Hoắc lão Đại đột nhiên đứng lên, kinh hô một tiếng: “Phong Minh, dừng tay!”
Trên lôi đài, sắc mặt Đường Ngọc chợt biến, thân hình vừa động, cả người đã
nhào tới chuẩn bị ngăn tuyệt chiêu sát thương mười phần của Nhiếp Phong
Minh. Trong trận đấu mà ông chủ trì làm giám khảo nếu xuất hiện thương
vong thì chính là do ông thất trách…
“Bang”,, tiếng nắm tay đánh trúng vang lên, nhưng tiếng vang này có vẻ thanh thúy hơn bình thường
rất nhiều. Mọi người kinh ngạc phát hiện, không biết khi nào, trên lôi
đài đã nhiều hơn một người.
Người đó đứng giữa Nhiếp Phong Minh
và Tề Long, một tay thoải mái mà bắt được cánh tay của Nhiếp Phong Minh, nhìn góc áo vẫn còn đang bay trong gió chứng mình người mới xuất hiện
này cũng chỉ vừa đuổi tới.
Nắm tay bị bàn tay đối phương bắt lấy, cảm nhận đầu tiên của Nhiếp Phong Minh chính là thực lực của đối phương như biển sâu không lường được, khi nắm tay ẩn chứa sức mạnh bạo liệt
của hắn đánh sâu vào đối phương thì hắn cảm giác giống như ném một tảng
đá nhỏ giữa biển chết mênh mông vậy, không có một tia bọt nước hay một
gợn sóng lăn tăn nào, giống như sức mạnh của hắn đã bị thứ biển sâu vô
tận đó cắn nuốt không còn.
Loại cảm giác này chỉ diễn ra trong
nháy mắt nhưng lại khiến cho Nhiếp Phong Minh có cảm giác đối phương
mạnh mẽ giống như một ngọn núi cao sừng sững, chỉ cần đứng một nơi không phản kích gì cũng khiến người ta không thể tiến lùi.
Càng làm
cho Nhiếp PhongMinh sợ hãi khắc sâu trong lòng chính là hơi thở băng
lãnh vô cùng từ đối phương, hắn không cẩn thận nhìn vào đôi mắt của đối
phương, chỉ có sát ý và huyết sắc vô tận. Vốn tinh thần và thể lực của
Nhiếp Phong Minh đã tới cực hạn, sức chống cự của tâm lý đang ở điểm
thấp nhất, vì vậy khi nhìn vào ánh mắt đậm sát ý khuynh đảo nhân tâm
kia, thân thể của hắn không thể khống chế mà bắt đầu run lên.
Thượng tá Đường Ngọc lúc này mới chạy tới bên người Nhiếp Phong Minh, chậm một bước. Lúc ông nhìn thấy đòn công kích của Nhiếp Phong Minh bị một người lạ chặn lại thì tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bất quá ông
rất nhanh bình tĩnh lại, bởi vì ông sực nhận ra một chuyện vô cùng kinh
động, người đứng gần Nhiếp Phong Minh nhất chính là ông, vậy mà đối
phương lại tới trước ông một bước, như vậy có phải là thực lực của đối
phương đã vượt qua ông, thậm chí mạnh hơn ông?
Đường Ngọc kinh
ngạc mà nhìn về phía đối phương. Chỉ thấy người nọ mặc một bộ đồng phục
màu xanh biếc của trường quân đội, không cao cũng không thấp, thân hình
có chút gầy yếu nhưng lại không có cảm giác nhu nhược như của Lạc Lãng,
thân hình cao ngất của đối phương như chứa vô số lực lượng, nếu không
cũng không thể nào không bị thương chút gì sau khi chặn lại đòn tấn công của Nhiếp Phong Minh.
Khiến cho người khác ngoài ý muốn chính là người thiếu niên này tuy thoạt nhìn cực kỳ lãnh khốc vô tình, nhưng vẫn không thể che dấu được khuôn mặt vẫn còn non nớt, chưa nẩy nở hoàn
toàn, bộ dạng xa lạ cộng thêm bộ đồng phục bình thường đến cực điểm của
trường quân đối khiến cho thượng tá Đường Ngọc tức khắc biết rõ thân
phận của đối phương.
Đường Ngọc cũng không chuẩn bị mắng đối
phương, dù sao chiêu thức vừa rồi của Nhiếp Phong Minh quả thật quá
ngoan độc, làm một đồng đội trong đoàn đội, muốn cứu trợ đồng bạn là đạo lý hoàn toàn hiển nhiên, Đường Ngọc tán thành.
Bất quá còn chưa chờ Đường Ngọc dò hỏi đối phương thì dưới đài đã rối rít sôi nổi bàn luận.
“Người kia là ai?”
“Cậu ta làm sao mà xuất hiện được trên lôi đài?”
“Đúng vậy. Cậu ta khi nào đi lên?”
Bởi vì người tới tốc độ quá nhanh, rất nhiều học sinh cảnh giới chưa tới
chỉ có thể nhìn thấy trên lôi đài đang trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện
một bóng người, đương nhiên họ không thể nhìn ra lộ tuyến chuyển động
của đối phương, đây chính là nguyên nhân khiến cho mọi người mờ mịt.
“Tốc độ của người kia cơ hồ đã đạt tới rồi cực hạn của thân thể con người!”
Trong khu ghế lô, có mấy người có nhãn lực đều thừa nhận điểm này, trong lòng đồng thời khiếp sợ vô cùng. Tuy không biết đối phương lai lịch là
gì nhưng lại không hẹn mà cùng nhớ kỹ dung mạo của người này, quyết định trở về phải tra ra đối phương đến tột cùng là ai……
Đường Ngọc
sắc mặt rất nhanh khôi phục bình thường nói: “Em học sinh này, cảm ơn em đã ra tay trợ giúp, bất quá thi đấu còn đang tiến hành, mời em rời khỏi lôi đài.”
“Không cần. Một ván này đoàn tân sinh nhận thua.” Lăng Lan nhàn nhạt mà tuyên bố.
Đường Ngọc sửng sốt, đang không biết đối phương có thể thay đoàn tân sinh hay không thì chợt nghe thấy một giọng nói từ dưới lôi đài vọng lên, đại
biểu đoàn tân sinh Vũ Cảnh, cao giọng hô: “Không sai, trận này đoàn tân
sinh nhận thua!”
Nếu đại biểu của đoàn tân sinh đã chấp nhận thua thì Đường Ngọc không nói nhiều nữa, trực tiếp lớn tiếng tuyên bố: “Trận thứ 3, năm 5 Nhiếp Phong Minh thắng lợi! Kết quả đoàn cơ giáp Lôi Đình
2, đoàn tân sinh 1.”
Đường Ngọc vừa mới tuyên bố, Lăng Lan liền
quay đầu nhìn về phía Tề Long vẫn đứng không ngã như cũ ở phía sau.
Trong lòng cô có một cổ đau nhức chảy xuôi, tuy rằng cô muốn Tề Long đột phá, nhưng cô cũng không muốn nhìn Tề Long bị đánh thê thảm, thương thế nặng nề như vậy. Nếu không phải cô có thể kịp thời chặn đòn công kích
vừa rồi của Nhiếp Phong Minh thì chỉ với lực lượng kia, xương cốt củaTề
Long nhất định sẽ dập nát, cho dù có khôi phục lại thì tố chất thân thể
cường hãn của Tề Long cũng sẽ bị giáng xuống mấy bậc, thậm chí xóa bỏ
tương lai vô hạn của cậu.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Lăng
Lan bốc cháy hừng hực, thống hận đối thủ ngoan độc, cũng thống hận chính mình khinh thường, nghĩ rằng có thể chu toàn mọi việc, may mắn không có phát sinh chuyện gì đáng tiếc, nếu không cô sẽ hối hận cả đời.
Lăng Lan hít sâu một hơi, cố nén cổ lửa giận trong lòng nhẹ nhàng mà nói với Tề Long: “Tề Long, thi đấu đã kết thúc, cậu có thể nghỉ ngơi.”
Tề Long nguyên bản đứng thẳng bất động sau khi nghe được những lời này thì giống như nhận được mệnh lệnh, cả người đổ xuống. Đường Ngọc phản ứng
cực nhanh, nhẹ nhàng mà tiếp được Tề Long, vì cậu kiểm tra thương thế,
sắc mặt ông hơi đổi la lớn: “Nhân viên công tác, nhanh lên, đưa đến
trung tâm trị liệu!” Không nghĩ tới nội thương của Tề Long lại nặng như
vậy, thế mà cậu ta vẫn có thể chiến đấu lâu như vậy, đến cuối cùng cũng
không chịu ngã xuống. Rốt cuộc là cái tinh thần gì có thể giúp người
thiếu niên này tiếp tục duy trì tới giờ phút này chứ?
Đường Ngọc
không khỏi mà nghĩ tới Lạc Lãng và Lý Anh Kiệt phía trước, đều là như
thế này, gánh thương thế không thể nào tiếp nhận rồi làm ra một kích
khủng bố không ai lường được… Ông nhịn không được mà nhìn về phía người
thiếu niên sắc mặt lạnh như băng đang đứng kia, cho dù đối phương không
nói rõ thân phận của mình thì ông cũng đoán được người này chính là lãnh đạo chân chính của đoàn tân sinh.
Rất nhanh, Tề Long được đưa
đến trung tâm trị liệu, làm bạn bè từ nhỏ, Hàn Kế Quân đương nhiên ngồi
không nổi, không chờ Lăng Lan ư phân phó liền tự động mà cùng đi trước……
Lúc này, Nhiếp Phong Minh đang đắm chìm trong huyết sắc sát khí rốt cuộc
dựa vào ý chí của mình phá tan tâm ma, tỉnh táo trở lại.
“Đã
tỉnh?” Lăng Lan biểu tình vẫn lạnh băng vô tình như cũ, nhưng lửa giận
bị áp chế trong ánh mắt bỗng bốc cháy ngay khi Nhiếp Phong Minh thanh
tỉnh lại.
“Trận thi đấu này đã kết thúc, mời em học sinh này
buông tuyển thủ ra.” Tuy rằng chiêu cuối cùng của Nhiếp Phong Minh có
chút âm độc, nhưng dù sao cũng không tạo thành cục diễn không thể vãn
hồi, vì vậy Đường Ngọc vẫn hy vọng đối phương có thể việc lớn hóa nhỏ,
việc nhỏ hóa không. Dù sao trận đấu của Nhiếp Phong Minh cũng đã kết
thúc, nếu cứ tiếp tục dây dưa vấn đề này thì đoàn tân sinh cũng không
chiếm được chỗ tốt.
Nhiếp Phong Minh nghe Đường Ngọc nói như vậy
vội vàng giãy giụa, ý đồ tránh thoát khống chế của Lăng Lan. Không biết
vì cái gì hắn lại cảm thấy thiếu niên lãnh khốc trước mắt này quá mức
nguy hiểm. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn rời tránh xa đối
phương.
“Nhận thua là do kỹ (bản lĩnh) của chúng ta không bằng
người, nhưng muốn thương tổn anh em của tôi thì nhất định phải trả giá!” giọng nói thanh lãnh của Lăng Lan vang vọng khắp toàn bộ nhà thi đấu.
Đây là lời cảnh cáo mà Lăng Lan muốn tuyên bố với toàn trường, bất luận
kẻ nào muốn thương tổn anh em của cô thì cô nhất định sẽ không nương
tay.
Đúng vậy, Lăng Lan thật sự phẫn nộ rồi, cô muốn để mọi người ở trường quân đội biết, cô-Lăng Lan, không phải là con rùa đen rụt đầu, nhẫn nhịn mọi chuyện.
Vừa dứt lời, Lăng Lan liền nhấc cánh tay
của Nhiếp Phong Minh lên. Ngay lập tức, toàn thân thể của Nhiếp Phong
Minh cũng đồng thời bay lên, đến khi cách mặt đất khoảng hai thước thì
Nhiếp Phong Minh liền cảm thấy một cánh tay nhỏ bé, lạnh băng mà hữu lực đè lên gáy của hắn, sau đó có một lực đột nhiên đè xuống…
Động
tác bất thình lình của Lăng Lan làm Đường Ngọc trên đài và Hoắc lão Đại
phía dưới đài sắc mặt đại biến, bọn họ cho rằng Lăng Lan muốn hạ độc
thủ, không hẹn mà cùng đồng thời đánh tới hướng Lăng Lan, ý đồ ngăn đối
phương ra tay tàn bạo.
Đường Ngọc cách Lăng Lan chỉ có một bước
nhưng khi ông muốn tới gần thì lại bị một cổ khí kình vô hình ngăn lại,
mà Hoắc lão Đại lại bởi vì khoảng cách quá xa cho nên trong chớp mắt đó
căn bản không thể đuổi tới.
“Phanh” một tiếng vang lớn! Toàn bộ
lôi đài phát ra ánh sáng lóa mắt cùng với tiếng cảnh báo chói tai kỳ
quái, đại bộ phận người ở đây đều không biết tiếng kêu kỳ quái này có
nghĩa là gì nhưng làm trọng tài, Đường Ngọc đương nhiên biết cảnh báo
này có nghĩa là lôi đài đã không thể thừa nhận thêm một đòn nào nữa, sức mạnh mà nó vừa chịu đã gần như chạm tới điểm cực hạn của nó, nếu thêm
một chút lực nữa thì lôi đài sẽ hỏng hoàn toàn.
Lúc này Đường
Ngọc rốt cuộc không duy trì bình tĩnh được nữa, sắc mặt ông tái nhợt.
Phải biết rằng lôi đài ở sàn cách đấu này là vô cùng chắc chắn, nó có
thể chịu đựng tất cả mọi đòn hay sức đánh dưới cấp lĩnh vực. Nếu lôi đài xuất hiện tiếng cảnh báo đó, chẳng lẽ tân kia đã tiếp cận đến lĩnh vực, lại hoặc là đã bước nữa bước vào cấp bậc lĩnh vực trong truyền thuyết
kia?
Sau khi ánh sáng từ lôi đài biến mất, tiếng cảnh báo cũng từ từ yên lặng, tất cả những học sinh đang xem trận đấu lúc này mới có thể thấy rõ tình huống ở trên lôi đài, sau đó bọn họ bị toàn cảnh trước mặt làm kinh ngạc đến sửng sốt.
Chỉ thấy toàn bộ thân thể Nhiếp
Phong Minh nằm bẹp trên lôi đài, gương mặt hắn nghiêng qua một bên, hai
mắt trắng dã không rõ còn sống hay đã chết. Tại vị trí mà Nhiếp Phong
Minh đang nằm, lấy hắn làm trung tâm, vô số khe rạn nứt lan ra toàn bộ
đôi đài khiến cho lôi đài trở nên đổ nát không chịu nổi, cảnh này khiến
cho người xem không khỏi lo lắng ba người đang đứng trên lôi đài có thể
đạp sập luôn lôi đài hay không?
Hoắc lão Đại đuổi tới bên lôi đài thì nhìn thấy tình huống bi thảm của Nhiếp Phong Minh tức khắc hai mắt
hắn đỏ đậm, giận chỉ vào Lăng Lan chất vấn nói: “Vì sao lại giết cậu
ấy?”
Lăng Lan búng búng ống tay áo chính mình giống như đang phủi tro bụi, vẻ mặt đạm mạc mà trả lời: “Yên tâm, không chết!”
“Không chết?” Những lời này làm Hoắc lão Đại từ trong phẫn nộ mà bình tĩnh lại, Hoắc lão Đại nhìn về phía trọng tài Đường Ngọc.
Đường Ngọc lúc này đã đi lên trước kiểm tra tình huống của Nhiếp Phong Minh,
ông xem xét vết thương nơi gáy của Nhiếp Phong Minh, vốn sắc mặt khó coi lúc này mới giảm bớt. May mắn chỉ là trọng thương mà không phải tử
vong, nếu không, cho dù có tâm giúp đoàn tân sinh thì ông cũng không thể làm được gì.
“Hô hấp vẫn còn, bất quá xương cốt toàn thân đã đứt gãy, cần lập tức đưa đến trung tâm trị liệu, xem ra phải mất từ một đến hai năm thì Nhiếp Phong Minh mới có thể khôi phục lại được.” Đường Ngọc đem tình trạng của Nhiếp Phong Minh nói cho Hoắc lão đại sau đó nhanh
chóng chỉ huy nhân viên công tác đem Nhiếp Phong Minh đưa vào trung tâm
trị liệu.
Lúc này Đường Ngọc không biết phải nói gì, ba trận liên tục, sáu tuyển thủ đều bị đưa vào trung tâm trị liệu, đây rốt cuộc là
thi đấu hay là sống chết báo thù? Chưa từng có lần nào mà hình thức đấu
của chính phủ lại thảm thiết như vậy. Nói cho cùng vẫn là những học sinh mới này xương cốt còn cứng, không biết chịu thua là gì…
Chẳng lẽ thời điểm khảo hạch tân sinh nhập học, những lão quỷ kiến sầu kia không đem đám tân sinh này giáo dục một phen sao? Thượng tá Đường Ngọc đã cảm giác được những tân sinh này tràn đầy kiêu ngạo khác thường, căn bản
không giống như đã bị sỉ nhục qua…
Hoắc lão Đại nghe Nhiếp Phong
Minh không có việc gì thì mới thở dài nhẹ nhõm, hắn cưỡng chế lửa giận
trong lòng chậm rãi mở miệng hỏi: “Cậu vì sao lại vô duyên vô cớ đã
thương đoàn viên của tôi?”
“Vô duyên vô cớ? Tôi chỉ là dùng cách
làm của hắn trả lại cho hắn thôi.” Hai mắt Lăng Lan lạnh lùng mà nhìn
thẳng Hoắc lão đại, “Đàn anh chẳng lẽ không rõ ràng đoàn viên của mình
vừa rồi đã làm cái gì? Một chiêu đó nếu đánh trúng vào anh em của tôi
thì cậu ấy nhất định sẽ gặp tình huống giống như đoàn viên của đàn anh
bây giờ.”
“Không phải cậu đã tới cứu kịp sao? Nếu như anh em của cậu không có chuyện gì thì sao còn ra tay ác độc như vậy?”
“Nếu tôi cứu không kịp thì sao?” Lăng Lan hỏi lại, “Tôi sẽ không bỏ qua cho
bất cứ người nào thương tổn anh em của tôi, cho dù đối phương có thế lực lớn đến mức nào, hay thực lực mạnh tới đâu, cũng không bỏ qua.”
Lăng Lan nói tới đây, tầm mắt lạnh băng quét về những người đang theo dõi
trận chiến phía dưới từng chữ từng chữ nói: “ Ở tại đây, tôi cũng muốn
nhắc nhở mọi người ở trường quân đội, kể cả các thể lực lớn, nếu có
người nào dám vô duyên vô cớ tìm anh em đoàn viên đoàn tân sinh gây
phiền toái hay làm thương tổn bọn họ thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua,
vô luận dùng thời gian bao lâu, tôi chắc chắn sẽ đem những thiệt thòi
của bọn họ toàn bộ đòi về.”
Lăng Lan lợi dụng tinh thần lực để
cho giọng nói lãnh lẽo của mình kiên định vang bên tai của tất cả mọi
người, kể cả những người đang ngồi trong khu ghế lô, không ít học sinh
thực lực kém thế nhưng lạnh cả người, run run……
Chỉ có Lý Lan
Phong nghe vậy thì thần sắc khẽ động, tia lửa mịt mờ trong mắt chợt lóe
mà qua: Loại năng lượng này thật quen thuộc, chẳng lẽ đối phương cũng là cùng loại với anh?
Vốn không cảm thấy hứng thú với Lăng Lan, Lý Lan Phong tức khắc đem Lăng Lan đặt ở trong lòng, anh phải tạo cơ hội để dò hỏi đối phương một chút, nếu là đồng loại, có lẽ có khả năng hợp tác ……