An Nhược Thần lại quay vào phòng, trầm tư nhìn quanh bốn phía.
Mông Giai Nguyệt ngạc nhiên nói: “An cô nương có nghi ngờ gì
sao? Tuy ta cũng không tin Hoắc tiên sinh sẽ tự vẫn, nhưng sự thật chính là thế, nếu trong đó có sai lầm gì, một hai người thì còn có thể giấu
được chứ trên trăm người mấy chục đôi mắt đều cùng theo dõi chỗ này, sao có thể giấu được.”
“Phu nhân nói rất đúng.” An Nhược Thần phụ họa, lại nói: “Cũng bởi vì như vậy nên mới càng kỳ lạ.”
Mông Giai Nguyệt ngẩn người, sau đó nhặt thanh kiếm lên cất đi, khó nén nổi khổ sở: “Là ta đã hại ngài ấy, nếu ta không trả lại thanh
kiếm này thì có lẽ ngài ấy đã không chết rồi.”
Người một lòng muốn vì bách tính vì đế quân cầu hòa bình, nhưng lại dùng chính “thanh kiếm hòa bình” của mình để tự vẫn, quả thật quá
khiến người ta phải thổn thức. Nhưng An Nhược Thần vẫn không tin nổi,
làm sao có thể chứ?! Đây là Hoắc tiên sinh đấy, là Hoắc tiên sinh mà
người người ngưỡng mộ ca tụng, trải qua nhiều mưa gió lận đận, đã chứng
kiến bao phen giao tranh nguy hiểm, ngài ấy vốn không cần phải đến Đại
Tiêu, thế nhưng người đã tới rồi, mà cũng là ngài ấy tự nguyện lên kinh
diện thánh giá để trần tình, vậy mà lại không chịu nổi áp lực sao?
An Nhược Thần nhìn về phía bàn đọc sách. Thái thú đại nhân rất
biết săn sóc, căn phòng này không tính là lớn, nhưng tất cả đồ dùng đều
có đủ, văn phòng tứ bảo đều là đồ mới cả, Hoắc tiên sinh đã dùng những
thứ này để viết di thư.
An Nhược Thần đặt mọi thứ lên bàn rồi cẩn thận kiểm tra một
lần, mọi ngóc ngách trong phòng cũng đã đều được tra xét, không thấy có
thứ gì đặc biệt.
Cũng chỉ có thể là tự vẫn mà thôi, nếu không thì sao thích
khách có thể cho Hoắc tiên sinh thời gian từ từ mài mực viết di thư chứ.
An Nhược Thần đứng bất động trong phòng, ngửi thấy mùi máu tanh buồn nôn mà trong lòng dâng trào bi phẫn cùng bế tắc. Tại sao lần nào
sắp thấy được hy vọng thì lại xảy ra sai sót chứ, rốt cuộc là có vấn đề ở đâu đây. Nàng không cam lòng, nàng thật sự không phục được.
Mông Giai Nguyệt nhìn cử động của An Nhược Thần, chỉ cảm thấy
phí công, không có cách nào cả, người đã chết rồi, chết tại phủ thái thú trong thành Trung Lan bọn họ. Mông Giai Nguyệt ôm lấy An Nhược Thần,
đau lòng rấm rứt.
Tâm trạng lúc này của thái thú Diêu Côn cũng không thể dùng
những từ như ngạc nhiên, đau buồn, hoảng hốt để hình dung được. Bao đắc ý và bàn tính như ý trước đó của mình đã bị cái chết của Hoắc Minh Thiện
đập nát, chẳng khác gì sét đánh xuống đầu! Ông ta đã gửi tấu chương đi
rồi, ngay cả văn thư thông quan cho đoàn sứ thần cũng đã gửi đến các
quận, không chỉ là toàn bộ Đại Tiêu, chỉ sợ khắp thiên hạ đều biết Hoắc
Minh Thiện đang ở chỗ ông ta chuẩn bị lên đường, nhưng sau đó lại bất
thình lình tự vẫn!”
Ai tin chứ? Dù chính ông ta tận mắt chứng kiến cũng không dám tin nữa kia mà!
Ông ta phải ăn nói với hoàng thượng thế nào đây? Ăn nói với Nam Tần ra sao đây? Lại phải ăn nói với tuần tra sứ thế nào đây? Nhất định
ông ta phải gánh một phần hình phạt với Sử Bình Thanh, chỉ e Sử Bình
Thanh sẽ cười đến mức rụng răng.
Quan viên vội chạy đến cũng nghiêm mặt, không ai nói được câu
gì. Sắc mặt Tưởng Tùng lại khó coi đến cực điểm. Trươc hết Diêu Côn hỏi
thăm tình hình gửi tấu chương và văn thư đến các quận, liệu có thể lấy
về được hay không. Nhưng trong thâm tâm ông ta cũng biết không có cách
gì lấy về lại được. Chỉ đành bàn bạc cùng mọi người xem nên bẩm báo xử
lý chuyện này thế nào.
“Ngàn vạn lần không thể tiết lộ chuyện này được, đại nhân phải
mau chóng hạ lệnh bảo tất cả mọi người trong phủ không được truyền ra
ngoài, từ vệ binh cho đến nha sai, còn cả người làm trong phủ nữa, để
tránh điều tiếng dấy lên, đồng thời cũng tranh thủ ít thời gian để đại
nhân xử lý. Đợi đại nhân nghĩ được đối sách tốt, thống nhất cách giải
quyết, lúc ấy mới thông báo đến các nơi.” Quận thừa Hạ Chu nói.
Chu trưởng sử sốt ruột, vội nói: “Cũng không thể chậm trễ với
Long tướng quân được, sự việc trọng đại, phải để ngài ấy biết sớm.”
Tưởng Tùng cũng nói: “Phải lập tức trình báo chuyện này với Long tướng quân.”
Chủ bạc Giang Hồng Thanh bảo: “Còn tên Tào Nhất Hàm kia nữa,
phải giam hắn ta lại, bịt miệng kín vào, dù là con tin thì cũng phải
chấm dứt chuyện này, đợi tuần tra sứ hay hoàng thượng có ý chỉ ban
xuống, lại xem phản ứng phía Nam Tần thế nào, rồi hẵng bàn lại chuyện xử lý di thể của Hoắc tiên sinh với hắn ta.”
Lúc này Tào Nhất Hàm bị nhốt trong phòng, cả người ướt đẫm mồ
hôi lạnh, siết chặt quả đấm. Hắn uống mọt ít nước, bình ổn lại cảm xúc,
sau đó nhào đến cửa đập mạnh la to: “Ta muốn gặp Long tướng quân, để hắn ta nhìn Hoắc tiên sinh, hắn nên áy náy tự trách, hắn nên gánh vác trách nhiệm! Là hậu quả do hắn gây nên, là chính hắn ép tiên sinh lên kinh!
Hắn có lỗi với tiên sinh! Để ta gặp Long tướng quân!” Nhưng không ai để ý đến hắn, hắn lại kêu tiếp: “Ta muốn gặp thái thú đại nhân! Sao có thể
cứ thế mà đi được? Mạng của tiên sinh nhà ta cứ tính thế thôi ư? Ta muốn gặp thái thú đại nhân, ta muốn gặp Long tướng quân!”
Cửa mở ra, Mông Giai Nguyệt và An Nhược Thần đứng ở ngoài cửa, Tào Nhất Hàm ngừng gào thét, trợn mắt nhìn các nàng.
Mông Giai Nguyệt mềm giọng nói: “Tào tiên sinh, đại nhân đang
bàn bạc chuyện của Hoắc tiên sinh, sợ rằng còn cần một lúc nữa mới xong, ta sẽ chuyển lời giúp ngươi, để ngài ấy bận xong thì nhất định sẽ đến
nghe ngươi nói chuyện. Ngươi đừng gọi nữa, động khí như thế sẽ làm tổn
thương thân thể đấy. Hoắc tiên sinh đã không còn ở đây, nhất định ngươi
phải bảo trọng.” Rồi bà dừng lại, suýt nữa đã rơi lệ, bà hít sâu một
hơi, nói: “Hậu sự của tiên sinh, chúng ta sẽ xử lý thích đáng. Ta đã mời cao tăng đến làm lễ cúng cho ngài ấy rồi, để ngài ấy có thể yên nghỉ.
Nếu ngươi cần gì thì cứ gọi. Có chuyện gì thì bảo bọn họ đến gọi ta, còn chuyện của tiên sinh, bên đại nhân có rất nhiều chuyện cần giải quyết,
nhưng lúc nào ta cũng có thể đến cả, nếu ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói
với ta.”
Giọng Tào Nhất Hàm đanh thép: “Tiên sinh muốn hỏa táng, để ta đem tro cốt của ngài ấy về Nam Tần.”
“Được.” Mông Giai Nguyệt đáp, “Phải làm tang sự đã, đợi làm lễ cúng xong thì sẽ lấy lửa tiễn biệt Hoắc tiên sinh.”
“Trước khi ta đưa tiên sinh về Nam Tần, ta muốn gặp Long tướng quân.”
Mông Giai Nguyệt nói: “Ta sẽ nói lại với đại nhân, để đại nhân sắp xếp cho ngươi.”
Tào Nhất Hàm trợn mắt nhìn nàng, bất thình lình khóc toáng:
“Đừng giả vờ tốt bụng nữa, các ngươi đều là ngụy quân tử, đều chỉ là
lòng tốt giả dối. Chính các ngươi hại chết tiên sinh!” Rồi hắn xoay
người đi vào trong phòng, gục mặt lên bàn khóc lớn, không để ý đến Mông
Giai Nguyệt nữa.
Diêu Côn nghe Mông Giai Nguyệt thuật lại chuyện, ông ta đồng ý
giao công việc tang sự của Hoắc Minh Thiện cho Mông Giai Nguyệt, nhưng
còn chuyện Tào Nhất Hàm muốn gặp Long Đại, ông ta lại không thể đồng ý.
“Lúc này xảy ra biến cố, chắc chắn tiền tuyến có thể khai chiến bất cứ
lúc nào, hơn nữa Long tướng quân đâu phải người ta có thể mời về được.
Còn nữa, nếu là chuyện cấp bách khác thì không sao, một người hầu muốn
lên án quở mắng thì ta sẽ gọi Long tướng quân về ư, ta làm chuyện gì thế kia? Đến lúc đó nếu tiền tuyến xảy ra chuyện gì, há chẳng phải ta gánh
oan sao. Nay phiền phức còn chưa đủ hả?”
Mông Giai Nguyệt thoáng nghĩ: “Vậy để Tào tiên sinh về Nam Tần
trước, gặp mặt Long tướng quân ở biên giới là được. Thiếp nghĩ chắc hẳn
Long tướng quân cũng hy vọng có thể đưa tiễn Hoắc tiên sinh đoạn đường
cuối cùng khi trở về nước.”
Diêu Côn lắc đầu: “Không được, bọn ta đã bàn bạc rồi, tạm thời
không thể Tào Nhất Hàm đi được, hắn phải ở lại biên giới Đại Tiêu, ở lại trong thành Trung Lan.”
Mông Giai Nguyệt lấy làm kinh hãi.
Diêu Côn nói: “Chuyện của Hoắc tiên sinh liên đới rất rộng,
tuần tra sứ cũng sắp đến rồi, dù sao chúng ta cũng phải giữ nhân chứng
lại, nếu không lỡ khi không thể nói rõ thì phải chịu trách nhiệm nữa.
Thi thể do Tào Nhất Hàm phát hiện, di thư do hắn phát hiện, chư viết
cũng do hắn xác nhận.”
“Nhưng mọi người cũng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được
chuyện này, không phải là nhân chứng sao. Tình trạng trong phòng hôm
nay, không phải đại nhân và chư vị đại nhân cũng đích thân đi xem rồi
sao. Giờ mà giam Tào tiên sinh lại, liệu có ổn không?”
“Đương nhiên không phải giam hắn, hắn vẫn ở trong viện tử kia
ăn ngon ở tốt còn gì. Chỉ là sau chuyện này không biết còn có vấn đề gì
nữa không, tóm lại người này cứ ở trong tay chúng ta, như thế sẽ tốt
hơn.”
Mông Giai Nguyệt nhíu mày: “Mất bao lâu?”
“Tạm thời còn chưa biết. Đợi khi chuyện này chấm dứt, giải
quyết xong thì sẽ để hắn về. Nàng không việc gì phải nói thêm với hắn
nữa, lo liệu tang sự cũng cần thời gian, không phải nàng nói còn phải
mời cao tăng đến siêu độ cho Hoắc tiên sinh à, việc này cũng mất thời
gian đấy. Nàng kéo dài chuyện này bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, hợp tình
hợp lý, cũng không phải là chúng ta làm khó hắn. Đợi qua đợt này, có lẽ
tuần tra sứ đã đến rồi, để Lương đại nhân quyết định đối sách, âu cũng
không tệ. Tóm lại mọi thứ cứ như thường, trấn an hắn ta trước đã. Thời
gian này đã khiến nàng vất vả rồi.”
Đợi Lương đại nhân quyết định ư? Nhưng không phải Lương đại
nhân đến quận Mậu tra án sao? Đợi đến khi ngài ấy đến rồi hỏi chuyện này thì phải mất bao lâu đây? Ước nguyện của Hoắc tiên sinh là quay về Nam
Tần, nhưng bọn họ lại cứ định kéo dài thế sao? Mông Giai Nguyệt không
nhiều lời nữa, cứ thế lui ra.
An Nhược Thần vẫn đang chờ ở bên ngoài, thấy Mông Giai Nguyệt
đi ra thì vội tiến đến hỏi thái thú đại nhân có sắp xếp thế nào. Mông
Giai Nguyệt thuật lại đại khái ý của Diêu Côn, đã sai dịch binh cưỡi
ngựa chiến đi báo tin cho Long tướng quân, còn về phía Nam Tần thì tạm
thời không thông báo. Còn cần phải bàn bạc thảo luận đối sách trước hậu
quả và những việc dính líu do chuyện này tạo nên, đợi khi sắp đặt xong
hết thảy thì sẽ gửi tấu chương lên kinh thành.
Nghe qua dường như không có vấn đề gì lớn, An Nhược Thần ôm một bụng nghi ngờ quay về.
Lúc này, Tưởng Tùng đã dẫn đội vệ binh về lại lầu Tử Vân. An
Nhược Thần muốn hỏi kỹ tình hình lúc ấy với hắn lần nữa, nhưng sắc mặt
Tưởng Tùng có vẻ không tốt cho lắm. Dẫu sao người cũng từ trần dưới sự
giám hộ của hắn, bất kể là chết thế nào thì cũng coi như hắn không làm
tròn bổn phận. An Nhược Thần cũng biết hôm nay nàng nghi ngờ cái này cái kia ngay trước mặt mọi người đã khiến Tưởng Tùng mất mặt, quay về rồi
còn dông dài, nhất định sẽ khiến hắn không thích nổi.
An Nhược Thần đành đi tìm Chu trưởng sứ, Chu trưởng sứ nơm nớp
lo sợ, đã gửi trình báo đến Long đại tướng quân rồi, nhưng chuyện này
quá kỳ lạ, hắn luôn thấy không thể nào vững tâm nổi. An Nhược Thần hỏi
hắn có tin gì mới không, lại dặn nếu tướng quân có phân phó về, bất kể
đó là gì thì nhất định phải nói với nàng. Chu trưởng sử đồng ý nhất nhất từng chuyện.
An Nhược Thần không ngủ ngon nổi, cứ luôn suy nghĩ về chuyện
của Hoắc Minh Thiện. Lúc ở phú thái thú, nàng đã đi xem thi thể rồi, quả thật Tào Nhất Hàm rất tỉ mỉ, chỉnh sửa nghi dung của Hoắc Minh Thiện
sạch sẽ gọn gàng. An Nhược Thần cũng không nhìn thấy gì từ thi thể này.
Trằn trọc trở mình cho đến khi bình minh vừa ló dạng, cảm thấy mình cũng nên viết phong thư cho Long Đại, nói qua suy nghĩ của mình trong chuyện này. Tướng quân thông minh hơn nàng nhiều, điều nàng nghi ngờ đấy, có
lẽ tướng quân có thể giải đáp giúp nàng.
Mài mực xong thì trải giấy hoa tiên ra, An Nhược Thần có chút
ngập ngừng. Mật thám còn chưa bắt, không biết viết thư có an toàn hay
không, nếu thật sự trong chuyện này có huyền cơ, vậy thì không nên để lộ nghi ngờ trong thư mới đúng. Phải viết thế nào để vừa có thể làm tướng
quân biết được ý nàng mà lại khiến mật thám đọc không hiểu đây.
An Nhược Thần trợn mắt nhìn giấy hoa tiên đăm chiêu, bỗng một
tia chớp xẹt qua đầu nàng. Nàng chợt nhảy cẫng lên, dường như đã nắm
được manh mối rồi, có điều lại chưa nghĩ thông. An Nhược Thần đi vòng
quanh trong phòng, vất vả lắm mới đợi đến khi trời sáng hẳn, liền vội
vàng đến phủ thái thú cầu kiến.
Nàng đến khá sớm nên khiến Mông Giai Nguyệt rất bất ngờ. An
Nhược Thần nói là đến xem có việc gì mình có thể giúp một tay được
không. Mông Giai Nguyệt nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ta đang bận lo liệu
tang sự, không có thì giờ trấn an khuyên giải Tào tiên sinh, nếu An cô
nương không ngại thì giúp ta phối hợp là được rồi. Ta lo hắn bi thương
quá độ, sẽ không nghĩ thông.”
“Hắn còn kêu la như hôm qua nữa không?”
“Không hề. Có điều cứ hỏi lúc nào có thể gặp được Long tướng
quân, bao giờ thì có thể về lại Nam Tần. Cách một hồi liền gọi người đến hỏi một lần.”
An Nhược Thần nhướn mày: “Vậy thái thú đại nhân định thế nào?
Hôm qua ta đã hỏi Chu trưởng sử rồi, không có ý mời tướng quân về sao?”
Mông Giai Nguyệt nhìn quanh, thấp giọng nói: “Chuyện này liên
quan rất rộng, đại nhân cần phải bàn bạc rõ ràng nghĩ kỹ đối sách rồi
mới sắp xếp cho Tào tiên sinh được, nên tạm thời chưa định thả hắn về.
Tóm lại trước mắt cứ lo tang sự xong rồi hẵng bàn tiếp.”
An Nhược Thần đã rõ. Nàng gật đầu, sau đó cùng đi đưa bữa sáng
cho Tào Nhất Hàm. Quả nhiên Tào Nhất Hàm như Mông Giai Nguyệt nói, vẫn
nói như thế, yêu cầu gặp Long tướng quân, yêu cầu quay về Nam Tần, hơn
nữa phải nhanh lên. Mông Giai Nguyệt dỗ mấy câu, Tào Nhất Hàm thoáng thả lỏng rồi ăn bữa sáng.
Rồi Mông Giai Nguyệt đi lo liệu tang sự, An Nhược Thần nán lại.
An Nhược Thần lại đến phòng Hoắc Minh Thiện một lần nữa, bên
trong vẫn như hôm qua, đồ đạc không hề xê dịch chút nào. Một lần nữa An
Nhược Thần thay đổi giấy hoa tiên trên bàn, lại nhìn bộ y phục dính máu
được thay ra của Hoắc Minh Thiện, rồi cuối cùng nàng đi tìm Tào Nhất
Hàm.
“Tào tiên sinh, hôm qua thi thể của Hoắc tiên sinh là do ngươi phát hiện ư?”
Tào Nhất Hàm gật đầu.
“Sau đó, có ai động vào ngài ấy không?”
“Ngỗ tác nghiệm thi.”
“Ngoài di thư và thanh kiếm kia, Hoắc tiên sinh còn để lại vật gì không?”
“Không. Còn có thể để lại gì được chứ?” Trên gương mặt trẻ tuổi của Tào Nhất Hàm hiện lên tia cảnh giác.
An Nhược Thần nhìn biểu cảm hắn một cách chăm chú, nhẹ giọng nói: “Ví dụ như, để lại tin tức khác gì đó.”
Tào Nhất Hàm trợn mắt nhìn nàng: “Tin gì chứ? Ngươi muốn nói
cái gì?” Hắn bật nhảy lên: “Chẳng lẽ các ngươi muốn kiếm cớ vu áo tiên
sinh ư, các ngươi…”
“Ngồi xuống.” An Nhược Thần cau mày quát.
Tào Nhất Hàm bị quát mà bàng hoàng.
An Nhược Thần nói: “Chưa cùng đường thì người ta cũng sẽ không
tìm đến cái chết. Mà có vài người, dù có cùng đường cũng không cam lòng, nhất định sẽ dốc hết sức làm gì đó. Dù là chảy giọt máu cuối cùng vẫn
phải hoàn thành tâm nguyện. Ta cảm thấy Hoắc tiên sinh chính là người
như thế.”
Tào Nhất Hàm trợn mắt nhìn nàng, ngồi xuống, vành mắt đỏ lên.
“Quả đúng tiên sinh là người như thế, đáng tiếc ngài ấy đã chết rồi.
Chết tại nơi ngài ấy muốn hoàn thành tâm nguyện.”
“Chuyện ngài ấy chưa hoàn thành, liệu ngươi có muốn hoàn thành giúp ngài ấy chăng?”
Nước mắt Tào Nhất Hàm trào ra, lăn xuống gò má, “Ta chỉ là kẻ
thấp cổ bé họng, chỉ là một người hầu, dù có lên kinh thì nhất định
hoàng đế quý quốc cũng sẽ không triệu kiến ta, cũng sẽ không nghe ta
nói.”
“Nên ngươi mới muốn gặp Long tướng quân sao?”
Tào Nhất Hàm ngẩn người, lau sạch nước mắt, lại đứng bật dây:
“Gặp Long tướng quân thì sao, không được hả? Không gặp được hoàng đế Đại Tiêu, chẳng lẽ cũng không được gặp Long tướng quân ư? Là chính hắn ép
chết tiên sinh, ít nhất, ta cũng nên vì tiên sinh mà đòi hắn một câu xin lỗi.”
“Nhưng nếu theo lẽ thường, xảy ra chuyện này, ngươi nên nghĩ
cách mau chóng đưa tro cốt di vật của Hoắc tiên sinh quay về Nam Tần mới đúng.”
“Lấy lại công bằng xong mới về thì có gì sai hả?!” Tào Nhất Hàm tức giận ra mặt: “Các ngươi nợ tiên sinh một lời công bằng.”
“Nên mới muốn gặp Long tướng quân trước?”
“Không được hả? Các ngươi báo cho Long tướng quân đi, nhất định hắn sẽ bằng lòng gặp ta. Trừ khi các ngươi có chuyện trái lương tâm, vì chột dạ nên không dám để ta gặp hắn.”
An Nhược Thần lạnh lùng nói: “Theo ta thấy, lý do ngươi muốn gặp tướng quân còn chưa đủ.”
Tào Nhất Hàm cười lạnh: “Ta biết ngươi, ngươi là phu nhân tướng quân, tương lai đây mà.” Hắn cố ý nghiến hai chữ “tương lai”, “Ta lại
không biết, phu nhân tướng quân tương lai có thể ở trên thái thú đại
nhân đấy, đại nhân đồng ý để cho ta đi, ngươi có thể cản được sao?”
An Nhược Thần nói: “Ngươi nói ngược rồi, trong thành Trung Lan
này, chỉ có ta sẵn lòng giúp ngươi đi gặp Long tướng quân mà thôi.”
Mặt Tào Nhất Hàm đông cứng lại, không cười nổi nữa.
“Ngươi quen thuộc tác phong quan trường, ta nghĩ lúc còn sống
nhất định Hoắc tiên sinh đã dạy dỗ ngươi rất nhiều, hơn nữa ngài ấy cũng tín nhiệm ngươi, đồng ý ủy thác trạch nhiệm nặng nề cho ngươi. Ngươi
hiểu rất rõ, xảy ra chuyện như thế, ngươi không bị giam giữ cài tội danh là đã may mắn rồi. Nơi đây là Đại Tiêu, ngươi chỉ có một thân một mình, binh mã quý quốc ở ngay biên giới, chờ xuất lệnh là sẽ xông pha chém
giết ngay. Ngươi không có chỗ dựa nào đâu.” Rồi An Nhược Thần dừng lại,
“Ngoại trừ Long tướng quân.”
Tào Nhất Hàm sưng mặt, không nói câu nào.
“Long tướng quân đang ở ngoài biên giới, đương nhiên không thể
phi về gặp ngươi được. Nếu là do Hoắc tiên sinh nói đòi lại công bằng
thì cơ hội các ngươi gặp Long tướng quân sẽ rất lớn, nhưng rất tiếc,
ngươi chẳng qua chỉ là người hầu của ngài ấy. Ngươi hiểu rất rõ tình
hình, nên ngươi mới lo mình sẽ không gặp được Long tướng quân, lo mình
không thể quay về Nam Tần kịp thời, thậm chí còn lo rằng, liệu bản thân
không còn mạng để về Nam Tần hay không.”
Tào Nhất Hàm mím chặt môi.
An Nhược Thần nhìn hắn rồi nói tiếp: “Ta nghe nói, mười bảy năm trước lúc Hoắc tiên sinh tặng thanh kiếm kia cho thái thú phu nhân,
ngài ấy nói nếu vụ án ám sát thái thú do người của Nam Tần gây nên, là
người Nam Tần ác ý phá hoại hòa đàm, vậy thì thái thú phu nhân có thể
dùng thanh kiếm đó để lấy tính mạng ngài ấy.”
Tào Nhất Hàm hít sâu một hơi, siết chặt quả đấm. Dĩ nhiên hắn biết chuyện này.
“Bât giờ thanh kiếm kia đã lấy mạng ngài ấy rồi.” An Nhược Thần nói.
Tào Nhất Hàm cụp mắt, không nói câu gì.
“Hoắc tiên sinh viết di thư rất bình tĩnh, nét chữ ngai ngắn,
chữ viết rõ ràng, ắt hẳn đã hạ quyết tâm rất lớn. Ngài ấy nghiêm túc
giải thích lý do mình tự vẫn, còn dặn dò ngươi nên chỉnh trang di dung
lại cho ngài ấy, lau người thay y phục.” An Nhược Thần nhìn Tào Nhất
Hàm: “Chuyện này không cần ngài ấy dặn dõ, nhất định ngươi cũng sẽ làm.
Nhưng có vẻ như ngài ấy không yên tâm, sợ có người khác cướp làm. Có di
thư, có hung khí, có vết thương rõ ràng ở trên cổ, còn có các vị đại
nhân theo dõi, ta nghĩ ngỗ tác sẽ không nghiêm túc lục lọi di vật của
Hoắc tiên sinh, dù sao nguyên nhân cái chết cũng rõ ràng rồi.”
Tào Nhất Hàm đổi tư thế ngồi, nhưng vẫn cụp mắt không nói lời nào.
An Nhược Thần chợt chuyển đề tài, hỏi hắn: “Liệu ngươi có biết, một xấp giấy hoa tiên mới có bao nhiêu tờ không?”
Tào Nhất Hàm đợi rồi lại đợi, nhưng không nghe thấy An Nhược Thần nói tiếp, liền ngẩng đầu lên với vẻ đầy nghi ngờ.
“Mười hai tờ.” An Nhược Thần đợi hắn nhìn mình thì mới nói
tiếp, “Hoắc tiên sinh dùng nghiên mực mới, mài thỏi mực mới, dùng bút
lông mới, bóc dỡ xấp giấy hoa tiên mới. Ngài ấy dùng một tờ giấy để viết di thư. Nhưng số giấy chỉ còn lại mười tờ.”
Tào Nhất Hàm há to miệng, trợn mắt nhìn An Nhược Thần như thấy quỷ.
“Ngài ấy còn viết một tờ gì sao, là thư cho Long tướng quân ư?”
Tào Nhất Hàm thu hồi nét mặt kinh ngạc, vờ ra vẻ mù mịt, nói:
“Ta không biết ngươi đang nói gì cả. Giấy ít đi một tờ, ngươi đang nói
đùa sao? Ai biết có phải trước đó Hoắc tiên sinh đã dùng rồi, hoặc có
người khác vào phòng ngài ấy dùng thì sao, hay vốn cũng chỉ có mười một
tờ.”
An Nhược Thần không để tâm đến lời giải bày của hắn, lại nói:
“Ngài ấy đặc biệt dặn ngươi xử lý thi thể của mình, thay y phục cho ngài ấy, là bởi vì ngài ấy hy vọng ngươi có thể thấy lá thư này, ngươi có
thể giúp ngài ấy hoàn thành chuyện mà ngài ấy đã dặn. Nên ngươi mới yêu
cầu nhất định phải gặp Long tướng quân cho bằng được.”
“Không có thư nào cả. Ta muốn gặp Long tướng quân là bởi vì, vì chính Long tướng quân đã để tiên sinh lên kinh. Vốn tiên sinh định về
Nam Tần rồi, nhưng lại bị Long tướng quân thuyết phục giữ lại.”
An Nhược Thần không phản bác, nàng chỉ nhìn hắn, qua một lúc
lâu rồi mới bảo: “Thái thú đại nhân sẽ không khiến ngươi bị thương,
nhưng ngài ấy giữ ngươi lại, vì ngươi là nhân chứng quan trọng. Có điều
ngươi không phải là Hoắc tiên sinh, nên sẽ không có hai trăm vệ binh bảo vệ ngươi, ngươi cũng không thể tự mình ra khỏi phủ thái thú để đi gặp
Long tướng quân được. Bất luận ngươi muốn tìm Long tướng quân đòi công
bằng hay nói chuyện hàn huyên, thậm chí truyền tin quan trọng của Hoắc
tiên sinh cũng đều được, chỉ e sẽ rất mất nhiều thời gian. Ngươi gánh
trách nhiệm quan trọng, có phải đã bị trễ nãi rồi không? Ngươi định ăn
nói với Hoắc tiên sinh dưới cửu tuyền thế nào đây?”
Tào Nhất Hàm cắn chặt răng.
“Ngươi nhớ không sai, đúng là ngươi có thể dựa vào Long tướng
quân. Nhưng ta nói cho ngươi biết, trước khi gặp được Long tướng quân…”
An Nhược Thần dừng lại, đợi khi Tào Nhất Hàm nhìn vào mắt nàng, nàng mới nói tiếp: “Ngươi phải dựa vào ta.”