“A, sao lại thế này, vì sao Nhiếp Phong Minh cũng hộc máu? Rõ ràng đối
phương không đánh trúng cậu ta.” Mọi người đang xem trận đấu ngạc nhiên
vô cùng, cho dù là cao thủ cách đấu cũng không hiểu, chỉ có vài người có cảnh giới cao như suy tư cái gì…
Trong khu ghế lô của Vô Cực,
nguyên bản đang chuyện trò vui vẻ không đem trận đấu này để vào mắ, đám
người Hàn Dục Vệ Quý rốt cuộc sắc mặt đại biến, Hàn Dục thậm chí buột
miệng thốt: “Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Đụng tới quỷ sao?”
Rõ
ràng thực lực đối thủ không bằng Nhiếp Phong Minh, hơn nữa còn bị Nhiếp
Phong Minh đánh thành nửa tàn phế, càng kỳ quái chính là Nhiếp Phong
Minh căn bản không bị trúng chiêu, như vậy vì sao lại bị nội thương đến
hộc máu chứ?
Lý Lan Phong và Triệu Thuân liếc mắt một cái, Triệu
Thuân cũng lộ ra hoang mang, bởi vì không có người nào có thể chuẩn xác
chặn lại đòn đánh của đối phương ngay thời điểm phát lực nên không ai
hiểu tình trạng quỷ dị này có nghĩ là gì, bởi vì không hiểu cho nên
không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lý Lan Phong hai mắt vẫn bình
tĩnh như cũ, nhưng trong nội tâm anh lại cảm thấy động tác này có chút
quen thuộc, giống như trong sâu thẩm ký ức của anh cũng từng có một
người làm được như thế…
Nhiếp Phong Minh hộc máu không thể không
làm gián đoạn đòn công kích, hắn đột nhiên nhảy lùi ra xa khỏi Tề Long,
vốn cho rằng Tề Long sẽ ngay lập tức áp sát theo thế nhưng không thể
tưởng được Tề Long vẫn đứng ở nơi đó như cũ không cử động, chỉ có đôi
mắt mở lớn, khóe miệng mỉm cười làm máu tươi trào ra khiến vẻ mặt đầy
máu trông cứng đờ mà quỷ dị..
Nhiếp Phong Minh lau vết máu nơi
khóe miệng, nhìn người thiếu niên không thể chinh phục trước mặt, cho dù tính tình của hắn trầm ổn thì lúc này trong lòng cũng nhịn không được
mà nôn nóng, hắn hận không thể dùng một quyền đem người thiếu niên này
đánh bạn, kết thúc trận đấu dai dẵng này.
“Phong Minh, kiên
nhẫn!” Lúc này, Nhiếp Phong Minh bỗng nghe thấy giọng nói của lão đại
quen thuộc, hắn quay đầu, quả nhiên Hoắc lão Đại đang đứng bên dưới lôi
đài nhắc nhở hắn.
Những người không phải là tuyển thủ, chỉ cần
không lên lôi đài thì cho dù đứng bên ngoài nhắc nhở tuyển thủ thì cũng
không bị cho là phạm quy, cho nên hành động đứng bên ngoài nhắc nhở Lý
Anh Kiệt của Lăng Lan và hành động nhắc nhở Nhiếp Phong Minh của Hoắc
lão Đại đều thuộc loại hành vi được chấp nhận, hai phương đều không có ý kiến.
Nhiếp Phong Minh gật gật đầu với Hoắc lão Đại, tâm tình
vốn nóng nảy cũng an tĩnh lại. Hắn lại lần nữa quay đầu nhìn chằm chằm
Tề Long không chút sứt mẻ, quả như Hoắc lão Đại nói, Tề Long bây giờ
cũng không phải là Tề Long như ở lúc mở màn, cho dù thoạt nhìn giống như bị phế một nữa nhưng nếu muốn đánh bại thì trước tiên phải nghĩ biện
pháp để vô hiệu hóa chiêu thức chặn đòn đúng lúc kia.
Nhiếp Phong Minh hít sâu một hơi. Hắn động. Nhưng hắn không tiếp tục tấn công chính diện nữa mà chuyển sang mặt bên, hắn cược rằng thân thể rách nát kia
của Tề Long không động đậy nữa.
Quả nhiên thân thể Tề Long không
nhúc nhích, ngay cả đầu của cậu cũng không cử động. Chỉ là nắm tay vẫn
nâng lên như cũ, cực kỳ đột ngột mà đánh về vị trí khó chịu trong đòn
đánh của Nhiếp Phong Minh.
Mặt bên không được sao? Nắm tay của
Nhiếp Phong Minh và Tề Long giao nhau rồi liền bắn ngược ra, lúc này hắn lại một lần thay đổi phương hướng, đánh ra sau của Tề Long.
Một
màn này làm mọi người kinh hô, bởi vì bọn họ đều biết Nhiếp Phong Minh
đánh chủ ý gì, hắn muốn công kích mặt sau của Tề Long. Mặc dù hành động
này có vẻ thắng không anh hùng, nhưng trên chiến trường không có gì gọi
là công bằng, chỉ có người sống sót cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.
Nhưng sự thật đúng như hắn nghĩ vậy sao? Ngay lúc chân hắn đụng vào lưng của
Tề Long thì hắn đột nhiên phát hiện trước mặt mình xuất hiện một nấm đấm cực lớn, chuẩn xác đánh vào đầu gối của hắn.
“Rắc!” một tiếng,
đây là tiếng khớp xương bị trật, lực lượng của Tề Long chuẩn xác đánh
vào vị trí yếu nhất trên đùi của Nhiếp Phong Minh, rốt cuộc Nhiếp Phong
Minh cũng nhịn không được rên lên một tiếng.
Nhiếp Phong Minh
cũng không phải là người bình thường, cho dù chân đã bị Tề Long đánh gãy nhưng hắn cũng không lên tiếng, chân trái đột nhiên nhún trên đất, cả
người bay ngược trở về, lại lần nữa đứng thẳng ở vị trí cũ. Bất quá lúc
này hắn chỉ dùng chân trái để chống đỡ, chân phải vô lực bị kéo lê trên
mặt đất.
Tề Long kỳ thật cũng không hoàn toàn xoay người, cậu chỉ dùng nửa chân để cử động, mà cố tình trong nửa bước này, góc độ huy
quyền của Tề Long lại đúng lúc chặn đòn công kích của đối phương, đồng
thời cũng ngoài ý muốn làm cho đối phương bị thương.
Lần này,
trận chiến lại giống như ban đầu, ai cũng có thể thắng, nhưng cũng có
khả năng thua, dù sao một người thì bị thương nặng, còn một người thì bị gảy đùi phải, trận tranh tài này lại cân bằng. Ngay cả Hoắc lão Đại của Lôi Đình cũng nhịn không được mà nhíu mày, hắn cũng không biết kết cục
của trận đánh này sẽ như thế nào.
Hắn nhìn thoáng về phía Tề Long vẫn cười chảy máu như cũ, hắn cảm thấy nụ cười đổ máu của Tề Long có
chút quỷ dị mất tự nhiên, ở trong ký ức của hắn giống như từ lúc đối
phương quỷ dị chặn đòn tấn công của Nhiếp Phong Minh thì đối phương đã
như vậy……
Chẳng lẽ…… Hoắc lão Đại ánh mắt sáng lên, hai mắt gắt
gao nhìn thẳng Tề Long, cách đấu còn tiếp tục, Nhiếp Phong Minh dù gãy
chân cũng ngăn không được hắn tiến công, rất mau, trận chiến của Tề Long và Nhiếp Phong Minh lại ngang nhau.
Lúc này Hoắc lão Đại không
phân tâm nhìn Nhiếp Phong Minh nữa mà hết sức chăm chú nhìn Tề Long, cho dù là ánh mắt tươi cười hay là động tác phản kích, tất cả Hoắc lão Đại
đều không bỏ qua, cuối cùng, hai mắt hắn càng thêm sáng ngời, bởi vì hắn nhìn ra tình trạng bây giờ của Tề Long.
Nguyên lai Tề Long đã
tới cực hạn rồi, nụ cười trên mặt cũng không phải cười mà là vì Tề Long
căn bản không có lực lượng dư thừa để đi thay đổi cơ bắp của bộ mặt, cậu đem tất cả lực lượng còn lại để tập trung vào nắm đấm, chỉ cần Nhiếp
Phong Minh tiếp tục đánh với Tề Long để tiêu hao lực lượng thì Tề Long
chắc chắn sẽ không đánh tự thua.
Bên kia Hoắc lão Đại vừa nhìn
thấu trạng thái của Tề Long, thì bên này, khi Lăng Lan nhìn thấy Nhiếp
Phong Minh lựa chọn tấn công Tề Long từ phía sau lưng thì liền chau mày.
Lúc Tề Long hoạt động nửa bước kia thành công phản kích thì mày Lăng Lan
liền nhăn chặt. Không sai, ngay lúc mà tất cả mọi người không phát hiện
thì Lăng Lan cũng nhận ra Tề Long đã như “đèn cạn dầu”.
Nửa bước
kia của Tề Long là cố nén cảm giác đau đớn vì bị xé rách toàn thân, dùng hết sức chín trâu mười hổ mới có thể bước được. Dưới chân Tề Long lúc
này đã nhuộm đỏ máu, nhưng vết máu đó không phải chảy ra từ miệng Tề
Long mà từ những vết thương bị xé rách trong nữa bước vửa rồi….
Lăng Lan tiếc nuối mà nhắm mắt lại, nhịn không được vì Tề Long mà cảm thấy
đáng tiếc. Cô rõ ràng tính cách của Tề Long, chỉ cần có được cơ hội
thắng thì cậu một chút đều không muốn thua, nhưng Tề Long đột phá ¬quá
muộn, nội thương quá nặng, thân thể rách nát căn bản vô pháp giúp cậu
phản kích.
Bất quá tâm tình tiếc nuối này của Lăng Lan chỉ là
chợt lóe mà qua, cô coi trọng nhất vẫn là thu hoạch mà Tề Long đạt được
trong trận thi đấu này, dùng một trận thất bại để đột phát Tề Long, đáng giá!
“Phong Minh, đừng chờ nữa, toàn lực tấn công phía sau đi!” Hoắc lão Đại lại lần nữa hô.
Nhiếp Phong Minh ngay lập tức hiểu ý lão Đại nhà mình, nghe lão Đại phân phó
liền không nghĩ nhiều, chân trái chợt nhún, cả người giống như đại bàng
bay lên, lúc này đây hắn không công kích Tề Long ngay lập tức mà bay ra
phía sau lưng Tề Long…
Sau đó mới lần nữa nhảy lên, dùng nắm tay đánh về phía sau lưng Tề Long!
“Phanh!” Một tiếng, đây là tiếng hai nắm tay va vào nhau, Tề Long tuy rằng đem
hết toàn lực muốn xoay người, nhưng thân thể rách nát như thế nào cũng
không cho phép cậu ngược đãi lần thứ hai, cuối cùng vẫn là kháng nghị.
Tề Long lúc này chỉ hoạt động non nửa bước, phạm vi so với lần đầu tiên
càng nhỏ, tuy rằng xoay thân nhưng lại không thể hoàn toàn chuyển người
cho nên không có thời gian cũng như không gian, góc độ để phá đòn tấn
công của đối phương, vì bảo vệ thân thể của mình, cậu chỉ có thể đón đỡ
một chiêu này.
Đây là lần đầu tiên sau khi đột phát Tề Long cùng Nhiếp Phong Minh dùng khí kình va chạm thật vào nhau, đánh thật khí
kình va chạm thật, điều khác nhau duy nhất trong lần va chạm này Nhiếp
Phong Minh chỉ thử chứ không dùng lực mạnh nhất còn Tề Long thì gồng
mình ra chịu.
Chỉ thấy nắm tay hai người chạm vào nhay khoảng hai giây thì Nhiếp Phong Minh đã bị lực lượng của hai người bắn ngược ra,
mà thân thể Tề Long chỉ đột nhiên lay động một chút, vốn máu mà dừng lại không chảy nữa nay lại trào ra từ khóe miệng. Cho dù như thế, cậu cũng
không lui lại nửa bước.
Tề Long không phải không muốn lui, chỉ là một khi lui thì cậu không thể cứng rắn tiếp tục chịu đựng nữa, nhưng
cho dù vậy, Tề Long vẫn là không muốn từ bỏ, bởi vì cậu không bại dưới
tay người nào ngoài lão Đại của mình, trong lòng Tề Long cậu chỉ có thể
bại bởi duy nhất một người, Lăng Lan.
Quả nhiên như thế! Nhiếp
Phong Minh dùng một chân tiếp đất, bởi vì một chân đã không thể dùng lực nên khi tiếp đất, hắn không thể không nhảy lùi tiếp ra sau mấy bước để
đứng vững, tuy có vẻ chật vật nhưng vẫn không thể che dấu nụ cười sáng
lạn trên khuôn mặt, thật cảm ơn Hoắc lão Đại đã nhắc nhở, hắn rốt cuộc
tìm thấy nhược điểm của trí mạng của Tề Long rồi.
Hóa ra Tề Long thật sự đã tới cực hạn rồi, đến xoay người cũng không thể!
“Vẫn là bị nhìn thấu sao?” Lăng Lan thở dài, cho dù đã biết nhược điểm của
Tề Long cuối cùng cũng sẽ bị đối thủ nhìn thấy nhưng trong lòng cô vẫn
ôm một phần vạn hy vọng Tề Long có thể vượt qua đối phương, có cơ hội
dành chiến thắng trong trận đấu này.
Nhiếp Phong Minh nếu đã biết nhược điểm của Tề Long thì đương nhiên sẽ không dông dài nữa, hắn lại
nhảy ra sau lưng Tề Long lần nữa, một quyền đánh tới…
Tề Long vẫn kiên trì như cũ, ngay lập tức liền nghe thấy tiếng nấm đấm va chạm trên lôi đài, theo Nhiếp Phong Minh gia tăng sức mạnh, biên độ lay động của
thân thể Tề Long càng lớn, máu tươi trên khóe miệng càng chảy ra nhiều
hơn, cuối cùng giống như nước chảy không ngừng chảy ra ngoài…
Chính là bây giờ! Nhiếp Phong Minh lại lần nữa cảm giác được sức lực từ nắm
tay của Tề Long, hai mắt tức khắc tinh quang phát sáng, chiêu tiếp theo
chính là lúc phân thắng bại, chỉ cần một quyền nữa là hắn có thể đánh
bại Tề Long.
Nhưng, hắn không muốn kết thúc như vậy! Là người
mạnh thứ hai ở trường quân giáo, trận chiến này với Tề Long đã đánh hết
mặt mũi của hắn. Rõ ràng đã chiếm được uy thế vậy mà vẫn bị nội thương
không rõ lý do thậm chí còn bị đối phương đánh gãy chân, Nhiếp Phong
Minh cảm thấy biểu hiện của chính mình thật sự quá thất vọng, là một sự
sỉ nhục, nếu không thể hoàn toàn đánh bại đối thủ thì cả đời hắn ở Lôi
Đình sẽ không thể ngẫng đầu lên nữa…
Trong mắt Nhiếp Phong Minh
hiện lên một tia hung ác, hắn đột nhiên hít vào một hơi, đánh vào nội
kình trên người rồi hô to một tiếng: “Khí động quyền!”