Nữ nhân thông minh vĩnh viễn dù ở bất luận tình huống nguy cấp nào cũng sẽ có phản ứng cùng sự lựa chọn thông minh nhất.
Vạn chiêu nghi không có kinh hoàng thất thố, không giả dạng đáng thương vô
tội, cũng không có vì chính mình kêu oan, mà không nhanh không chậm đứng lên, quỳ gối trước mặt Hưng Hoa đế: “Thần thiếp có tội, xin bệ hạ trách phạt.”
Hưng Hoa đế cũng không bận tâm nàng đang có thai, nhìn Vạn chiêu nghi đoan chính quỳ cúi đầu, thanh âm ôn nhu: “Nàng có tội gì?”
“Tiểu Hòa xác thực là người thần thiếp đưa vào trong cung.” Vạn chiêu nghi
sắc mặt rất thản nhiên, hoàn toàn không có tư thế đùn đẩy chống chế, khi nói cũng rất xinh đẹp, bất luận là có tâm vẫn là vô tình, cung nữ tên
Tiểu Hòa này tiến cung, đều là trách nhiệm của nàng, cho nên nàng không
thể nào cãi lại.
Trong đại điện yên tĩnh khác thường, Hưng Hoa đế
ánh mắt thả xa nhìn ngoài điện, hắn tựa hồ đang trầm tư suy nghĩ, mà tựa hồ cũng giống như cái gì cũng đều không có nghĩ, tâm tư của đế vương
người khác không thể lĩnh hội.
Giờ phút này Dạ Dao Quang cùng Ôn
Đình Trạm đều không thích hợp mở miệng nói, nói trắng ra là đây là gia
sự của Hưng Hoa đế, hơn nữa Vạn chiêu nghi chính mình cũng trúng Âm sát
chi khí, so với bệ hạ còn có khả năng nặng hơn, điểm này đủ để chứng
minh Vạn chiêu nghi cùng này cung nữ không có cùng âm mưu.
Dạ Dao
Quang bỗng cảm thấy buồn, một người thông minh như Ôn Đình Trạm, đã
chuẩn bị đủ mọi cách để kéo Vạn chiêu nghi xuống nước, làm sao có thể để một lỗ hổng lớn như vậy.
“Bệ hạ, chiêu nghi nương nương trong
bụng còn có tiểu điện hạ.” Đại khái qua mười lăm phút, Vạn chiêu nghi
sắc mặt dần chuyển trắng, Phúc Lộc mới cẩn thận ở Hưng Hoa đế bên tai
nhắc nhở một câu.
Hưng Hoa đế thu hồi ánh mắt nhìn Vạn chiêu nghi, đưa mắt sang ra hiệu cho Phúc Lộc, Phúc Lộc đưa Vạn chiêu nghi nâng đỡ
đứng lên. Vạn chiêu nghi cũng không có già mồm cãi láo, thuận thế đứng
lên.
Hưng Hoa đế liền hỏi Dạ Dao Quang: “Thai nhi trong bụng Chiêu nghi vẫn còn tốt?”
Nghe xong câu nói này, trong chớp nhoáng Dạ Dao Quang cuối cùng cảm nhận
được Ôn Đình Trạm dùng kế sâu, vì thế vội vàng cung kính trả lời: “Hồi
bẩm bệ hạ, Chiêu nghi nương nương trên người phải có pháp khí hộ thể, Âm sát chi khí này hoàn toàn không có xâm nhập được vào trong bụng Chiêu
nghi nương nương, bằng không giờ phút này sợ là thai nhi khó giữ được.”
Dạ Dao Quang không có chút nào là nói dối, đây là sự thật.
Cho nên Hưng Hoa đế có chút buông lỏng, ánh mắt lại thâm sâu đứng lên. Bởi
vì Ôn Đình Trạm đã để cho Vạn chiêu nghi dưới một điểm để xoay rời tử
cục.
Đầu tiên, Ôn Đình Trạm để sự việc bắt nguồn từ Hưng Hoa đế,
như vậy người của Nguyên quốc sư chính là hành thích vua. Nguyên quốc sư hành thích vua, không cần thiết bất luận lý do nào, Nguyên thị bị Thái
tông bệ hạ diệt tộc. Có người muốn ám hại chính mình, Hưng Hoa đế tra ra nơi ở của Vạn chiêu nghi này, Tiểu Hòa cung nữ tự cho là thông minh,
nàng nhận được tin Hưng Hoa đế trúng Âm sát chi khí, liền suy đoán bọn
họ rất có khả năng bị hãm hại, cho nên nàng ta đi tìm hung khí. Lại đem
hung khí cầm giấu đi, thậm chí có ý đồ tiêu hủy, đáng tiếc mọi phản ứng
của nàng đều ở trong lòng bàn tay Ôn Đình Trạm.
Nếu như hung khí
cùng Tiểu Hòa không có quan hệ gì, như vậy Tiểu Hòa vì sao phải tiêu hủy chứng cứ phạm tội? Điều này ngược lại đem chính mình lâm vào cảnh vô
pháp tẩy sạch sẽ, trọng yếu nhất Tiểu Hòa là một người tu luyện. Tiêu
gia giang sơn, các đời lịch đại cùng tu luyện ít giao tế? Bệ hạ sẽ không biết tập tính của người tu luyện?
Một người tu luyện người, không đi tu luyện cho tốt, còn bỏ xuống sự kiêu ngạo của chính mình, thành nô tỳ ẩn núp trong cung, nếu không có người sai sử ai tin? Ai có thể sai
sử được Tiểu Hòa này? Người thế ngoại có quan hệ cùng hoàng thất chỉ có
Nguyên quốc sư, như thế liền chứng thực chủy thủ Ôn Đình Trạm sở dụng
hoàn toàn không có bị hiềm nghi là vu oan giá họa.
Mà Tiểu Hòa
cũng thật vì nàng bản thân chính là người của Nguyên quốc sư, cho nên
nhìn thấy dấu hiệu trên hung khí kia trước tiên sẽ nghĩ đến bảo hộ chủ
tử của chính mình, mới có thể tự cho là thông minh hành xử, bị Ôn Đình
Trạm vạch trần.
Tiểu Hòa tẩy không sạch sẽ, như vậy liền còn lại
Vạn chiêu nghi. Không sai, trên người Vạn chiêu nghi có khí Âm sát bị
nhiễm so với bệ hạ còn nặng hơn. Đây chẳng phải chứng minh Vạn chiêu
nghi là trong sạch? Nhưng là Vạn chiêu nghi vì sao biết mà bảo toàn thai nhi trong bụng vô sự? Điều này hết thảy rất rõ ràng sẽ làm người khác
nghĩ đến việc Vạn chiêu nghi cùng Tiểu Hòa liên hợp lại mưu hại Hưng Hoa đế. Cho nên mới ở mặt ngoài thể hiện khí Âm sát xâm nhập còn trọng hơn
bệ hạ, đây là để phòng sự việc đã bại lộ, có cớ tốt thoát tội a.
Cuối cùng, nếu như Vạn chiêu nghi không biết người tu luyện là như thế nào,
như vậy nàng làm thế nào có được pháp khí bảo vệ thai nhi? Đây mới là
điển mấu chốt nhất, Dạ Dao Quang vạn lần không nghĩ tới, nàng một niệm
chi nhân, lo liệu làm việc, ngược lại bị Ôn Đình Trạm lợi dụng triệt để
phá hủy Vạn chiêu nghi.
Không thể không nói, phu quân này của nàng đầu óc đã vượt quá sự biến thái thông thường.
“Sao? Chiêu nghi trên người thế nhưng còn có pháp khí?” Hưng Hoa đế ánh mắt trở nên đăm chiêu.
“Hồi bẩm bệ hạ, thần thiếp ở trong cung mọi vật đều là được bệ hạ ban ân.”
Vạn chiêu nghi vẫn như cũ thái độ thong dong giải thích.
Hưng Hoa
đế không có nhìn Vạn chiêu nghi, mà là nhìn Dạ Dao Quang: “Là pháp khí
gì, Ôn phu nhân thay trẫm tìm ra, để trẫm nhìn qua một cái, đến cùng thứ có thể bảo vệ cốt nhục của trẫm, trẫm cũng sẽ tìm ra căn nguyên nguồn
gốc, luận công ban thưởng.”
Dạ Dao Quang đối với Vạn chiêu nghi nói: “Chiêu nghi nương nương, mạo phạm”
Nói xong, Dạ Dao Quang hai tay vận khí, khí Ngũ hành theo đầu ngón tay của
nàng tràn ra, tất cả mọi người cảm giác được không khí phá lệ nhẹ nhàng
khoan khoái. Chợt, Dạ Dao Quang vừa bước nửa bước tới gần Vạn chiêu
nghi, một lá bùa triện từ trên người Vạn chiêu nghi bay ra, rơi vào
trong tay Dạ Dao Quang.
“A, phù triện này...” Dạ Dao Quang biểu
cảm ngạc nhiên, rất nhanh thu lại thần sắc, đối với Hưng Hoa đế nói, “Bệ hạ, đó là đạo phù triện này.”
Phúc Lộc tiến lên, tiếp nhận lại từ trong tay Dạ Dao Quang đưa tới trước mặt Hưng Hoa đế. Hưng Hoa đế lấy
tới tay quan sát một phen mới nói: “Ôn phu nhân nhận biết phù triện này
được vẽ từ tay người nào không?”
“Không dám lừa gạt bệ hạ, phù triện này được xuất từ tay thần phụ.” Dạ Dao Quang thẳng thắn thành khẩn trả lời.
Đáp án của Dạ Dao Quang rất rõ ràng ngoài dự đoán của Hưng Hoa đế, liền
ngay cả Phúc Lộc cũng kinh ngạc ngẩng đầu, mà Ôn Đình Trạm cũng vừa đúng lúc nhíu mày, chỉ có Vạn chiêu nghi cuối cùng mất sự thong dong bình
tĩnh, sắc mặt có biến hóa.
“Phù triện của Ôn phu nhân như thế nào lại tới trên người Vạn chiêu nghi?” Hưng Hoa đế trầm giọng hỏi.
Dạ Dao Quang không nhanh không chậm trả lời: “Thần phụ cũng đang không
biết phù triện này như thế nào lại đến trên người Chiêu nghi nương
nương. Phù triện này là thần phụ ra ngoài, sợ Lôi cô nương bị cô hồn dã
quỷ chiếm thân thể, cho nên vì Lôi cô nương vẽ linh phù. Lúc thần phụ
cùng A Trạm rời kinh, đem Lôi cô nương phó thác Quan đại thái thái, phù
triện này ở quan phủ đã bị người đã đánh tráo. Lúc đó thần phụ không
muốn Quan đại thái thái tự trách, mà Lôi cô nương cũng bình yên vô sự,
bởi vậy, cũng không có lộ ra.”
“Đúng là thật sự khó bề phân biệt,
Ôn phu nhân vẽ phù triện cho người khác, thế nhưng theo ngoài cung quấn
đến trong cung, còn rơi vào trên người ái phi.” Hưng Hoa đế mặt không
biểu cảm nhìn Vạn chiêu nghi, “Theo lời nói Ôn phu nhân, ái phi nói là
vật tùy thân mang theo, mới có thể bảo vệ cốt nhục trong bụng, ái phi
không ngại nói với trẫm, đây là chuyện gì chứ.”