Ngủ cả một ngày một đêm, Trưởng Tôn Ngưng mới phấn chấn tỉnh dậy, nếu quyết chí phải gả cho Hoa Tử Ngang, nhất định phải phải quen đối mặt với việc chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, còn có chia tay bất ngờ giống
như ngày hôm qua vậy. Khá tốt là việc sống bằng sức mình vốn không xa lạ với cô.
Đi một mình trên đường, giống như phục hồi lại sự cô
độc kiếp trước, nhưng tâm tình lại khác xa, hiện giờ cô có thể thoải mái hưởng thụ niềm vui giải trí khi đi dạo phố, mà không nhất định phải lo
lắng có súng bắn tỉa ở phía xa nhắm vào đầu mình.
Trưởng Tôn
Ngưng định đi mua điện thoại di động, tuy rằng lúc này di động thực sự
rất quê mùa tệ hại, chức năng cũng đơn giản, cô thật sự rất ghét bỏ,
nhưng không có thì lại bất tiện, về sau phải làm rất nhiều chuyện, không thể thiếu chỗ dùng nó, chỉ có thể chịu đựng thôi. Diễn đàn le quý đôn.
Đi vào một cửa hàng chuyên buôn bán đồ điện tử cỡ lớn, có đầy đủ các
loại đồ điện gia dụng, trong cùng là khu vực chuyên về máy tính, điện
thoại di động. Lúc này điện thoại di động chính là đối tượng hiếm có,
những người dùng được cũng đều có thân phận không tầm thường. Trái ngược với khu vực chuyên về điện, bên này hết sức vắng vẻ, chỉ có lẻ tẻ mấy
người đang nhìn nhưng cũng không mấy người có ý muốn mua.
Trưởng Tôn Ngưng hết sức sảng khoái mua ba cái Nokia 8250 ở trong ánh
mắt kinh ngạc của nhân viên tiêu thụ, cô không hề thích dùng sản phẩm
của nước ngoài, nhưng lúc này hàng nội thật sự cũng chỉ là tạm được mà
thôi. Sống trong thời đại số lượng sản phẩm dùng được 3G quay đầu lại có thể dùng ngón tay để đếm, cô hết sức ghét bỏ, nhưng mà không có cách
nào, cứ mua ba cái cho người nhà mình mỗi người một cái ráng dùng trước
đã.
Đang muốn rời khỏi, chợt nghe một giọng trẻ con trong trẻo gọi mình: "Chị Điềm Tâm, chúng ta lại gặp mặt, hì hì." Đúng là cô bé
không muốn đi với mẹ ruột ở cửa hàng tổng hợp ngày ấy.
"Là em à, em gái nhỏ." Trưởng Tôn Ngưng ngồi xổm xuống, sau khi cô sống lại càng ngày càng thích gần gũi trẻ con rồi.
"Chị Điềm Tâm, em là Hoa San San, chị gọi em là San San đi. Ông nội, bà nội, cha, chú đều gọi như vậy." Trẻ con nhìn thấy người mình thích,
luôn luôn nói nhiều.
Ôi mẹ nó! Họ Hoa, sẽ không phải là họ
hàng gì của Hoa Tử Ngang chứ? Người họ Hoa không nhiều lắm, ở thành phố X lại chỉ một nhà, hơn phân nửa là đúng rồi, trong lòng cô không khỏi
'hồi hộp', dâng lên một cảm giác kỳ quái một phen."Được, vậy nói cho
chị, làm sao em lại ở đây một mình vậy?"
"Không phải, bà nội
với ông nội đều họp ở trên lầu, em buồn chán nên tự mình đi chơi, sau đó đã gặp được chị Điềm Tâm, có phải chúng ta rất có duyên hay không đây!"
"Phải đó, em cái đồ tiểu quỷ linh tinh này." Trưởng Tôn Ngưng xoa bóp khuôn mặt nõn nà hồng hào của cô bé.
Hoa San San tránh trái tránh phải, trốn tránh nanh vuốt ma quỷ của
Trưởng Tôn Ngưng, cười khanh khách, "Chị Điềm Tâm chị hư hỏng, chị lại
vặn mặt San San, San San lớn lên sẽ không đẹp."
"Được, vậy em
nói cho chị, cha em tên là gì, chị đảm bảo về sau sẽ không vặn mặt của
em nữa, có được hay không?" Người nào đó rất vô sỉ lừa gạt đứa trẻ, để
có thể chứng thực suy đoán trong lòng. Trong lòng cô rất hối hận, sớm
biết rằng có thể sống lại, gặp được Hoa Tử Ngang, cô nhất định sẽ điều
tra rõ ràng tổ tông mười tám đời của anh, đỡ phải dọa người như hiện tại vậy, hiện tại muốn tra cũng không có điều kiện thuận tiện.
"Vì sao, em còn không biết chị Điềm Tâm tên gì mà?"
Cô gái nhỏ còn có tính cảnh giác rất cao, không hổ là người nhà họ Hoa, "Em nói cho chị biết, cha em tên là gì, chị sẽ nói cho em chị tên gì,
như thế nào?"
Nghĩ nghĩ, Hoa San San gật đầu, dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, cảm thấy một tên đổi một tên rất công bằng."Tốt, cha em tên
Hoa Tử Nghiêu."
Quả nhiên, là anh trai ruột của Hoa Tử Ngang,
quân y nổi danh cả nước. Nói như thế, Hoa San San chính là cháu gái Hoa
Tử Ngang. Vị phu nhân cực kì có khí chất ngày đó cô nhìn thấy ở cửa hàng tổng hợp là mẹ Hoa Tử Ngang, cô ruột của Văn Dục. Trời ạ, trong lúc vô
tình, cô lại gặp nhiều người liên quan đến nhà họ Hoa như vậy, chẳng lẽ
đời này thực sự có duyên phận với nhà họ Hoa sao?
"Chị Điềm
Tâm chị đang nghĩ cái gì đó, cũng không nói cho em biết tên chị là gì?"
Hoa San San chu miệng nhỏ, cực kỳ so đo không vừa ý rồi. Diễn đàn lê quý đôn.
"Chị tên Trưởng Tôn Ngưng."
"Trưởng Tôn Ngưng
... tên nghe thật hay, nhưng mà hay là em thích gọi chị là chị Điềm
Tâm." Hoa San San cảm thấy quan hệ của hai người ngày càng thân thiết
gần gũi, từ đầu đến cuối đều lôi kéo Trưởng Tôn Ngưng không buông tay.
"Được, tuỳ em thích gọi như thế nào thì gọi như thế. Gần đây có nghe
lời hay không, có ăn nhiều hoa quả rau dưa không!" Trưởng Tôn Ngưng phát hiện mình càng ngày càng có kiên nhẫn đối với đứa trẻ này rồi.
"Đương nhiên là có, kể ra cả nhà chỉ có em ăn nhiều nhất." Hoa San San vỗ bộ ngực nhỏ, rất kiêu ngạo nói.
"Ngoan như vậy à! Vậy bây giờ tay chị tốt hơn rồi, hôm nào làm cho em
một cái bánh ga-tô Hessen để khen thưởng, có được hay không?" Vốn tưởng
rằng cô gái nhỏ thích ăn đồ ngọt sẽ vui tươi hớn hở gật đầu, không nghĩ
tới cô bé lại hết sức kiên quyết lắc đầu."Làm sao nữa? Không thích ăn
bánh ngọt chị làm rồi sao?" Trưởng Tôn Ngưng nhíu mày, một bộ dạng cực
kỳ tổn thương mất mát.
Cô gái nhỏ nóng nảy, "Không phải, không phải đâu, bánh ngọt chị Điềm Tâm làm ăn ngon nhất, ăn thế nào cũng
không ngấy, nhưng mà . . .."
"Làm sao nữa?" Tâm hồn của đứa
trẻ trong gia đình đơn thân đều rất mẫn cảm, cũng trưởng thành sớm hơn
đứa trẻ nhà người bình thường, Hoa Tử Nghiêu lại gần như quanh năm ở bộ
đội, mặc dù vẫn còn người thân khác yêu thương, nhưng trong lúc ở chung
ngắn ngủi, Trưởng Tôn Ngưng cảm thấy trong lòng cô gái nhỏ ẩn dấu không
ít bí mật, cho nên cô càng thêm kiên nhẫn đối với cô bé.
"Không có gì đâu! Không có gì. Chị Điềm Tâm, em quyết định về sau hàng
năm chỉ ăn một cái bánh ngọt ở lúc sinh nhật thôi, chờ tới lúc em sinh
nhật, chị Điềm Tâm em có thể làm cho em không?" Hoa San San rất cẩn thận hỏi, giống như việc này rất quan trọng với cô bé vậy.
"Đương
nhên có thể chứ! Chị học ngành nông học đại học Đế Hoa, chờ lúc sinh
nhật em có thể gọi điện thoại cho chị, muốn ăn cái gì chị đều làm cho
em, có được hay không?" Không biết vì sao cô gái nhỏ giấu diếm suy nghĩ
không nói, nhưng Trưởng Tôn Ngưng cũng không ép cô bé, tự mình viết số
điện thoại mới trên giấy rồi đưa cho cô bé.
"Tốt quá, cám ơn chị Điềm Tâm."
"Ngoan! Nhưng mà, vì khen thưởng em ngoan như vậy, nghe lời như vậy,
chị quyết định, tặng con gấu may mắn này cho em. Về sau có chuyện gì vui vẻ, không vui đều có thể nói với nó, sau khi chị nghe được sẽ đến với
em." Con gấu bông là quà được tặng lúc mua điện thoại di động, lông cừu
mọc đầy trên thân cừu, cô không có hứng thú, nhưng cũng cầm rồi.
"Cảm ơn chị Điềm Tâm." Cô gái nhỏ vui tươi hớn hở ôm con gấu bông còn
cao hơn người cô bé vào trong ngực, mặc dù trong nhà đã có rất nhiều
rồi, nhưng đây là do chị Điềm Tâm đưa đến, cô bé thích nhất.
"Đúng rồi San San, chị còn có chuyện phải đi gấp, hôm nay lại không thể
chơi với em rồi, em chờ một lúc nữa thì ngoan ngoãn đi tìm bà nội, biết
không?"
"Ừm, đã biết, em lên lầu đây. Chị Điềm Tâm, khi nào em muốn thì em sẽ lập tức điện thoại cho chị, được không?" Hoa San San cực kì lễ phép, cũng cũng rất cẩn thận nghiêm túc hỏi.
"Đương nhiên, chào đón em gọi điện thoại đến bất cứ lúc nào." Trưởng Tôn Ngưng vô cùng thân thiết xoa xoa tóc của cô bé.
"Thật tốt quá, tạm biệt chị Điềm Tâm!" Hoa San San xoay người chạy lên
lầu, cười đến vô cùng vui vẻ, Trưởng Tôn Ngưng cũng không tự giác cong
lên khóe môi.
Sau đó, Trưởng Tôn Ngưng cũng nhanh chóng rời
khỏi, không biết có phải tâm lý con dâu xấu hay không, cô không muốn
chạm mặt với cha mẹ Hoa Tử Ngang, ít nhất hiện tại là không muốn. Cùng
với nói không muốn, càng phải nói là cô không biết sẽ đối mặt bọn họ như thế nào. Suy nghĩ đến cảnh tượng kia, cô lập tức cảm giác tay chân
không biết nên đặt chỗ nào, vẫn là từ từ rồi nói sau!