Vừa nghe đến việc mở rộng quy mô Hải Thành, mấy vị lão
cổ đông liền đập tay lắc đầu không đồng ý. Nói đi nói lại cũng vẫn là vì sợ rủi ro.
“Tôi hiểu các vị lo lắng, nhưng cũng như những gì mà mọi người đã thấy, hiện nay mẫu mã các đồ nội thất của Hải Thành đã có
cải thiện rất nhiều. Những mặt hàng của chúng ta ngày càng được ưa
chuộng bởi vẻ sang trong và ấm cúng. Bên phía nước ngoài cũng có một số
công ty muốn hợp tác. Hải Thành đã sớm không giống như hai năm trước, nó đã không còn là công ty sắp sụp đổ. Doanh thu tăng đáng kể, vượt xa
những con số trước đây, nhiều công ty khác cũng chưa chắc đã có thể chỉ
trong vòng vài tháng khiến doanh thu tăng đột biến như vậy. Như thế, tại sao các vị vẫn không đồng ý mở rộng quy mô?”
Vị lão cổ đông ngồi gần chủ tịch với hai má núc ních thịt nhìn anh với khuôn mặt tức giận,
ông ta nhíu chặt lông mày đột nhiên lớn tiếng nói:
“Tôi không đồng ý!”
“Chú Lý, chúng ta nên đổi mới phương thức. Nếu không mở rộng quy mô thì làm sao có thể đưa thương hiệu của Hải Thành…”
Ông Lý khoát tay không cho anh nói tiếp.
“Trần Hạo, chú nói cháu nghe, ban đầu thu mua Hải Thành là vì vị trí của nó,
thích hợp để mở khách sạn, nhà hàng chứ không phải là để chơi. Cháu vừa
ra trường không lâu, có yêu thích với thiết kế kiến trúc và nội thất, đó là điều tốt. Bọn trẻ các cháu muốn chứng tỏ bản thân chú biết chứ.
Nhưng mà cái gì cũng phải nghĩ cho tương lai của tập đoàn. Chúng ta
không thể vì doanh thu tăng trong vài tháng để chắc chắn rằng nó sẽ có
thể phát triển, đem lại lợi nhuận. Cháu vì không muốn những người ở đó
mất việc nhưng chẳng lẽ vì người không quen biết mà cháu đem cả cái tập
đoàn này ra đặt cược? Cháu không nghĩ cho ba cháu thì cũng phải nghĩ cho tương lai của bản thân chứ? Cháu cứ chôn chân trong cái công ty đó thì
làm sao có thể phát triển được?”
Anh cuối cùng cũng không chịu
nổi nữa liền đập mạnh tay lên bàn, đứng bật dậy nghiêng người về phía
trước nhìn chằm chằm vào lão Lý. Anh nhìn đến mức ông ta nổi cả da gà da vịt đành hừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.
“Trần Hạo. Vô lễ.”
Tiếng quát của chủ tịch khiến tất cả những người trong phòng giật nảy mình.
Anh nhanh chóng bình ổn lại tam trạng rồi ngồi xuống ghế, sau đó quay
sang nhìn thẳng vào chủ tịch.
“Chủ tịch Trần, ngài Lý đây nói như vậy, theo ngài thì nên hay không nên mở rộng đây?”
“Con lớn như vậy rồi, nên tự chịu với trách nhiệm từng việc mình làm ra. Về
chuyện này, nếu con đã thấy được nó tốt thì cứ làm đi.”
Lão Lý
mặt tái xanh, không thể tin được là ông ta đã nói như vậy rồi mà vị kia
lại vẫn đồng ý. Thật là không ra thể thống gì cả, bọn họ có còn coi ông
ta là cổ đông của cái tập đoàn này hay không đây?
“Chuyện này…Chủ tịch, ngài sao lại hồ đồ thế chứ? Đầu tư vào một cái công ty cũ nát. Cái này, thật là…”
“Buổi họp đến đây thôi. Mọi người trở về làm việc.”
Trước khi đi ra, Tiểu Chí không quên mỉm cười thật tươi, vẫy vẫy ta với lão Lý.
Tiểu Chí mang theo tâm trạng vui vẻ kéo cô ra khỏi phòng họp. Cậu ta đóng cửa lại thật nhẹ nhàng rồi quay sang nói với cô:
“Tình hình này lão già họ Lý kia chắc chắn tức chết mất. Hoài An, vừa nãy cô thấy sắc mặt của lão ta không, rất tệ, tái mét.”
Triệu Hoài An vỗ vai cậu ta, cô lắc đầu nghi hoặc hỏi: “Ông ta, giám đốc Lý kia ý, có phải rất không ưa Trần Hạo đúng không?”
“Còn phải nói sao. Ban đầu, lão già này nghĩ là sếp của chúng ta thích kiến
trúc, không thích kinh doanh, lão ta tin chắc nắm phần thắng, cái ghế
chủ tịch kia cuối cùng cũng sẽ được nằm trong tay. Lại không nghĩ đến
chủ tịch biết ông ta dã tâm lớn nên đã nhanh chóng đưa sếp về bên cạnh,
tránh hậu họa.”
Lão Lý thấy miếng mồi ngay trước mắt mà chẳng thể làm gì. Uầy, cái này không khiến lão tức chết mới lạ.
“Còn nữa Tiểu Chí. Chủ tịch với Trần Hạo…”
Bỏ qua
“Cô tự hỏi anh ấy đi. Cái này tôi không giúp được cô.”
Phải, mỗi người đều có những bí mật riêng. Mối quan hệ của hai người họ, cô
ít nhiều cũng đoán được vài phần. Từ nhỏ đã quen biết Trần Hạo, tính đến nay cũng đã hơn hai chục năm nhưng cô cũng chỉ thấy mỗi mẹ anh. Còn về
phần cha anh, cô chưa từng gặp mặt cũng không thấy anh hay nhắc về người đó. Đã từng có lần Triệu Hoài An hỏi anh, cha anh đâu. Ánh mắt Trần Hạo lúc đó nhìn cô không chỉ có đau lòng mà còn rất lạnh. Ẩn sâu trong đôi
mắt đó là sự phòng bị khiến cô sợ hãi. Con người anh rất ôn hòa, đối với cô luôn thương yêu. Trong mắt Triệu Hoài An, anh mãi là người hoàn hảo. Thế nhưng lần đó anh nói cô đừng bao giờ nhắc đến cha anh. Trong lời
nói của Trần Hạo có sự tức giận, anh đang cố kiềm chế nó.
Buổi
tối, khi cô đang sắp quần áo vào vali để ngày mai trở về thành phố Y thì có tiếng gõ cửa. Triệu Hoài An xuống giường xỏ lép rồi đi ra mở cửa.
“Đi dạo cùng anh một chút không?”
Anh uống rượu? Hơi thở của anh rất gần cô, mùi rượu quẩn quanh người anh
cũng không khó phát hiện. Tối như vậy, nhìn anh vẫn mặc trên người bộ
quần áo công sở liền hiểu, anh vừa từ tổng công ty trở về cũng không
quay lại khách sạn luôn mà đi uống rượu. Sau khi cuộc họp kết thúc, anh
liền ở lại nói chuyện cùng chủ tịch nên bảo hai người họ về trước. Anh
đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Anh cũng biết cô sẽ đoán được quan hệ
giữa anh và ông ấy, cô chưa hỏi, chẳng qua là vì muốn anh tự nói cho cô
biết. Nếu anh không nói, cô cũng sẽ không hỏi, cô luôn như vậy tôn trọng quyết định của anh. Trần Hạo anh không hề muốn nhắc đến người đàn ông
đó, nhưng vì cô, anh vẫn phải đào vết thương đó lên. Anh không muốn vừa
dối Triệu Hoài An.
…
“Ông ấy là cha anh.”
Cô không nói gì, chỉ đơn giản là yên lặng đi cạnh anh, nghe anh nói.
“Năm anh được năm tuổi, ông ấy chỉ để lại cho mẹ anh một bức thư rồi bỏ đi.
Ngày hôm sau anh hỏi mẹ, cha anh đâu. Bà ấy nhìn anh rồi khóc, sau đó
khẽ vuốt đầu anh bảo là cha đi công tác ở xa. Sau này anh lên mười mới
biết, ông ấy nói là đi lập nghiệp, bảo mẹ anh đi tìm hạnh phúc mới.
Triệu Hoài An, em biết không. Cái ngày mà ông ấy trở về nói rằng mình là ba anh, anh chỉ cười nhẹ một cái nói với ông rằng, trong cuộc sống của
anh, chỉ cần mẹ là đủ.”
Câu nói đó thực sự có sức sát thương rất
lớn, không chỉ đối với người cha anh căm ghét kia, mà còn là anh tự tổn
thương mình. Anh có cha như bao đứa trẻ khác, nhưng lại giống như không
có. Anh cũng mong muốn trong nhưng dấu mốc quan trọng của cuộc đời,
người chúng kiến sự trưởng thành của anh không chỉ có một mình mẹ, mà
còn có cha. Nhưng mỗi lần thấy ông, hình ảnh người mẹ một mình gánh vác
mọi công việc, vừa làm mẹ, lại vừa làm cha một lần nữa hiện lên trong
đầu anh. Những hình ảnh đó nhắc anh nhớ, ông ấy đã bỏ hai mẹ con như thế nào. Lần cuối gặp mặt ông là khi anh vừa đi học về, hôm đó anh có đánh
nhau với đứa cùng lớp chỉ vì nó nói cha anh là kẻ bất tài, không có sự
nghiệp. Lúc trở về, cứ ngỡ sẽ bị ăn đòn nhưng ông đã vỗ nhẹ lên vai anh
và nói: “Con trai, xin lỗi. Hãy trở thành một người manh mẽ, thay ta
chăm sóc mẹ con.”
Đối với một đứa trẻ lên năm như anh, hai từ
“chăm sóc” đó quá đỗi xa lạ. Nhưng anh đã từng nghe cha nói, anh phải
mạnh mẽ hơn bất kì ai, cần vươn mình lên chống lại khó khăn, như thế mới bảo vệ được người mà mình thương yêu. Chỉ tiếc, ông không làm được điều đó sớm hơn, nên ông lựa chọn ra đi, ông đi tìm một tương lai tương sáng hơn cho bản thân, cũng là cho anh sau này. Nhưng sự lựa chọn của ông
lại mang đến tổn thương cho những người xung quanh. Mẹ không trách ông,
nhưng anh thì lại chẳng giống mẹ. Bà ấy vị tha như vậy, tốt bụng biết
bao, còn ông ta thì lại mang theo cái danh nghĩa đi lập nghiệp, bỏ lại
tất cả gia đình hạnh phúc. Có rất nhiều lý do để anh tha thứ cho ông ấy, anh có thể nói rằng ông không muốn mẹ chịu khổ cùng nên mới làm vậy.
Nhưng anh không làm được, anh tôn sùng ông ấy, coi cha anh như là vị
thần trong lòng. Vì mỗi lời ông ấy dạy anh đều luôn đúng, cha dạy anh
cách làm người, phải biết cho đi, vui vẻ mà không so đo. Ông cho anh
biết rất nhiều thứ, trong mắt anh và mọi người, ông luôn giúp đỡ người
khác mà chưa từng so thiệt hơn. Cho đến khi ông bỏ đi, anh vẫn một mực
tin rằng cha rất nhanh sẽ quay về, ông sẽ lại kể chuyện vào mỗi tối
trước khi ngủ cho anh nghe. Sẽ chỉ cho anh sửa sai khi anh phạm lỗi, sẽ
cùng mẹ dắt anh đi chơi. Nhưng rồi cũng chỉ là suy nghĩ của mình anh mà
thôi. Thần tượng càng nhiều thì lúc thất vọng sẽ là gấp bội. Câu này,
anh cuối cùng cũng hiểu. Vậy nên anh tha thứ không nổi cho ông, chỉ có
thể đem ông đẩy ra xa, nếu không, những lời anh nói ra, chính anh cũng
không biết sẽ làm tổn thương người cha già kia thế nào. Anh rất sợ, liệu sợi dây mang tên tình cha con này liệu có bị chính sự vô tình cửa mình
cắt đứt hay không.
Khi mẹ gặp lại cha, bà ấy đã khóc rất nhiều,
anh chỉ có thể đè nén cảm xúc muốn xông lên đuổi ông đi. Bởi anh biết,
anh không có quyền ngăn cản người chồng gặp vợ mình. Nhất là khi mẹ anh
vẫn còn yêu ông ấy, ánh mắt bà đã nói lên tất cả. Anh trở về làm việc
cho ông cũng vì mẹ, nếu không phải anh thấy được cha vẫn còn quan tâm bà rất nhiều thì có nghĩ anh cũng sẽ không chấp nhận ông, huống chi là làm việc trong công ty do ông thành lập.
“Em biết anh rất muốn làm lành với ông ấy.”
Cô nắm lấy tay anh, khẽ vỗ lên mu bàn tay, ngước lên nói với anh:
“Cha anh rất thương anh, ánh mắt không bao giờ nói dối. Coi như vì mẹ anh
cũng là vì bản thân. Cho ông ấy và chính anh một cơ hội, được không?”
Đột nhiên anh ôm chầm lấy cô rồi rồi khẽ cười.
“Nghe em vậy.”
Người cô từ từ thả lỏng, vòng tay qua ôm lại anh, cũng coi như là đang ủng hộ vì quyết định này của anh. Cô cứ ngỡ rằng mình rất hiểu Trần Hạo, nhưng đến bây giờ lại bỗng phát hiện, con người anh có rất nhiều thứ còn giấu cô khiến cô không biết đâu mới là anh. Là Trần Hạo ấm áp luôn bên cô
hay và Trần Hạo trưởng thành đầy vết thương. Nhưng nỗi đau của anh, cô
cảm nhận được. Là con người nào cũng không quan trọng nữa. Khi trở về
phòng thì Trần Hạo liền phát sốt, không lẽ là mắc bệnh từ cô rồi? Cô đỡ
Trần Hạo lên giường rồi cởi giầy anh đặt sang một bên. Sau đó mới đi vào buồng tắm lấy chiếc khăn mặt vừa mới mua lúc sáng ra nhúng nước ấm rồi
mới đắp lên trán anh. Nếu bây giờ về phòng thì ai chăm sóc Trần Hạo đây? Tiểu Chí chắc chắn đã đi ngủ rồi, con heo đó rất tuân thủ quy tắc ngủ
đúng giờ. Đành ở lại đây vậy, đợi một lát nữa khi anh hạ sốt rồi về
phòng cũng không muộn. Anh ấy luôn biết kiềm chế cảm xúc rất tốt, kể cả
khi uống rượu đến say mèm như vậy cũng không có làm loạn cả lên, chỉ đơn giản mắt mắt ngủ mà thôi. Triệu Hoài An lục trong túi áo ra thì liền
thấy vỉ thuốc hạ sốt vẫn còn, thật may, nếu hết rồi thì cô cũng không
biết đi mua ở đâu bây giờ. Khẽ đánh thức Trần Hạo dậy rồi lấy cốc nước
bảo anh uống thuốc. Có lẽ anh cũng biết bản thân đang sốt nên liền chống người ngồi dậy uống hết thuốc.
“Nếu mệt thì về phòng nghỉ đi, anh tự lo được.”
“Anh nằm ngủ đi.” Cô không trả lời câu kia của anh, anh thấy cô như vậy liền hiểu nếu anh chưa hạ sốt cô nhất định sẽ không quay về phòng liền nằm
xuống nhắm mắt lại. Cô gái này, luôn cố chấp như vậy.
Đến gần ba giờ sáng mới thấy anh có dấu hiệu hạ sốt, Triệu Hoài An bệnh trước mới
khỏi liền thức đêm, sức khỏe của cô cũng chẳng khả quan hơn là bao. Cơn
buồn ngủ kéo đến rất nhiều lần khiến cô suýt nữa gục luôn tại ghế. Cũng
may, hiện tại anh hạ sốt liền tốt rồi, cô cũng đỡ lo hơn. Nhìn anh lúc
ngủ trong hiền lành hơn nhiều lắm, giống với Trần Hạo trong hồi ức của
cô. Trong lúc anh ngủ, cô đã chạy qua lại giữa phòng ngủ và buồng tắm
khống biết bao lần để thay khăn ấm. Thật là, chăm người ốm thực mệt mà.
Vừa mới đắp chăn cho anh thì cô nhận được một cuộc điện thoại. Ai mà lại gọi vào giờ này, thật không ra sao cả. Triệu Hoài An đè âm lượng xuống
mức thấp nhất rồi ra ngoài phòng khách nghe máy, là Tô Minh Tuấn.