“Vô Âm, tỷ có tin muội không?” Dạ Dao Quang cầm tay Qua Vô Âm, đôi mắt đào hoa tràn đầy nhiệt tình cùng thành ý nhìn Qua Vô Âm.
Qua Vô Âm nhìn lại nàng gật đầu.
“Vô Âm, nếu tỷ tin muội, muội có thể nói với tỷ, Vân Phi ly đối với tỷ là
có tình.” Dạ Dao Quang chậm rãi nói, giọng nói nàng không cố tình tăng
thêm mà ngữ khí lại hết sức kiên định, “Người ngoài cuộc thường tỉnh
táo, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Hai người muốn tình ý ăn xâu vào cốt tủy, nhất định phải tìm một cơ hội, đem tình cảm trong lòng nói ra.”
Qua Vô Âm hoảng hốt, vô ý thức gật đầu.
Nói xong
việc này, Dạ Dao Quang cũng không muốn dông dài, vì thế đứng lên vỗ bả
vai Qua Vô Âm, liền vội vàng đi nhóm lửa, chờ Vân Phi ly cùng Ôn Đình
Trạm đưa con thú trở về.
Mà Vân Phi ly cùng Ôn Đình Trạm thâm
nhập càng sâu vào trong núi, với công phu cùng tu vi của hai người đi
săn quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay, một con nai và một con lừa đã nắm trong tay. Hai người nhìn con vật trong tay đối phương, không khỏi
mỉm cười.
“Dao Dao rất thích ăn thịt lừa.” Kỳ thật thịt nai Dạ
Dao Quang cũng thích, nhưng nàng càng thích thịt lừa hơn, thường nhắc đi nhắc lại ‘ trên trời có thịt rồng, mặt đất có thịt lừa ’.
“Vô Âm thích ăn thịt nai, nói là cùng mọi người ăn qua một lần, liền rốt cuộc
quên không được, trong chốc lát cùng nếm thử tay nghề Dạ cô nương.” Vân
Phi ly nói khi hai người sóng vai trở về.
“Sau lễ thành hôn của
Vân tông chủ, đến bây giờ mới gặp bộ dáng cũ.” Ôn Đình Trạm nghĩ tới lần đầu tiên hắn gặp Vân Phi Ly, là lúc đang tìm kiếm long tiên dịch. Nếu
không có Vân Phi Ly cản lại Vân Khoa, hắn cùng Dạ Dao Quang thật sự gặp
phiền toái.
“Đúng vậy, liền trở lại ấn tượng ban đầu.” Vân Phi Ly ngữ khí nhẹ nhàng nói, từ sau khi xuất quan rồi đại hôn, thời gian hắn
tu luyện liền trở nên quá ít.
Tinh tế tính ra, thời gian của hắn
đều là trợ giúp Qua Vô Âm ở Phiêu Mạc Tiên Tông lập uy, cùng nàng giải
quyết chuyện ở Qua Vụ Hải. Ngay cả lúc này đây, cũng là vì bộ dáng nóng
lòng của Qua Vô Âm một lòng muốn thử, hắn mới không màng lời khuyên can
của các vị trưởng lão, tự mình đưa Qua Vô Âm đến. Rốt cuộc, hắn là tông
chủ không nên đích thân ra khỏi cửa, Qua Vô Âm là tông chủ phu nhân cũng là không tốt nếu rời khỏi Phiêu Mạc Tiên Tông.
“Nhân sinh một
đời, thời gian dù dài hay ngắn, cần hành lạc thì cứ hành lạc, không phụ
thời gian niên thiếu.” Ôn Đình Trạm tao nhã cười, “Bộ dáng Vân tông chủ
hiện giờ, mới có thể làm những người thành tâm đối đãi với người được
thoải mái.”
“Ha ha ha ha……” Vân Phi Ly cười ra tiếng, “Ta cũng
thích bộ dáng hiện giờ.” Nụ cười nhẹ đi nhưng tâm tình lại gia tăng, “Vô Âm mất mát quá nhiều……”
Thời điểm hắn đang chênh vênh nhất, vươn đôi tay hướng tới hắn, làm hắn biết được thế gian này còn có một người
sẽ vĩnh viễn làm bạn hắn, vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ hắn, mặc dù bọn họ kết hợp là tình thế bức bách, nhưng hắn vẫn như cũ cảm nhớ sự thành tâm của nàng, đáng giá để hắn báo đáp.
“Ta cùng Dao Dao sang năm đại hôn, đến lúc đó thỉnh Vân tông chủ cùng Qua cô nương đến xem lễ.” Ôn Đình Trạm không che dấu nói.“Được, Dạ cô nương là bạn thân của Vô Âm, thân như tỷ muội, phân rượu mừng này chúng ta nhất định sẽ tự mình đến uống.” Vân Phi Ly không hề do dự gật
đầu.
Ôn Đình Trạm khóe môi cong lên, ngữ khí chân thành: “Khi nào Phiêu Mạc Tiên Tông thêm tin vui nữa, ta cùng Dao Dao tất nhiên cũng sẽ tự mình đến chúc mừng.”
Nghe xong Vân Phi Ly nghập ngừng một
chút, chợt ánh mắt hắn cũng lộ ra một tia sáng, đối với Ôn Đình Trạm
nói: “Nếu có, tất nhiên sẽ thông báo cho phu thê hai người.”
Hai người nhìn nhau cười, quá khứ ân ân oán oán đều biến mất tại đây.
Vân Phi ly đã từng đối với Dạ Dao Quang có kỷ niệm, nhưng giống như hoa
quỳnh kinh diễm kia, tuy rằng khắc sâu, nhưng qua năm tháng cũng sẽ biến mất. Chân chính có thể bên nhau, vẫn là người lúc cô đơn, bất lực, mỏi
mệt cùng nâng đỡ nhau,tình thâm nghĩa trọng.
Chờ đến khi hai
người trở về là lúc, nhìn thấy ba người Dạ Dao Quang tách ra ngồi. Lửa
đã nhóm xong, đồ ăn cùng hương liệu cũng đã chuẩn bị, Dạ Dao Quang nhìn
hai người: “Các huynh quá chậm thêm a, phạt hai người đem đồ vật đi xử
lý sạch sẽ.”
Ôn Đình Trạm yên lặng đi đến bờ sông, Vân Phi ly
cũng đi theo. Mạch Khâm cũng đứng lên, không để việc gì cũng để hai
người bọn họ ôm đồm.
Bọn họ năm người căn bản ăn không hết nhiều
như vậy, Dạ Dao Quang liền nướng một chân nai cùng một chân lừa. Việc
này chỉ có Ôn Đình Trạm có thể giúp được nàng, ba người kia vốn là ăn
cực ít, đừng nói đến muốn động thủ, bất quá lúc sắc trời chuyển tối, bọn họ vẫn đang thưởng thức thịt nướng thơm ngào ngạt.Ăn xong lúc sau, bọn
họ trở về nơi của từng người, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang còn chờ đợi thêm một lúc, thấy bé ngoan không trở về mới đi nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang đang còn tu luyện, bé ngoan liền vào phòng ngủ nàng.
Dạ Dao Quang nhanh thu lại hơi thở, đi đến bên cửa sổ, từ trên cổ bé ngoan gỡ xuống một túi gấm, sau đó duỗi tay vuốt bé ngoan: “Ngươi sao không
đi tìm A Trạm?”
Bé ngoan dùng đầu nhỏ cọ cọ Dạ Dao Quang, sau đó
giật giật cánh, đôi mắt nhỏ lộ ra thần sắc muốn lấy lòng cùng đáng
thương, Dạ Dao Quang cũng không tiếp tục đùa nó. Rốt cuộc khẳng định nó
cũng chưa có nghỉ ngơi. Bàn tay ẩn chứa khí ngũ hành nhẹ nhàng chải vuốt cho nó, nhìn một tầng hơi mỏng phảng phất trong suốt trong mắt bé ngoan đang hưởng thụ, Dạ Dao Quang không khỏi mỉm cười.
Để bé ngoan đi rồi, Dạ Dao Quang rửa mặt rồi mới mang theo túi gấm đi tới phòng ăn,
ngồi xuống liền đem túi gấm đưa cho Ôn Đình Trạm: “Là sư huynh hồi âm.”
“Ngươi thật biết chọn người.” Ôn Đình Trạm khen bé ngoan một câu, liền tiếp
nhận mở ra phong thư, phong thư bên trong rớt ra một đồng tiền khuyết,
còn có một mẩu giấy nhỏ. Ôn Đình Trạm sau khi mở ra xem xong, vui mừng
lộ rõ trên nét mặt, “Thiên Cơ sư thúc với Bạch Minh chân quân đã từng có đại ân tình, đồng tiền này là tín vật của Bạch Minh chân quân, đã từng
nhận lời bất luận người nào cầm đồng tiền này tới cửa tìm hắn, hắn đều
sẽ làm hết sức.”
“Như thế thật tốt quá, ta có thể cầm đồng tiền
này, yêu cầu tới động phủ tu luyện của Bạch Minh chân quân để có thể đột phá tu vi!” Dạ Dao Quang cao hứng cười nói.
Tuy rằng nàng hiện
tại cũng không phải đỉnh kỳ, không có khả năng đột phá, nhưng nàng chính là lúc bình cảnh này, không có cách nào lại tu luyện, tìm một cái cớ
tới chân quân động phủ cầu ngộ đạo, sẽ có người cho rằng nàng phí phạm
của trời, bỏ qua cơ hội tốt dễ dàng như vậy, nhưng ai cũng không thể nói đó là sai lầm.
“Ăn sáng xong chúng ta liền tới Phượng tộc.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Các ngươi phải cẩn thận.” Mạch Khâm vẫn có chút lo lắng.
“Mạch đại ca, ta thật ra có một kế làm Phượng tộc không thể không ra mặt
chiêu đãi các ngươi, ngược lại có thể cấp cho Phượng tộc một chút cảnh
báo, làm rối loạn trận tuyến của kẻ chủ mưu.” Ôn Đình Trạm nhìn Mạch
Khâm.
“Ngươi nói đi.”
“Nếu là có người của tông môn vô tội chết ở Phụng Lai sơn……”
Ôn Đình Trạm cũng biết đây không phải thủ đoạn quang minh nhưng hắn cũng
không phải xúi giục Mạch Khâm đi giết người, trên lưng có sát nghiệt mà
là trong tông môn khẳng định có mâu thuẫn, có thể làm nó trở nên gay gắt hơn, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.