Rốt cuộc thì kỳ thi đáng ghét cũng đã xong, đóng gói lại một học kỳ, Tảo Tảo chuẩn bị đi mua vé xe. Nghỉ đông không về nhà, quả thật có hơi nhớ
nhà. Vừa mới định xuống lầu, Tiểu Dã đã tới tìm cô, tâm tình của Tảo Tảo rất tốt, sau khi xuống lầu đã chủ động kéo tay Tiểu Dã, lúm đồng tiền
như hoa: "Đi thôi, theo em đi mua vé xe đi.”
Tiểu Dã xoa xoa mặt cô, tiếc nuối nói: “Vậy hả, không phải là em thích
nghe XX hát à, khó khăn lắm anh mới tìm được hai vé biểu diễn diễn của
XX, xem ra chỉ có thể tặng người khác thôi.”
"Đừng mà,” Tảo Tảo nhảy chồm lên, ôm cánh tay của Tiểu Dã, đong đưa:
“Khi nào vậy? Em còn chưa mua vé xe, xem xong rồi về cũng không muộn
mà.”
Tiểu Dã bày ra dáng vẻ tùy ý, nói: "Vé vào thứ tư tuần sau, Tảo Tảo em
quyết định đi. Không xem thì anh sẽ tặng cho người khác, anh lại không
có hứng thú với những thứ này, chỉ vì em muốn xem thôi.”
Tảo Tảo cảm động mở to hai mắt, càng lắc cánh tay Tiểu Dã mạnh hơn: “Em muốn đi, Tiểu Dã, anh thật là tốt quá đi.”
Khóe miệng của Tiểu Dã bắt đầu cong lên, cô nhóc này thật sự rất dễ dụ,
hai tấm vé vào cửa xem biểu diễn là có thể thành công níu chân cô không
về nhà. Ừm, sau một tuần nữa thì phải nghĩ biện pháp gì để giữ cô ở lại
đây?
Tảo Tảo thấy hài lòng trở về phòng ngủ, Hồng Nhan về nhà, những người
khác đều đang thu dọn hành lý, người không thường trở về phòng ngủ như
Lâm Tâm cũng đã trở lại, sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm, sững sờ,
ngồi trên giường ngẩn người.
Lâm Tâm ngơ ngẩn một lúc, cũng bắt đầu dọn dẹp hành lý, chỉ một lúc sau
đã gom ra một túi hành lý thật lớn, cô nhấc thử, túi hành lý vẫn không
nhúc nhích.
Tảo Tảo thấy thế, bước tới xách phụ cô ấy: “Khi nào cậu về, mình đưa cậu đi.”
"Hôm nay về," Lâm Tâm nhìn Tảo Tảo đang ra sức xách hành lý, lắc lắc
đầu: “Tảo Tảo, không cần phí sức vậy, chờ một chút, Triệu Kiếm sẽ tới.”
Vẫn không thấy Triệu Kiếm đón, đưa Lâm Tâm về phòng, thật đã quên mất
người ta có bạn trai rồi. Tảo Tảo cười thầm mình thật nhiều chuyện, cô
vỗ vai Lâm Tâm, nói: "Đúng à, đương nhiên là phải chừa cơ hội này lại
cho Triệu Kiếm."
A Y mở ra một gói mì ăn liền không biết nhãn hiệu gì, một mùi vị là lạ
tràn ngập trong phòng, Tảo Tảo nhíu mày, hỏi: “A Y, cậu đang ăn mì ăn
liền gì vậy? Sao mùi vị kỳ lạ thế?”
Lâm Tâm vội vàng đi ra ngoài, qua một lúc lâu, A Y đã ăn hết mì thì cô
mới quay lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Tảo Tảo lo lắng nhìn cô: "Lâm
Tâm, có phải cậu đang bị bệnh không? Sắc mặt rất khó coi đấy.”
Điện thoại trong phòng ngủ vang lên, Lâm Tâm sốt ruột ra nhận: "A Kiếm,
à, là Tiểu Hải à, không, mình đã mua vé xong rồi, đi ngay lập tức, ừ,
lần sau sẽ về nhà cùng nhau vậy.”
Tiểu Hải? Trước mắt Tảo Tảo liền xuất hiện dáng vẻ của đầu bếp nhỏ đã
lâu không gặp, Tiểu Hải này đúng là luôn quyết một lòng với Lâm Tâm,
cũng đã tận mắt thấy Lâm Tâm và bạn trai cô ấy thân mật, còn muốn hẹn
Lâm Tâm cùng nhau về nhà.
Lâm Tâm dập máy, quay lại ngồi trên giường, bắt đầu ngẩn người không nói một lời.
Triệu Kiếm gọi tới là sau bữa cơm chiều, lúc đó Tảo Tảo đang ở trên
giường hết sức chăm chú sắp xếp quần áo đã được giặt sạch, phơi khô. Lần đầu tiên cô nghe thấy Lâm Tâm dùng giọng điệu oán giận, nói vội vàng
vào điện thoại: “Tại sao anh không đến đón em? Bận? Đã thi xong rồi, còn bận gì nữa? Được lắm, được lắm, mỗi lần nói tới anh thì lại nói phiền.”
"Cái gì? Hôm nay không được? Rốt cuộc thì anh có chuyện gì vậy?” Lâm Tâm đột nhiên cao giọng nói, mơ hồ có chút nghẹn ngào: "Anh còn có chuyện
gì quan trọng hơn chuyện này chứ?”
Tảo Tảo nhìn lướt qua Lâm Tâm, chỉ thấy cô đờ đẫn cúp điện thoại, đứng
ngơ ngác tại chỗ, Tảo Tảo chợt phát hiện cô gái lanh lợi hoạt bát trước
kia đã không thấy được nữa, Lâm Tâm này rất xa lạ.
Đêm đó Lâm Tâm không đi, ở lại trong phòng, nửa đêm Tảo Tảo dậy đi vệ
sinh, ngạc nhiên khi thấy cô còn chưa ngủ, mở to đôi mắt tròn vo, mờ mịt vô thần nhìn ngoài cửa sổ, Tảo Tảo vừa nhanh chóng chạy lại nằm sấp
trên giường của mình, vừa mơ hồ nói không rõ ràng: "Khuya lắm rồi, ngủ
đi."
Hôm sau, lúc Triệu Kiếm tới đón Lâm Tâm, Tảo Tảo đã xách đỡ hành lý giúp Lâm Tâm xuống lầu, ánh mặt trời giữa hè xuyên thấu qua nhánh cây rơi
vào trên tóc và quần áo của Triệu Kiếm. Triệu Kiếm đứng bên cạnh sân
bóng rổ cười với Lâm Tâm, một người con trai anh tuấn cao lớn giữa ánh
nắng.
Một tay Triệu Kiếm nhận lấy hành lý trong tay Tảo Tảo, một tay thân mật kéo Lâm Tâm qua, mặt Lâm Tâm đầy vẻ ngọt ngào