Ba người đi nhặt củi lửa, hái dã quả cùng tìm hương liệu. Vì không cho Dạ
Dao Quang cùng Mạch Khâm đơn độc ở chung, đưa tới những hiểu lầm không
đáng có, tuy rằng người tu luyện bọn họ không chú trọng chuyện này nhưng Qua Vô Âm vẫn là suy xét đến khía cạnh Ôn Đình Trạm là phàm nhân. Cho
nên, Qua Vô Âm vẫn luôn không có tách quá xa bọn họ.
“Mạch đại
ca, khi nào có nữ tử yêu thương, cũng không nên cất giấu nha.” Đột nhiên Dạ Dao Quang mở miệng nói, đối với ánh mắt nghi hoặc của Mạch Khâm cùng Qua Vô Âm, Dạ Dao Quang giải thích, “Huynh xem Vô Âm cùng Vân tông chủ
ra vào có đôi, ngày sau chúng ta nếu lại tụ hợp với nhau, lại một mình
huynh cô đơn, sẽ rất thê lương a.”
Kỳ thật Dạ Dao Quang cảm thấy Mạch Khâm cùng Thương Quân Nguyệt thật sự thực xứng đôi, bất quá mọi
người hay nói chuyện duyên số chính là nàng cảm thấy tốt chưa chắc Mạch
Khâm cũng cảm thấy như vậy, vì thế cũng không đề cập tới Thương Quân
Nguyệt.
“Phi ly cùng Vô Âm đó là tình thế bức bách mới sớm thành hôn.” Mạch Khâm nghe xong cười nói, “Ở tông môn ta tới tuổi tác liền sẽ bàn chuyện cưới hỏi, nhưng lúc này vẫn còn sớm.” Dừng một chút, hắn
cũng một đạo vui đùa nói, “Bất quá lời nói Dao Quang cũng cực kỳ có lý,
ngày sau các ngươi đều có đôi có cặp, mình ta cô đơn chiếc bóng, nhìn
thật thê lương. Được, ta sẽ nỗ lực đi tìm.”
Lúc Ôn Đình Trạm vì
Dạ Dao Quang nhập âm dương cốc, chịu cắt da thịt, thoát thai hoán cốt,
Mạch Khâm liền đã thu lại tình cảm của mình với Dạ Dao Quang, thật tình
chúc phúc bọn họ. Yêu một người, là phải cho nàng mọi thứ tốt nhất, nếu
như người tốt nhất không phải mình, vậy hẳn là thản nhiên buông tay, lúc này mới không phụ một hồi tâm động, một hồi chân tình.
Tuy rằng hắn hiện tại vô tâm với tình yêu nam nữ, nhưng khi trả lời Dạ Dao
Quang, tự đáy lòng hắn suy xét, Mạch Khâm vẫn là cảm kích, thái độ cũng
không có lệ, mà là thực nghiêm túc trả lời.
Thấy Mạch Khâm như
vậy, Dạ Dao Quang cũng không thấp thỏm lo lắng nữa, kỳ thật sự quan tâm
của bằng hữu tới việc chung thân cũng không phải là chuyện đại sự gì,
chẳng qua đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang đi quan tâm tình yêu nam nữ
của bạn thân như vậy, kiếp trước chính nàng cũng không có, cũng không
tin vào tình yêu nam nữ, cho nên không có khả năng đi quan tâm chuyện
người khác. Giờ phút này nàng chính mình quả thật hạnh phúc, tự nhiên
cũng hy vọng những người thân hữu quanh mình đều hạnh phúc.
“Mạch đại ca vì sao không thích Quân Nguyệt?” Dạ Dao Quang trực tiếp hỏi.
Mạch Khâm không có trả lời ngay mà cẩn thận nghĩ tới lúc sau mới đáp lời: “Ta chỉ là không muốn phụ bạc nàng.”
Hắn cùng Thương Quân Nguyệt xem như thanh mai trúc mã, từ nhỏ hắn đã
biết Thương Quân Nguyệt có ý với hắn, đợi khi cả hai lớn lên nếu có thể
tránh thì tránh, vì chính là không muốn làm Thương Quân Nguyệt vướng sâu vào vũng lầy. Nhưng rốt cuộc dù có né thế nào, Thương Quân Nguyệt vẫn
ngoài mềm trong cứng, là cô nương chấp nhất.
Hắn ngày sau vì kế
thừa Cửu Mạch Tông, khẳng định là vẫn muốn cưới vợ sinh con, nhưng hắn
tuyệt sẽ không suy xét tới Thương Quân Nguyệt. Bởi vì cưới một người có
tình với hắn, nhưng hắn lại không thể đáp lại, đây cũng là một loại
thương tổn. Đối với nữ nhân có tình với ngươi, không có khả năng không
muốn tâm ngươi hướng về nàng, ngươi cấp không được, nàng rồi lại là thê
tử của ngươi, quanh năm suốt tháng liền sẽ trở thành một đôi oán ngẫu.
Có lẽ, còn sẽ làm nàng vì yêu sinh hận, sống với sự thống khổ vô tận bên trong.
Nếu tạo thành cục diện như vậy, không bằng sớm chút chặt đứt, để tránh ngày sau làm hai tông môn từ thông gia biến thành túc
địch cả đời không qua lại với nhau.
Dạ Dao Quang nghe thâm ý trong suy nghĩ Mạch Khâm, không khỏi tán thưởng: “Mạch đại ca, huynh thật là chân quân tử.”
Thế gian này có bao nhiêu nam nhân một bên hưởng thụ sự ái mộ của nữ
tử, một bên chẳng biết xấu hổ bôn ba sớm chiều? Lại có bao nhiêu nam tử
khổ cầu đem nữ tử cưới về nhà liền trở mặt vô tình, có mới nới cũ? Chân
chính đặt mình vào hoàn cảnh người khác đi suy xét, nên cho nhiều hay
ít, nam nhân hiểu được nên như thế nào yêu thương và tôn trọng, thật sự
quá mức ít ỏi.
Nghe Mạch Khâm nói xong, Dạ Dao Quang cảm thấy
hắn cùng Thương Quân Nguyệt có lẽ thật sự không thích hợp. Thương Quân
Nguyệt là cô nương tốt, xứng đáng để một nam tử toàn tâm toàn ý với
nàng. Cho dù nàng ngày sau nếu tìm không được, nhưng ít nhất nàng cũng
không cần phải trả giá với một người không cho nàng hồi báo.
“Ta là chính nhân quân tử, vậy Doãn Hòa là gì?” Mạch Khâm đột nhiên hỏi.
“Hoàn mỹ vô khuyết!” Dạ Dao Quang khen một chút cũng không ngại.
“Không biết thẹn sao!” Qua Vô Âm duỗi thon dài chọc chọc vào trán Dạ Dao Quang.
“Tại sao phải thẹn thùng, muội thích hắn, yêu hắn, hắn ở trong mắt
muội dù làm cái gì cũng đều tốt, không phải sao?” Dạ Dao Quang hợp tình
hợp lý nói.
Qua Vô Âm sửng sốt, không tiếp tục trêu ghẹo Dạ Dao Quang, mà là suy nghĩ một lúc sau gật đầu: “Phải.”
Mạch Khâm cười gật đầu, nghe được Dạ Dao Quang không chút e dè nói ra
tình cảm của nàng đối với Ôn Đình Trạm, hắn thế nhưng không hề cảm thấy
ảm đạm cùng đau lòng như trước mà ngược lại cảm thấy đó là chuyện đương
nhiên. Hắn biết, không chỉ là hắn tĩnh tâm trở lại mà ở trong lòng hắn,
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đều là bạn thân của hắn, hắn vì bạn thân
được người mình thích tán đồng mà cảm thấy vui vẻ.
Dạ Dao Quang
không có tiếp tục để ý tới Mạch Khâm, mà nhìn qua phản ứng của Qua Vô
Âm, có chút kỳ lạ, vì thế đưa mắt qua Mạch Khâm, nữ nhi các nàng cần
không gian để trò chuyện, Mạch Khâm thực thân sĩ đứng lên: “Ta đi quanh
nơi này xem.”
“Vô Âm, tỷ làm sao vậy?” Dạ Dao Quang duỗi tay chạm vào Qua Vô Âm.
“Muội chỉ là hâm mộ muội có thể dũng cảm như vậy.” Qua Vô Âm cũng không che giấu ở trước mặt Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang sờ vào trán Qua Vô Âm, nhìn ánh mắt thẫn thờ của Qua Vô
Âm mà nói: “Tỷ vẫn là Vô Âm muội biết sao? Tỷ vì sao không dám?”
“Ta tất nhiên phải cố kỵ, ta cũng là một nữ nhi!” Qua Vô Âm tức giận
trừng mắt Dạ Dao Quang, “Ta không tin, nếu Ôn Doãn Hòa cả ngày không
hướng tới muội tố tình, muội có thể không biết xấu hổ nói ra sao!”
Dạ Dao Quang không lập tức phản bác Qua Vô Âm, mà là trầm mặc một lát
mới nói: “Vô Âm, muội không lừa tỷ, muội vẫn luôn nhát gan. Nếu không có A Trạm dùng cách mưa dầm thấm lâu, không một tiếng động từng chút đưa
tình ý vào tâm muội, lúc muội muốn giãy ra thì đã hoàn toàn bị nghiện.
Nếu không muội ngay cả dũng khí yêu hắn cũng không có, càng không nói
đến lớn mật nói ra như hôm nay như vậy.”
Nói tới đây, Dạ Dao
Quang chuyển chủ đề: “Nhưng đó là bởi vì muội đã từng trải qua thời gian cô độc tạo thành. Nếu không đoạn thời gian kia, muội nếu là yêu một nam tử, muội sẽ giống như Quân Nguyệt, không cô phụ chính mình mà nói cho
hắn biết, cho rằng chỉ mình có khả năng đi tiếp cận hắn. Nếu là thành đó là hạnh phúc, nếu là bại thì cũng là mệnh, ít nhất muội không có cô phụ tâm của chính mình.”
Qua Vô Âm nghe xong trầm mặc không nói,
nàng duỗi tay đem lọn tóc bị gió thổi bay vén sau tai, giương mắt có
chút ngây ngẩn nhìn ra xa: “Những lời muội nói đó ta làm sao không biết? Nhưng ta cùng với Vân Phi ly, cùng Quân Nguyệt cùng Mạch Khâm không
giống nhau.”
Bọn họ đã là phu thê, hiện tại ở chung rất vui vẻ.
Nhưng nàng không hiểu tâm tình của Vân Phi Ly, nàng sợ hãi nếu phá thủng tầng khoảng cách như hiện nay, sự thư thái vui vẻ này cũng mất đi. Rốt
cuộc nàng không giống Thương Quân Nguyệt còn có thể trốn, có thể lùi về
Thương gia dưỡng thương, nàng vẫn luôn phải thường xuyên đối mặt với
người ấy.