tượng sự nóng lòng gặp mặt của họ… Nhưng bây giờ còn không thể biết
lúc nào Niếp phu nhân mới được ra khỏi ngục, không bằng để thuộc hạ vào thay
thế mấy ngày, ít nhất có thể để hai người họ gặp nhau sớm hơn, nói dăm ba câu
chuyện…”
Mai Trường Tô buông mắt trầm tư một lát rồi chậm rãi hỏi: “Ngươi có nắm chắc
không?”
“Cung Vũ tin sẽ không bị người khác phát hiện.”
“Chiều cao của ngươi và Hạ Đông khác nhau.”
Thuộc hạ thấp hơn một chút, nhưng thuộc hạ có giày có thể tôn cao dáng người
một chút, như vậy sẽ không chênh lệch bao nhiêu.”
“Ý kiến này của ngươi cũng khả thi… Chỉ cần trong thời gian đó phải cẩn thận,
không để Hạ Đông bị thẩm vấn thì chắc là có thể giấu được…” Mai Trường Tô chăm
chú nhìn Cung Vũ. “Nhưng để ngươi vào thiên lao thay Hạ Đông thì e là ngươi sẽ
phải chịu khổ.”
Thấy chàng nhìn như vậy, trái tim Cung Vũ đập mạnh hơn, nàng nói khẽ: “Có thể
giúp được tông chủ, Cung Vũ không cảm thấy khổ…”
“Vậy thì tốt.” Mông Chí vỗ tay, cười. “Trong lòng ngươi luôn lo nghĩ chuyện
này, ta cũng không yên tâm. Ta thấy kế sách này của Cung cô nương không tồi,
tuy là thiên lao nhưng tìm lý do vào thăm cũng không khó lắm. Cứ làm thế đi,
ta sẽ sắp xếp, ngươi không cần lo nữa.”
Mai Trường Tô cũng nở nụ cười mơ hồ, nhã nhặn nói với Cung Vũ: “Vậy ngươi chịu
khó một chút vậy. Đi chuẩn bị đi, sau này nghe theo sự sắp xếp của đại thống
lĩnh.”
“Vâng.” Cung Vũ mím đôi môi anh đào, vẻ vui mừng lộ ra trong đáy mắt, khẽ hạ
người thi lễ rồi chậm rãi lùi ra ngoài.
Mông Chí rướn cổ nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, rồi quay lại nhìn Mai
Trường Tô, nhíu mày, nói: “Tiểu Thù này, ta là một người rất cục mịch, nhưng
ta nghĩ ngày cả ta cũng có thể nhìn ra…”
“Huynh cứ tiếp tục cục mịch đi.” Mai Trường Tô lạnh lùng ngắt lời. “Đại thống
lĩnh bây giờ nhàn rỗi lắm à? Tĩnh vương giờ đây không có thời gian cai quản
tuần phòng doanh, dặn huynh tìm một người thích hợp để làm việc với Âu Dương
Kích, huynh đã tìm được chưa?”
“Ta đã đề cử mấy người, Tĩnh vương cho rằng Chu Thọ Xuân không tồi, hắn là phó
thống lĩnh cũ của ta, tuyệt đối trung thành, có thể tin tưởng được.” Mông Chí
nói, lại ghé sát tới, hạ giọng nói: “Còn có một tin tức, nội đình đã hạ chỉ
cho ti Thiên giám xem ngày tốt, phỏng chừng vài ngày nữa tin tức này sẽ được
truyền ra khắp thành.”
“Ngày tốt để lập thái tử à?” Mai Trường Tô cười nhạt. “Đây cũng không phải là
chuyện bất ngờ.”
“Dù không bất ngờ nhưng cũng vẫn là chuyện vui. Tâm nguyện nhiều năm, từng
bước đến gần, ngươi cũng nên cảm thấy vui vẻ.” Mông Chí vỗ vai chàng. “Bệ hạ
gần đây thường xuyên ốm đau không thể vào triều. Sau khi lập thái tử, Tĩnh
vương sẽ nhiếp chính danh chính ngôn thuận. Ngươi khổ cực bao nhiêu năm nay
chẳng phải vì điều này sao? Tại sao còn rầu rĩ như vậy?”
Mai Trường Tô im lặng không đáp, quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lê Cương
vội vã đi từ bên ngoài vào, hiển nhiên là mang tin tức gì đó đến, chàng không
khỏi nheo mắt.
“Tông chủ, Kiềm Châu gửi bồ câu đưa tin.”
“Đi vào nói.”
“Vâng.” Lê Cương cất bước đi vào, ôm quyền, nói: “Bẩm tông chủ, Tạ Ngọc chết
rồi.”
Mông Chí kinh ngạc, thất thanh hỏi: “Chết thế nào?”
“Quan phủ kết luận là tai nạn. Hắn đang khổ dịch khai thác đá thì bị một tảng
đá trên sườn núi lăn xuống đè chết.”
“Trùng hợp như vậy à?” Mông Chí ngơ ngác bóp trán. “Có điều nghĩ lại những tội
nghiệt hắn đã gây ra thì chết như vậy đúng là còn nhẹ nhàng cho hắn.”
“Đúng thế, nhưng hắn chết sẽ có tác dụng hơn là sống.” Mai Trường Tô không nể
tình, nói: “Hạ Giang mưu nghịch, Hoàng đế già yếu, Thái tử mới uy vọng dâng
cao, muốn phúc thẩm bản án Xích Diễm sẽ rất phù hợp, chỉ còn thiếu một cơ hội
để đưa ra yêu cầu mà thôi.”
Mông Chí nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Ngươi nói là…”
“Tạ Ngọc là người rất sợ chết. Bây giờ hắn đã thoát tội chết, dù thế nào cũng
sẽ không chịu lật lại bản án cũ, cho nên hắn sống vô dụng. Cơ hội ta cần là
lời khai hắn tự tay viết hiện đang được trưởng công chúa Lỵ Dương giữ, khi hắn
chết mới có thể được công khai.”
“Ta hiểu ý ngươi, nhưng có phải gấp gáp quá không?” Mông Chí có chút lo lắng,
hỏi. “Bây giờ Tĩnh vương còn chưa sắc phong, ta cho rằng chờ đến lúc tình hình
ổn định thì tốt hơn.”
Mai Trường Tô nhìn ông ta một cái, không nhịn được bật cười. “Mông đại ca,
huynh quên là chúng ta nhận được tin do bồ câu đưa tới à? Tạ Ngọc bây giờ là
phạm nhân khổ dịch, tin hắn chết cùng lắm cũng chỉ được truyền qua các trạm
dịch, còn không được xếp vào hàng tin khẩn. Từ Kiềm Châu về kinh thành, đến
lúc trưởng công chúa Lỵ Dương nhận được tin tức thì đã một, hai tháng sau,
thời gian vừa đẹp.”
“Ai da!” Mông Chí gõ đầu. “Không sai, ta suy nghĩ đúng là không chu đáo, đầu
óc ngươi quả thật ít người sánh kịp.”
“Mấy tháng này cần tĩnh, cần ổn. Bây giờ địa vị của Tĩnh vương đã khác, phải
dành nhiều thời gian cho việc triều chính. May mà sau một, hai năm điều chỉnh,
các triều thần có năng lực càng ngày càng nhiều, cục diện sẽ tốt hơn.” Khóe
môi Mai Trường Tô khẽ nhếch lên, lộ vẻ vui mừng. “Việc xây dựng kho dự trữ
lương thực đề phòng thiên tai ở các nơi đều làm rất tốt, bây giờ còn ai dám
nói Tĩnh vương điện hạ không rành việc dân chính nữa?”
“Nhưng nói cũng lạ.” Mông Chí nhún vai. “Bây giờ hắn cũng giống ngươi, rõ ràng
có nhiều chuyện vui như vậy mà vẫn có vẻ rầu rĩ. Ngươi rầu rĩ là vì kỳ độc
trên người Niếp Phong, còn hắn thì có gì mà rầu rĩ chứ?”
“Huynh thử nghĩ xem, bây giờ gánh nặng trên người hắn ngày càng nặng, khó
tránh khỏi sẽ cảm thấy mệt mỏi.” Mai Trường Tô than thở. “Bên cạnh ta còn có
nhiều người để dốc bầu tâm sự, còn hắn thì có ai? Triều thần, thuộc cấp, mưu
sĩ… Tĩnh phi nương nương mặc dù có thể chia sẻ với hắn nhưng dù sao cũng cách
cung cấm.”
Nghe chàng nói như vậy, Mông Chí không khỏi ngẩn ra một hồi lâu, trong lòng vô
cùng chua xót, định nói mấy câu nhưng nhìn khuôn mặt buồn rầu của Mai Trường
Tô không nói nên lời.
“Tông chủ.” Giọng nói của Chân Bình đột nhiên vang lên ngoài cửa. “Niếp tướng
quân tỉnh rồi.”
Mai Trường Tô lập tức mỉm cười, cầm cánh tay Mông Chí, nói: “Đi, chúng ta đi
đến chỗ Niếp đại ca. Vệ Tranh vẫn ở trong phòng huynh ấy, chúng ta đến nữa,
nhất định huynh ấy sẽ rất vui.” Thấy chàng ít khi được vui vẻ như vậy, Mông
Chí đột nhiên cảm thấy ngơ ngác, dường như lại nhìn thấy tiểu tướng quân mặc
áo bào màu bạc với nụ cười rực rỡ năm đó kêu lên: “Đi, chúng ta đi tìm Niếp
đại ca để thi bắn tên!” Nhưng chỉ sau nháy mắt, cảnh tượng trước mắt lại hiện
ra rõ ràng, chỉ có khuôn mặt yếu ớt và nụ cười nhạt, không còn có những dấu
vết của ngày xưa.
“Tiểu Thù!” Đại thống lĩnh cấm quân giữ vai chàng, buột miệng nói: “Ta cho
rằng… vẫn nên nói với Tĩnh vương.”