Tiết Tự Nhiên mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói: “An cô nương không cần úp úp mở mở, ta bại lộ gì chứ? Cô nương cứ nói thẳng ra là
được.”
“Nếu chỉ dựa vào vài ba lời mà ta có thể biết được bí mật của
công tử hoặc Tiết gia các ngươi thì cũng quá lợi hại rồi. Dĩ nhiên trước mắt ta không biết, nhưng nếu muốn biết cũng không khó gì, nếu thật sự
là chuyện do tướng quân làm, vậy đi hỏi tướng quân là biết ngay thôi.”
Tiết Tự Nhiên cười lạnh: “Lợi dụng yếu điểm đe dọa người khác như thế, không có tí uy lực nào đâu.”
“Đây không phải là đe dọa, chỉ là nói thật thôi. Ngoài ra muốn
nói với Tiết công tử rằng, nếu tướng quân đã phát hiện được bí mật của
nhà ngươi, nhưng không chọn hành động, không quở mắng tra cứu nhà ngươi, mà hy vọng thúc đẩy hôn sự, vậy chứng tỏ, tướng quân tin tưởng ngươi.”
Tiết Tự Nhiên lại cười nhạt tiếp: “Đổi thành dụ dỗ rồi à?”
An Nhược Thần mặc kệ hắn, nói tiếp “Nhưng nếu ngươi không biết
phải trái, không chấp nhận hôn sự cũng được, nếu còn lắm mồm chuyện của
tướng quân với bên ngoài, bịa đặt nói quan lớn khinh dân lừa gạt gì đó,
như thế thì lai lịch của Tiết gia ngươi, điểm yếu của Tiết Tự Nhiên
ngươi, e rằng quân đội phải truy cứu thôi.”
Tiết Tự Nhiên uất nghẹn.
An Nhược Thần mỉm cười với hắn: “Đây mới gọi là đe dọa người khác.”
Tiết Tự Nhiên lạnh lùng đáp: “Quả thật là làm người khác phải sợ đấy.”
An Nhược Thần lại nói: “Nhưng đúng như ta nói, tướng quân bỏ
qua Tiết gia các ngươi nhất định là vì có đạo lý gì đấy, nhưng là người
khác thì chưa chắc. Nếu có ai đó phát hiện ra, lấy khuyết điểm của nhà
ngươi làm văn rêu rao, sợ rằng nhà ngươi sẽ gặp phiền hà đấy.”
Tiết Tự Nhiên cướp lời: “Đe dọa trắng trợn như thế, còn dám nói mình không chèn ép dân sao?”
“Tiết công tử lại sai nữa rồi, ta vẫn chưa nói xong mà.” An
Nhược Thần thong thả bảo: “Tiết gia các ngươi chỉ là người ngoài đối với ta, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến ta và tướng
quân. Nhưng nếu ngươi thành muội phu của ta, như thế phiền phức của Tiết gia tự nhiên trở thành phiền phức của bọn ta. Bọn ta cũng sẽ không để
mặc người ngoài chèn ép Tiết gia đâu.” An Nhược Thần lại treo nụ cười
trên môi: “Tiết công tử à, đây gọi là dụ dỗ.”
Tiết Tự Nhiên lườm nàng thấy rõ.
An Nhược Thần đứng dậy, phủi xiêm áo, nói: “Được rồi, tôi đã
nói xong rồi, Tiết công tử ốm yếu, tiết xuân hàn dễ bệnh lắm, vẫn nên
nhanh chóng về nhà đi. Còn về hôn sự này ấy, Tiết công tử cứ suy nghĩ
đi, nếu quả thật không đồng ý thì thôi vậy. Ngươi cứ khuyên giải an ủi
mẫu thân đi, hoặc đưa cho Tịnh Từ đại sư bát tự khác, để ông ấy và mẫu
thân ngươi tìm người khác hợp hơn.”
Tiết Tự Nhiên nhướn mày, nàng ta đang châm chọc hắn sao?
“Con người muội muội ta ấy, thật ra cũng giống công tử thôi, từ nhỏ đều được nâng niu cưng nựng, rất dễ cáu giận…”
Tiết Tự Nhiên không nhịn được, trợn mắt trách mắng: “Ngươi mắng ai được nâng niu từ nhỏ!?”
An Nhược Thần khoát tay như không có chuyện gì: “Nói muội muội
ta thôi, công tử đừng đánh trống lảng. Nhị muội ta ấy, nói thật, trong
lòng ta cũng không chắc lắm, tính tình y hệt công tử, chỉ sợ gả qua
không đến hai ngày là sẽ đánh nhau. Đừng nhìn muội muội ta trông có vẻ
nhu nhược, thực ra sức đánh người cũng không hề nhỏ đâu. Ngộ nhỡ công tử bị thương, đúng là không tiện ăn nói với Tiết phu nhân.”
Tiết Tự Nhiên suýt nữa muốn đập bàn, ai muốn đánh nhau với nữ tử chứ! Lại còn không đánh thắng?!
“Tóm lại hôn sự tùy ngươi. Chuyện của nhà ngươi, ta sẽ hỏi
tướng quân. Cáo từ.” An Nhược Thần nói đã xong, sau lại nghênh ngang rời đi. Tiết Tự Nhiên tức đến mức suýt nữa giậm chân.
Tiết phu nhân ở nhã gian bên cạnh cũng đang lo lắng chờ đợi,
nghe thấy a hoàn ở bên ngoài báo An Nhược Thần đã đi ra, bà vội ra ngoài đón. Thấy vẻ mặt An Nhược Thần không có vẻ gì là không vui thì thoáng
yên tâm. Vội An Nhược Thần muốn hỏi.
An Nhược Thần chỉ nói Tiết công tử có ý kiến riêng của mình,
còn nàng vẫn là ý đó, nếu phía Tiết gia có thành ý với cuộc hôn nhân này thì nàng sẽ nghĩ cách để giải quyết vấn đề bên An gia. Trái lại nàng
còn khuyên Tiết phu nhân nên mở rộng lòng, nếu bát tự đã tương thích thì ắt có duyên phận, mà phạm là chuyện tùy duyên thì không cần phải cưỡng
cầu. Nếu không làm ầm lên lại khiến Tiết công tử phiền lòng, một là bất
lợi cho dưỡng bệnh, hai là dễ khiến công tử ngỗ ngược nổi giận, sau này
dù hôn sự có thành thì hai vợ chồng sống chung cũng không vui.
Đương nhiên Tiết phu nhân biết đạo lý này, An Nhược Thần lại
còn nguyện ý giúp đỡ, nên bà cũng khá yên tâm. Tiết Tự Nhiên đến chào
hỏi cáo từ rồi đi ngay, không thèm để ý đến An Nhược Thần nữa. Tiết phu
nhân thầm thở dài, sai người dọn trà lên, kéo An Nhược Thần đến nói
chuyện thêm chút nữa, có ý tứ lôi kéo, cho dù về sau hôn sự này không
thành thì cũng không muốn đắc tội với phu nhân tướng quân tương lai.
Khi An Nhược Thần quay về lầu Tử Vân thì đã gần giờ Thân*, vừa
bước vào cổng thì cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, Chu trưởng sử hoang mang rối loạn đang dẫn đội binh tướng tính ra ngoài.
(*Giờ Thân là từ 3 đến 5 giờ chiều.)
“Trưởng sử đại nhân muốn đi đâu đây?”
“An cô nương!” Chu trưởng sử thấy nàng thì khá kích động, hô
lên: “Có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi.” Đang định nói tiếp thì nhìn hai bên, sau đó lại nuốt lời vào.
An Nhược Thần nhíu mày, dịch lại gần.
Chu trưởng sử ghé lại gần nàng mà nói: “Hoắc tiên sinh đã tự sát tại phủ thái thú rồi.”
Như sấm giật nổ đùng đoàng trên đầu An Nhược Thần, nàng kinh hãi trợn mắt mở to miệng, “Sao lại như thế?”
“Thái thú sai người đến báo, ta phải nhanh chóng đi hỏi kết quả đã, nếu không thì biết trình báo thế nào chứ? Nhất định Long tướng quân sẽ tức giận lắm!”
Đây cũng không phải là vấn đề có giận hay không, da đầu An
Nhược Thần tê rần, lúc này trong đầu hiện lên tình cảnh khai chiến mà
Tông Trạch Thanh đã nói với nàng. Nàng nhắm hai mắt, cố đá văng cảnh máu tươi nhuộm đỏ sông Tứ Hạ ra khỏi đầu. Lập tức không nói hai lời, tức
tốc đi cùng Chu trưởng sử đến phủ thái thú.
Đến nơi rồi, Chu trưởng sử lập tức đi tìm chủ bạc Giang Hồng
Thanh hỏi đã xảy ra chuyện gì, còn An Nhược Thần lại chạy đến cư viện
của Hoắc Minh Thiện.
Nay đi vào viện tử đó đã không còn vệ binh cản lại. An Nhược
Thần chạy thẳng một mạch đến nơi, nghe thấy tiếng khóc gào thét của một
người trẻ tuổi: “Đều là các ngươi, là do các ngươi bức tử tiên sinh!”
Trong sân có không ít người, An Nhược Thần xuyên qua tường
người, cuối cùng cũng thấy rõ tình hình trong sân. Người hầu của Hoắc
Minh Thiện là Tào Nhất Hàm ôm thanh “kiếm hòa bình” của Hoắc Minh Thiện
quỳ trong viện gào khóc, còn thái thú phu nhân Mông Giai Nguyệt quỳ
xuống trước mặt hắn, lệ rơi đầy mặt. Giữa hai người là một tờ giấy viết
đầy chữ.
An Nhược Thần đi đến bên cạnh Tưởng Tùng mặt tái mét, nhỏ giọng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
“Vừa qua giờ Mùi*, Tào Nhất Hàm đến căn phòng nhỏ kia, phát
hiện Hoắc tiên sinh để lại di thư, còn người đã tự vẫn trước bàn, dùng
chính thanh kiếm kia.” Tưởng Tùng hất cằm chỉ về phía Tào Nhất Hàm.
(*Giờ Mùi là từ 1 đến 3 giờ chiều.)
Còn có di thư ư? An Nhược Thần nhìn tờ giấy nằm trước mặt thái
thú phu nhân, đoán ắt hẳn đó chính là di thư. Lúc này nàng cũng không
tiện đi lên kiểm tra, chỉ đành phải hỏi Tưởng Tùng: “Tưởng tướng quân,
nét chữ trên di thư có đúng không? Nó nói cái gì thế?”
Sắc mặt Tưởng Tùng vô cùng khó coi, An Nhược Thần biết áp lực
của hắn, hắn gần như không được nghỉ ngơi một khắc nào, chính bản thân
phải đảm bảo an toàn cho Hoắc Minh Thiện, trên đường lên kinh, cũng cần
hắn đích thân dẫn đội bảo vệ, co điều không ngờ ngay dưới mí mắt hắn lại xảy ra chuyện này. Nhưng dù tâm trạng hắn không tốt, An Nhược Thần cũng không khỏi không hỏi, tự vẫn ư? Nàng không dám tin.
Tưởng Tùng hít thở sâu, kiềm chế cơn giận mà nói: “Đúng là bút
tích của ngài ấy. Người hậu ngài ấy đã xác nhận rồi. Hoắc tiên sinh nói
dạo gần đây cảm nhận sâu sắc trọng trách, mà chính ngài ấy cũng không
chắc có thể hoàn thành, lo lắng sẽ không thể ăn nói với hoàng đế Nam Tần được, nếu phải chết tạ tội sau bôn ba vật lộn, chẳng thà hôm nay giải
thoát. Ngài ấy hổ thẹn với hoàng đế Nam Tần, thẹn với hai nước, thẹn với Long tướng quân. Hết rồi.”
An Nhược Thần vẫn không cách nào tin nổi. Hôm qua trong bữa
tiệc Hoắc Minh Thiện còn chuyện trò vui vẻ, nàng vẫn nhớ như in vẻ mặt
kiên định lúc ông ấy nhận thanh kiếm từ trong tay Mông Giai Nguyệt. Vì
áp lực nên cần tự vẫn giải thoát ư, làm sao có thể chứ?!
“Liệu di thư này có phải do bị người khác ép viết không? Có ai nói qua gì với ngài ấy không? Liệu có người vào phòng ngài…”
“An quản sự!” Tưởng Tùng không kiềm nén được cơn giận, quát to
An Nhược Thần. Xung quanh chợt yên tĩnh lại, ngay cả Tào Nhất Hàm luôn
gào khóc và Mông Giai Nguyệt đều nhìn sang. Tưởng Tùng khẽ cắn răng, cất cao giọng mà từ tốn nói: “An cô nương, trên trăm cặp mắt bọn ta theo
dõi viện tử này sát sao, lại có mấy chụp đôi mắt nhìn chòng chọc mấy căn phòng này, phòng của Hoắc tiên sinh, ngoại trừ người hầu của ngài ấy ra thì không có bất cứ ai ra vào. Sau khi phát hiện thi thể, bọn ta đã vào kiểm tra, cửa sổ khép kín, không có ai ra vào, các vệ binh ở ngoài viện tử cũng đều đã xác nhận, không gặp bất cứ người khả nghi nào.”
Tưởng Tùng trợn mắt nhìn An Nhược Thần, tựa như muốn nói cho
những người khác cùng nghe: “An cô nương đã hiểu chưa? Ngay cả căn phòng này, không phải ra vào, là đi qua! Ngay cả đi ngang qua cũng không có
lấy một người! Huống hồ gì vào phòng của Hoắc tiên sinh! Trừ khi toàn bộ bọn ta là kẻ mù kẻ điếc. Không hề có thích khách!”
Chung quanh trở nên yên ắng, nhưng đầu An Nhược Thần lại vang
lên ong ong, không có thích khách? Không có một chút sơ suất nào sao?
Đúng thế, mấy chục đôi mắt đều canh chừng, có thể giấu được một người
hai người ba người, nhưng có đến mấy chục người, sao có thể qua mặt
được?
An Nhược Thần há miệng, tính dàn xếp: “Thế, thế lúc ngài ấy tự vẫn, liệu từng có, ý ta là, cảm thấy đau đớn mà gào thét không…”
Tưởng Tùng trợn mắt nhìn An Nhược Thần, toàn thân căng cứng,
lửa giận cứ bành trướng liên tục, hắn siết chặt quả đấm, nhưng vẫn kiềm
chế mà đáp: “Không có động tĩnh lớn, cửa sổ đóng, bọn ta ở bên ngoài
không nghe thấy âm thanh gì.”
“Ta không có ý…” An Nhược Thần xin lỗi định giải thích, không
phải nàng muốn chỉ trích Tưởng Tùng điều gì, nàng cũng biết nàng đặt câu hỏi như đang chất vấn bảo vệ an toàn mà lại xảy ra vấn đề. Nàng muốn
nói nàng không tin là tự vẫn, nhưng nếu không phải tự vẫn thì thích
khách từ đâu ra? Nếu có thích khách thật, vậy thì càng là Tưởng Tùng
không làm tròn bổn phận. An Nhược Thần mở miệng, lại chẳng biết nên nói
như thế nào.
“An cô nương.” Mông Giai Nguyệt bước đến kéo An Nhược Thần về,
bà khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, bi thương bộc lộ qua lời nói, bà không
nói nhiều, chỉ đưa bức di thư của Hoắc Minh Thiện đến.
An Nhược Thần nhận lấy di thư, lúc này bỗng Tào Nhất Hàm hét
lên: “Đừng vờ vịt nữa! Tất cả đều là quỷ kế của các ngươi! Là các ngươi
bức bách tiên sinh! Đầu tiên là Long tướng quân, sau đó là Diêu thái
thú, mỗi người các ngươi, đều là các ngươi ép tiên sinh lên kinh, diện
kiến hoàng đế của các ngươi! Gặp thì có ích lợi gì! Để ngài ấy bị nhục
mạ sao? Đừng tưởng bọn ta không biết! Sứ thần trước thì ở chính nơi này
của các ngươi đã bị làm nhục mới quay về! Sứ thần sau thì lại bị Đại
Tiêu các ngươi giết! Giờ đây các ngươi lại đối xử với tiên sinh như thế! Còn giả vờ làm người tốt cái gì!”
An Nhược Thần không màng đến hắn, chỉ nhanh chóng đọc xong di
thư. Quả nhiên nội dung giống như Tưởng Tùng nói, Hoắc Minh Thiện nói
mình không chịu nổi áp lực nên lấy cái chết để giải thoát. Trong thư
giãi bày sự áy náy, lại bảo Tào Nhất Hàm không nên trách tội bất cứ ai,
bảo hắn thu thập di dung của mình, sau đó hỏa táng đem tro cốt về Nam
Tần. Thậm chí còn chỉ rõ muốn an táng ở đâu.
An Nhược Thần chần chừ, lúc này Tào Nhất Hàm lại hô to: “Có bản lĩnh thì các ngươi cũng giết ta luôn đi! Đợi đại quân Nam Tần ta kéo
đến, sẽ báo thù hận máu cho ta và tiên sinh!”
Tưởng Tùng nổi điên muốn rút kiếm, An Nhược Thần và Mông Giai
Nguyệt đồng thời giơ tay cản lại. Tưởng Tùng cũng biết mình đã kích
động, nhưng quả thực không nuốt trôi cục tức này, quát lên: “Kéo hắn ta
xuống! Người cuối cùng gặp Hoắc tiên sinh chính là hắn! Rốt cuộc chuyện
là như thế nào, cứ thẩm vấn hắn nghiêm khắc vào!”
“Tưởng tướng quân.” An Nhược Thần không đồng ý với cách làm này.
Tào Nhất Hàm nhảy đến la lớn: “Đúng thế, các ngươi có bãn lĩnh, giỏi nhất là vu oan hãm hại, cái gì cũng đều là người Nam Tần bọn ta
làm, còn Đại Tiêu các ngươi vô tội. Nay tiên sinh nhà ta chết oan tha
hương, lại cũng do ta làm. Bắt ta đi! Tra tấn nghiêm hình đi! Ép ta nhận tội đi! Đúng rồi, bảo Long tướng quân đến luôn đi! Long tướng quân đã
ép tiên sinh đi gặp hoàng đế thế nào, cũng bảo hắn tới ép ta luôn đi!
Đúng thế, chính là như vậy! Ta muốn gặp Long tướng quân! Ta muốn tận mắt hỏi hắn! Là chuyện tốt hắn làm đấy! Làm sao hắn có mặt gặp tiên sinh
chứ! Ta muốn để Long tướng quân chứng kiến tiên sinh tận mắt! Nghe thấy
không hả? Ta muốn gặp Long Đằng! Để cho ta gặp Long Đằng!”
“Kéo xuống!” Tưởng Tùng không nhịn được nữa, vẫy tay để vệ binh áp giải Tào Nhất Hàm vào một gian phòng. Tào Nhất Hàm gào thét, nói Nam Tần phải trả mối thù này, nói nhất định phải gặp Long Đằng, đòi công
bằng ở ngay trước mặt. Hắn khàn giọng vừa la vừa bị kéo về phòng, bắt
đầu bị giam.
An Nhược Thần lo lắng nhìn cánh cửa kia, Tưởng Tùng dặn vệ binh phải canh chừng Tào Nhất Hàm, sau đó nói với Mông Giai Nguyệt nếu bên
này không còn chuyện gì nữa, thì hắn phải đi tìm thái thú đại nhân bàn
bạc chuyện này.
Mông Giai Nguyệt gật đầu. Tưởng Tùng hành lễ với Mông Giai Nguyệt và An Nhược Thần rồi dẫn binh rời đi.
Lập tức trong viện tử chẳng còn lại bao nhiêu người. An Nhược
Thần nắm cơ hội hỏi thăm tình huống với Mông Giai Nguyệt, Mông Giai
Nguyệt nói hết mọi chuyện bà biết một lượt, vừa nói vừa khóc. Lúc bà
nghe tin thì chuyện đã xảy ra một lúc lâu rồi, thái thú và những quan
viên khác đều chạy đến, Tào Nhất Hàm vô cùng kích động, thái thú tìm ngỗ tác nghiệm thi, đúng là tự vẫn mà chết. Thái thú và Tưởng Tùng với a
hoàn đều đã hỏi kỹ, không ai phát hiện có người ngoài đến, Hoắc tiên
sinh vẫn một thân một mình ở trong phòng, chỉ có Tào Nhất Hàm đến phòng
ông ấy, nhưng mỗi lần đều trở ra rất nhanh, không hề có gì khả nghi.
Thái thú để Tào Nhất Hàm nhận diện di thư, đúng là bút tích và
giọng điệu của Hoắc Minh Thiện. Thanh kiếm kia rơi trên ghế bên cạnh,
bên trên còn có máu, mũi kiếm cũng khớp với vết thương trên cổ.
An Nhược Thần cầm lấy thanh kiếm từ trong tay một vệ binh. Lúc
Tào Nhất Hàm bị nhốt vào phòng, vệ binh đã tịch thu thanh kiếm này.
An Nhược Thần kéo kiếm ra nhìn, rồi đi vào trong phòng. Mông
Giai Nguyệt cũng vào theo, bà vô cùng tự trách: “Có lẽ, có lẽ thật sự do chúng ta đã nói nhiều với Hoắc tiên sinh, luôn nói hy vọng ở ngay trên
người ngài ấy, còn nói lên kinh thì sẽ thế nào ra sao, nhưng ngài ấy đã ở bên hoàng đế Nam Tần nhiều năm, có lẽ đều hiểu rõ tình hình không lạc
quan hơn chúng ta nhiều. Thế nhưng tất cả mọi người đều trông cậy ngài
ấy sẽ hóa giải, tạo áp lực nặng cho ngài ấy. Chúng ta còn để ngài ấy
trốn ở trong phòng nhỏ, không thấy được ánh sáng, sau này đường lên kinh xa xôi, nguy hiểm khắp nơi, nếu đổi lại là ta, cũng sẽ cảm thấy rất khó để đảm đương nổi.”
An Nhược Thần không đáp mà đi thẳng vào phòng, thấy trên đất
cạnh bàn có một vũng máu lớn, trước bàn trên ghế cũng toàn là máu, rồi
máu kéo từ ghế đến tận giường.
“Thi thể bị di chuyển sao?”
Mông Giai Nguyệt nói: “Chắc là do lúc ngỗ tác nghiệm thi đã di
chuyển. Lúc ta tới thì đã nghiệm xong, đại nhân đều ở ngoài phòng cả,
nói là Tào tiên sinh muốn tuân theo di chúc thu dọn di dung của Hoắc
tiên sinh, nếu không qua một lát nữa thi thể trương ra thì sẽ không tiện đổi. Tào tiên sinh luôn nói lúc Hoắc tiên sinh còn sống thì thích sạch
sẽ nhất, đừng để quần áo ngài ấy dính máu lộn xộn.”
“Thi thể giờ đang ở đâu?”
“Ở phòng phía Đông. Ở đó sạch sẽ gọn gàng, là mong muốn của
Hoắc tiên sinh.” Mông Giai Nguyệt lại gạt lệ, “Sau đó các vị đại nhân
đều quay về nha đường nghị sự cả rồi. Ta muốn trò chuyện với Tào tiên
sinh, hắn hơi ngạc nhiên, ta lo hắn sẽ không nghĩ thông. Quả nhiên trong lòng hắn vẫn trách cứ chúng ta, có lẽ Hoắc tiên sinh cũng nghĩ như
vậy.”
An Nhược Thần mặc kệ bà nói, nàng bước đến trước cửa, hỏi vệ
binh: “Lúc trước vệ binh canh chừng cách phòng gần nhất ở vị trí nào?”
Vệ binh chỉ xuống dưới nhân, đáp rằng chính là nơi này.
“Được, vậy ngươi chú ý động tĩnh trong phòng.” An Nhược Thần
dặn dò xong thì đóng cửa lại, rồi lại đóng chặt cửa sổ, sau đó nàng đứng trước bàn, không để ý vũng máu ở trước mặt, nàng rút kiếm ra.
Mông Giai Nguyệt giật mình nhìn nàng, lùi ra hai bước.
An Nhược Thần vung tay lên, sau đó nghiêm túc suy nghĩ, vờ như
cắn răng nén đau “a” lên một tiếng, rồi buông lòng tay ra, để kiếm rơi
xuống đất.
Làm xong những việc trên, nàng mở cửa hỏi vệ binh: “Nghe thấy âm thanh gì không?”