Thập Hoan cảm thấy ánh mắt Tần Vị
Trạch có gì đó kì lạ, đôi mắt sâu thẳm kia như một dòng nước suối, trong veo nhưng lại sâu không thấy đáy. Ý vị thâm trường mà nhìn chằm chằm
nàng, nhưng nàng thì hoàn toàn không thể suy đoán được suy nghĩ của hắn.
"Ba vị hiểu cả rồi đúng không? Nếu không có việc gì nữa, thì ba vị cứ từ từ hưởng thụ, ta phải đi làm việc chính sự trước đây."
Nàng làm ra vẻ sắp rời đi, còn chưa kịp xoay người, đã nghe được âm thanh
của Tần Vị Trạch, "Bổn vương nói ngươi có thể đi rồi sao?"
Ngữ
khí ngạo mạn kia không khác gì đang công khai quyền sỡ hữu, Thập Hoan
lập tức cảm thấy ngọn lửa trong lòng đang bùng cháy lớn, nàng đến đây là để làm chính sự, không hiểu tên Tần Vị Trạch này uống nhầm phải thuốc
gì, mà tự dưng không cho nàng đi.
"Vương gia, bắt được tên hái hoa tặc là việc quan trọng." Nàng cố kiềm nén lửa giận nói.
Biết nàng đang tức giận, nhưng như thế thì đã sao. Chỉ cần hắn không cho phép, thì nàng không thể rời đi.
Đây là thanh lâu, nơi nơi đều là cảnh tìm hoan mua vui. Hắn tuyệt đối không thể để nàng thấy những mặt khác của những gã nam nhân ấy.
"Nguỵ
Đạt ngươi đi làm việc này đi!" Tần Vị Trạch cao giọng phân phó, Nguỵ Đạt lĩnh lệnh, mặt không biểu cảm cầm huân hương rời đi.
Thập Hoan
tức giận đập vào bàn một cái, "Rốt cuộc như thế nào? Đây là kế hoạch của ta, kết quả lại không cho ta đi tra án. Có phải Vương gia muốn làm khó
dễ, không muốn ta thắng cược?"
Nếu như không ra được Vương phủ,
thì nàng vĩnh viễn không thể tìn được cách để trở về. Tuy rằng nàng
không biết mình có thể quay về hiện đại hay không, nhưng nàng vẫn muốn
thử một lần xem sao.
"Là do chính ngươi muốn đánh cược cùng bổn
vương, làm được hay không đó còn phải dựa vào bản lĩnh của ngươi. Bổn
vương có ý định gây khó dễ, ngươi cũng có thể làm khó dễ ta?" Hắn rót
cho mình một chén rượi, khoé miệng nhếch lên một độ cong hoàn hảo.
Hai người đối diện nhau, không ai chịu nhường ai. Thập Hoan sắp đến bờ vực
bùng nổ, lại càng khiến Tần Vị Trạch dương dương tự đắc.
Cái tên mặt người dạ thú này, lại có thể dám lật lọng.
Nàng cười lạnh, "Nếu Vương gia đã nói vậy, thế thì chúng ta tăng giá đánh
cược lên ngài thấy thế nào? Nếu ta thắng ngoại trừ việc cho phép ta tự
do ra vào Vương phủ, ta còn muốn có một tấm lệnh bài của Vương gia!"
Giản Hàn Chi và Lữ Bất Chu đều cảm thấy có hơi kinh ngạc, thấy lệnh bài thì
cũng giống như thấy bản thân Vương gia, Ninh Vương gia hiện giờ là một
người dưới một người trên vạn ngườu, như thế có thể tưởng tượng được tầm quan trọng của tấm lệnh bài.
Thập Hoan tất nhiên là biết tầm
quan trọng của tấm lệnh bài. Đúng là nàng muốn tăng giá đánh cược. Có
được lệnh bài, việc ra vào kinh thành cũng thuận tiện hơn. Vạn nhất sau
này muốn chạy trốn không chừng sau này còn dùng tới.
Tần Vị Trạch thưởng thức chén rượu trong tay, "Nếu ngươi làm không được,
bổn vương không chỉ muốn giam ngươi cả đời, còn phải cho ngươi ăn vong
ưu cổ, mãi mãi chỉ làm theo lệnh của bổn vương. Ngươi dám không?"
Tần Vị Trạch chính là muốn bức ép nàng tức nước vỡ bờ, bởi vì hắn không đợi được, gấp gáp muốn hiểu hết mọi thứ về nàng, tất cả mọi thứ. Hắn thật
sự tất hiếu kì nàng sẽ làm ra sao.
Lữ Bất Chu chống cằm xem kịch
hay, hắn biết rõ bất luận Thập Hoan thắng hay thua, Tần Vị Trạch cũng sẽ ở giữa hưởng lợi, vì hắn sẽ không làm việc gì khi không nắm chắc được
tình hình. Giam giữ cả đời, đáng khen, xem ra con mồi này thực sự hợp
với khẩu vị của hắn.
Đây thật sự chính là chơi lớn, nếu nàng
thua, thì đến đường lui cũng không có. Một khi bị Tần Vị Trạch nhốt lại, tất cả mọi chuyện xem như chỉ có thể nói mà không thể làm.
Có điều nàng tuyệt đối sẽ không thua!
Xoay vòng nơi đáy mắt, nàng tự tin nói: "Ta cùng ngài đánh cược."