Lúc lấy được tiền, ra khỏi chợ đen, đã hơn mười một giờ khuya. Văn Dục vẫn
còn công việc chưa xử lý xong, tạm thời không thể rời khỏi thành phố Tân Hải, sau khi hai người tiễn anh ta trở về khách sạn ngủ thì lại suốt
đêm chạy về thành phố X. Trưởng Tôn Ngưng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn
sắp xếp, phải tranh thủ hoàn thành trước ngày mùng một tháng ba khi khóa học bắt đầu, thời gian có chút gấp gáp, nhiệm vụ lại nặng nề.
Lúc trở lại trong nhà Hoa Tử Ngang, đã là 4 giờ sáng. Rửa mặt qua loa
xong, cảm thấy mệt mỏi, lại lên giường đi ngủ, nhưng người từ khi sống
lại tới nay vẫn luôn có giấc ngủ chất lượng cực tốt như cô, lại không
cách nào ngủ được. Nhắm mắt lại đếm cừu, đếm xong 1000 con cừu, không
chỉ có không ngủ được, ngược lại càng tỉnh táo hơn. Trưởng Tôn Ngưng
không khỏi buồn bực, kiếp trước lúc còn lo lắng bị người ám sát, không
dám ngủ, có ngủ cũng chỉ dám ngủ không sâu. Hiện giờ chẳng qua là một
người con gái bình thường, trên đường cái có rất nhiều, mất ngủ cái gì?
Cô tuyệt đối không tin vì bán báu vật kiếm được nhiều tiền, trong nháy
mắt đã trở thành phú bà hàng tỉ mà mình hưng phấn không ngủ được. Đừng
nói tới tiền bạc kiếp trước cô đã từng nhìn thấy, đơn giản mà nói, của
cải cuả chính bản thân cô có được cũng đã không chỉ gấp mười lần hiện
tại, món tiền nhỏ ấy thì coi là cái gì? Hưng phấn cái cọng lông á, cũng
không phải đồ nhà quê chưa từng thấy nhiều tiền bao giờ.
Mặc
kệ bởi vì sao, chính là Trưởng Tôn Ngưng lăn qua lộn lại ở trên giường
không ngủ được. Thậm chí ngay cả thuật thôi miên cô cũng đều dùng tới,
nhưng chỉ là kiếp trước cô chưa bao giờ bị thôi miên thành công, lại
thất bại rồi. Ài ... , tinh thần quá mạnh mẽ, có đôi khi cũng không phải là chuyện tốt gì, đêm nay cô muốn đi ngủ mà không ngủ được, lúc thôi
miên thì lại mất tác dụng, vô cùng dày vò. Diễn đàn lê quý đôn.
Trong bóng đêm, Trưởng Tôn Ngưng nhìn chằm chằm cửa phòng. Anh ở gian
phòng cách vách làm cái gì? Đang ngủ rất ngon, hay là đang lăn lộn khó
ngủ giống như mình? Ở trong mộng, anh có mơ thấy mình không, hay cũng
đang nghĩ đến mình? Vì sao anh lại là người thật thà chính trực như vậy, nếu giờ phút này anh ở trên chiếc giường này, nói không chừng cô đã có
thể dựa trong ngực rộng lớn ấm áp của anh ngủ thiếp đi, dù ngủ không
được bọn họ cũng có thể làm chút gì đó với nhau...
Đêm nay
Trưởng Tôn Ngưng mất ngủ nghiêm trọng một cách tráng lệ, trong đầu hiện
lên đủ loại ý nghĩ giống như đèn kéo quân*. Thời gian thấm thoát trôi
qua, căn phòng tối tăm đã dần dần có thể nhìn thấy mơ hồ, đã không còn
sớm rồi!
*: một loại đèn cổ có 2 lớp, lớp bên trong là những hình ảnh có thể quay được, khi đèn sáng lên lớp bên trong sẽ quay quanh ngọn đèn khiến những hình ảnh, bức tranh giống như đang di chuyển gọi là đèn kéo quân.
Chỉ chốc lát sau, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng
động, Hoa Tử Ngang có thói quen sáng dậy sớm, mỗi ngày anh đều chuẩn bị
xong bữa sáng, Trưởng Tôn Ngưng mới lười biếng rời giường, nhưng cho dù
vậy thì hôm nay cũng hơi sớm một chút không phải sao!
Trưởng
Tôn Ngưng càng nghĩ càng cảm giác không bình thường, dù sao cũng không
ngủ được, dứt khoát đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài. Quả nhiên,
Hoa Tử Ngang đang chuẩn bị bữa sáng ở trong phòng bếp, mà còn phong phú
hơn thường ngày rất nhiều. Bóng lưng của anh vừa thẳng tắp, cao ngất lại cương quyết vững chắc, cho dù nấu cơm cũng mang theo khí thế uy nghiêm
không giống người thường.
Nghe được tiếng động, Hoa Tử Ngang quay đầu, "Dậy sớm như vậy sao?"
"Lời này là em hỏi anh mới đúng, gà trống còn chưa có gáy mà, dậy sớm
như vậy làm cái gì?" Đến gần bên cạnh anh, cúi đầu ngửi ngửi cháo thịt
nạc đang nấu, vẫn thơm như cũ, chọc cho nước miếng người ta chảy ròng
ròng.
"Ngủ không được." Hoa Tử Ngang nhẹ nhàng bâng quơ nói,
vốn kì thực anh cũng không ngủ, đang đợi trời sáng, cũng có chút sợ hãi
bình minh đến.
"Ừ, thì ra chúng ta lại có thần giao cách cảm
như vậy, ngay cả mất ngủ cũng đều giống nhau." Đôi mắt đẹp của Trưởng
Tôn Ngưng cong lên giống như vầng trăng mới nhú, gắt gao ôm lấy cánh tay Hoa Tử Ngang, ngẩng cằm nhìn anh. Không biết có phải vì liên quan đến
nhận định trong lòng hay không, mà mới một lát, cô đã không nén nổi tình cảm nhớ tới Hoa Tử Ngang, ở bên cạnh anh, cô cảm giác được sự an tâm
chưa bao giờ có.
Hoa Tử Ngang không có tiếp lời của cô, chỉ nói: "Đi rửa mặt, ăn cơm thôi."
"Ừ." Bữa sáng cũng sớm, Trưởng Tôn Ngưng rất muốn hỏi một chút xem có
phải có chuyện gì hay không, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi, ngoan
ngoãn đi rửa mặt, hôm nay Hoa Tử Ngang thực sự không bình thường.
Hai người ăn xong bữa sáng giống như thường ngày, Hoa Tử Ngang ngăn
không cho Trưởng Tôn Ngưng tiến vào phòng bếp, tự anh cầm chén đũa rửa,
lau khô, đặt chỉnh tề vào trong tủ bát.
Hôm nay Hoa Tử Ngang
nghiêm túc hơn ngày xưa rất nhiều, dường như trong lòng có việc, hay là
đang ngang bướng cái gì. "Anh phải đi, đúng không?" Trưởng Tôn Ngưng suy đoán hỏi, nhưng lại là giọng điệu trần thuật chắc chắn.
Cô
cũng từng là lính, nhiều năm sống cuộc sống đặc công, rõ ràng nhất tâm
tình mỗi lần mệnh lệnh truyền tới tay. Khi đó cô vẫn còn cô độc, thỉnh
thoảng khó tránh khỏi lười biếng, nhưng chưa từng bị ràng buộc. Hoa Tử
Ngang trước kia, tựa như mình khi đó, hiện tại rõ ràng anh đang mâu
thuẫn chần chừ. Với cô mà nói, cần phải vui mừng, bởi vì điều này chứng
tỏ mình đã từ từ tiến vào chiếm giữ trong lòng anh, cho nên anh mới có
thể lưu luyến, nhưng cô không cách nào vui sướng vì điều đó. Trong lòng
anh có ràng buộc, lúc làm việc sẽ có băn khoăn, sẽ gò bó tay chân, nguy
hiểm của bản thân sẽ lớn hơn nữa.
"Tạm thời nhận được nhiệm
vụ." Bằng không thì ngày nghỉ của anh vẫn sẽ kéo dài đến cuối tháng ba,
tuy nhiên lần này khi nhận được mệnh lệnh tâm tình chống cự của anh rất
không bình thường, rõ ràng là mình không nỡ, nhưng nghề nghiệp của anh
là quân nhân, nhất định phải đối mặt.
Trưởng Tôn Ngưng gật
đầu, cô hiểu, đây là tình huống cơ bản đầu tiên mà người muốn học làm
quân tẩu sẽ phải đối mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ lại cô đi chấp
hành nhiệm vụ, may mà cô xem như người độc lập. Cho dù như thế, cô vẫn
thật lòng thật dạ không hy vọng anh đi, nhưng cô không thể nói. "Phải
mất thời gian bao lâu?" Nội dung nhiệm vụ tất nhiên phải giữ bí mật, cô
không hỏi, cũng không muốn biết. Cô phải làm người giàu có an nhàn, chỉ
hy vọng toàn bộ những người mình quan tâm đều khỏe mạnh là được.
"Xem tình huống đã." Nếu thuận lợi thì không tới bảy ngày, nếu không
thuận lợi thì nửa tháng, thậm chí một tháng cũng không nhất định có thể
hoàn thành, anh không muốn nói ra để tăng thêm ý nghĩ lo lắng của cô.
"Khi nào thì xuất phát?"
Từ đầu đến cuối Trưởng Tôn Ngưng đều cong lông mi cười, không buồn bực, không hờn dỗi, khiến Hoa Tử Ngang cảm giác rất yên tâm, cũng thực bớt
lo, nhưng lại càng thêm đau lòng. Cô mới hai mươi tuổi, nếu không lựa
chọn mình, nhất định có thể có một đoạn tình yêu ngọt ngào lãng mạn tốt
đẹp khó quên. Nhưng hiện tại cô muốn đổi ý, cũng không còn kịp rồi, bởi
vì anh đã động lòng. Anh không thể sớm sớm chiều chiều cùng cô ngắm hoa
dưới trăng, nhưng chắc chắn sẽ theo cô đến lúc bạc đầu. Anh sẽ không
biến lời thề này thành lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh sẽ cùng cô đi đến
ngày đó.
"Bảy giờ, vẫn còn 20 phút."
"Em giúp anh thu xếp quần áo."
Hoa Tử Ngang không có gì muốn mang theo, chỉ có mấy bộ quân trang.
Trưởng Tôn Ngưng trở về phòng ngủ mang quân trang tới mặc vào cho anh,
cuối cùng còn đeo quân hàm lên cho anh. Lần đầu tiên cô làm động tác này cho một người đàn ông, tuy vụng về nhưng lại vô cùng chăm chú cẩn thận. Lần đầu tiên anh bị một cô gái loay hoay vòng vòng, thực sự không quen
nhưng lại rất vui sướng. Trong lúc này, hai người cũng không nói chuyện, hai bên đều biết tình cảm đang yên lặng quay vòng .
"Ông xã, thực đẹp trai! Nhưng không cho đi trêu hoa ghẹo nguyệt đó!"
"...." Một đám đực rựa ở đó, anh biết trêu chọc người nào đây, tính
hướng (xu hướng tình dục) của người ta rất bình thường có được hay
không? Biết Trưởng Tôn Ngưng chỉ muốn điều chỉnh không khí, anh cũng
thoải mái nói. “Anh đi vắng, có khó khăn gì thì đi tìm Văn Dục giúp đỡ." Rất nhiều chuyện, có tiền không bằng có quyền, tin rằng cô biết rõ.
"Rõ rồi." Tiến lên ôm lấy Hoa Tử Ngang, "Ông xã, chú ý an toàn, sớm trở về một chút." Đột nhiên bắt đầu phải xa cách, khiến cô càng thêm cảm
giác rõ ràng, thì ra ở trong lòng cô anh đã cắm rễ sâu như vậy rồi. Cô
cực kì không muốn, cực kì lưu luyến, nhưng tình cảm dịu dàng ngọt ngào
của cô gái nhỏ đều chỉ có thể yên lặng chôn dấu thôi, bởi vì anh là quân nhân, cô sẽ là vợ của anh, cô không được phép làm hỗn loạn lòng của
anh, mà phải chia sẻ tâm sự của anh.
Thời gian đang từng chút
từng chút tới gần bảy giờ, "Ngưng Nhi." Lần đầu tiên, Hoa Tử Ngang gọi
cô thân mật như vậy, đôi mắt tràn đầy dịu dàng bình tĩnh chăm chú nhìn
cô, tình cảm bắt đầu khởi động. Anh từ từ cúi đầu, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một giây sau, đáng ra phải là nụ hôn tạm biệt ngọt ngào với
triền miên.
Cô tốt đẹp giống như bông sen nhỏ màu trắng sau
cơn mưa vẻ đẹp của cô gần ngay trước mắt, hơi thở dịu dàng nhiệt tình
của anh nhẹ nhàng phủ lên trên má cô, thậm chí có thể nghe thấy tiếng
hít thở rõ ràng đang dần dần tăng thêm của anh, toàn bộ giống như nước
chảy thành sông.
Bỗng nhiên, Hoa Tử Ngang đột ngột buông tay,
chỉ nói một câu 'Chăm sóc mình thật tốt' đã tông cửa xông ra ngoài. Diễn đàn lê quý đôn.
Trưởng Tôn Ngưng ngu ngơ vài giây mới trở lại bình thường, tức giận quay về phía cửa quát lên: "Hoa Tử Ngang, đồ lưu
manh, anh lại đùa giỡn em!" Người đàn ông phúc hắc khó chịu, anh nghiêm
chỉnh cái gì chứ!
Chỉ sợ, trên đời không có cô gái nào, bị đẩy ra vào loại thời điểm này, còn có thể không tức giận, trừ phi cô không
thích chàng trai kia, cơ bản là không muốn có quan hệ thân mật gì với
anh ta.
Ngoài cửa, Hoa Tử Ngang vẫn chưa rời khỏi, tự nói
trong lòng: Thực xin lỗi, nếu anh làm như vậy, chỉ sợ hôm nay sẽ không
đi được. Bởi vì anh biết, bản thân vốn không có cách nào chống cự được
sự hấp dẫn của cô.
Hít sâu, vuốt vuốt lại tư tưởng tình cảm của mình, anh quyết đoán xoay người xuống lầu.
Anh vừa là một người đàn ông, nhưng cũng là một quân nhân, chút bất đắc dĩ ấy là sự bất đắc dĩ mà người quân nhân chỉ có thể một mình cảm nhận
được, mặc dù chẳng thể coi là tốt đẹp, nhưng trong ngọt có chát, làm
người ta khó quên.
Trưởng Tôn Ngưng biết Hoa Tử Ngang đã rời
khỏi, cô hiểu rõ anh không thể không đi, mặc dù có một chút oán giận nho nhỏ, nhưng vẫn không nhịn được dựa vào cửa sổ nhìn theo bóng dáng của
anh.
Căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại có một mình, có chút
vắng vẻ. Lúc này, ánh mặt trời màu vàng bắt đầu chui vào song cửa sổ,
nhưng tâm tình của cô cũng không có vì vậy mà chuyển biến quang đãng
hơn. Không muốn ra ngoài, cái gì cũng không muốn làm, cứ ru rú ngủ ở
trên giường. Không ngờ cô khó ngủ một đêm, vậy mà lại nhanh chóng ngủ
mất. Trong mơ, cô mơ thấy anh với mình ôm nhau ở trên sườn núi nở đầy
hoa tươi, đánh đàn hát vang ...