Tần Vị Trạch cười như không cười,
tay trái cầm quạt đập vào lòng tay phải mà khép lại. Không nói lời nào,
từ đầu đến cuối chỉ nhìn Thập Hoan.
Như thế nào lại khéo như vậy, hắn cũng đến dạo thanh lâu! Hơn nữa theo sau còn có Lữ Bất Chu.
"Tốt nhất ngươi phải giải thích rõ ràng với bổn vương vì sao lại ở chỗ này,
bằng không... Bổn vương lột da của ngươi!" Cư nhiên đến những nơi thế
này, xem ra những lời hắn uy hiếp nàng ở cửa hàng ngọc bội ngày hôm ấy
nàng hoàn toàn không nghe lọt tai.
Thập Hoan cảm thấy bất bình,
chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân đốt đèn? Không phải chính hắn cũng đến dạo thanh lâu, quản nàng nhiều như thế làm gì. Nhưng ngoài mặt Thập Hoan không chút hoang mang nói: "Tiểu nhân tất nhiên là đến tìm Vương
gia."
"Hửm? Có chuyện gì mà tìm bổn vương?"
"Vài vị phu
nhân trong phủ rất nhung nhớ Vương gia, lúc nào cũng sợ quấy rầy Vương
gia nghĩ ngơi, nên không dám đến. Tiểu nhân đến đây chính là muốn mời
Vương gia trở về, hoa dại dù thơm đến đâu, cũng không thể sánh với hoa
vườn. Vương gia vẫn nên sớm quay về an ủi các vị phu nhân thì hơn."
Nghe xong một hồi lí do thoái thác, Lữ Bất Chu đã cười ngả cười nghiêng. Còn biểu cảm trên mặt Tần Vị Trạch cũng có phần lạnh giá.
Hắn luôn
chú ý quan sát ánh mắt của nàng, ánh mắt ấy không có một chút biến hóa,
cho dù lúc nói đến nữ nhân của hắn, cũng không có bất cứ một gợn sóng
nào.
Thẳng thắng mà nói, nàng mở miệng đều muốn hắn quay về sủng hạnh nữ nhân khác?
Bên này Lữ Bất Chu còn đổ thêm dầu vào lửa: "Vị Trạch, gã sai vặt của ngươi vì ngươi mà suy nghĩ thật chu toàn."
Tần Vị Trạch cười lạnh, "Nếu thật là như thế, tại sao ngươi lại đến đây
cùng hắn?" Dứt lời một chân đá văng cánh cửa phía trước, lập tức thấy
được Giản Hàn Chi ngồi bên trong.
Giản Hàn Chi không hề thấy loạn mà kinh sợ, dường như đã sớm đoán được điều này, "Hai vị sao không vào ngồi?"
Tần Vị Trạch và Lữ Bất Chu lập tức tiến vào, ngồi ở vị trí đối diện Giản
Hàn Chi. Hai cô nương kia cũng bị Lữ Bất Chu "mời" đi ra ngoài.
"Giản đại nhân thật hứng thú, đưa gã sai vặt của ta đi dạo thanh lâu!"
"Phản ứng của Vương gia, dường như hơi lớn thì phải!" Giản Hàn Chi cố ý thử nói.
Nhìn giữa bọn họ người tới ta đi, dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, Thập
Hoan cảm thấy đầu mình bắt đầu đau. Nếu còn tiếp tục như vậy, phỏng
chừng đến hừng đông cũng không thể tìm ra tăm hơi của người nọ.
Nàng đi lên trước, đôi tay chống lên bàn, "Bọn ta đến nơi này để điều tra
chút chuyện về tên hái hoa tặc. Hôm nay có người vào mua ngọc bội, lúc
sau tiến vào thanh lâu. Lần này bọn ta đến, chính là để tìm hắn."
"Tiểu mặt đen, thanh lâu này ngư long hỗn tạp, kẻ đến người đi, ngươi muốn đi đâu mà tìm?" Lữ Bất Chu hỏi.
Trong lòng nàng đã tính toán sẵn, "Ta có biện pháp." Nàng lấy từ trong túi áo ra một loại huân hương, đặt lên trên bàn.
"Ngọc bội đó đã bị ta bôi lên một ít trúc tía hương, loại hương này không mùi không vị, đã dính vào thì rất lâu mới tan đi. Chỉ cần đốt lên, sẽ tạo
ra một mùi hương rất nồng."
"Ngươi thật sự sử dụng thứ mà ta đã
dày công tôi luyện." Vốn dĩ hương liệu này là do Lữ Bất Chu nhàn rỗi
điều chế cho vui, không nghĩ tới cư nhiên lại có công dụng như thế.
Ánh mắt Giản Hàn Chi hiện lên sự tán thưởng, không nghĩ rằng tâm tư của hắn lại tinh tế như thế.
Nhưng biểu cảm của Tần Vị Trạch lại khiến người ta không nắm bắt được. Nhìn
nàng bắt đầu thể hiện tài năng, hắn có một cảm xúc mãnh liệt muốn đem
nàng giấu đi.