Nhìn một màn này, Phúc Lộc cùng Hưng Hoa đế mặt đều biến sắc, khoảng năm sáu giọt máu đen chảy ra sau mới biến thành màu đỏ tươi bình thường. Dạ Dao Quang tay vừa thu lại, tay kia từ trong ngực lấy ra thuốc trị thương
đưa cho Phúc Lộc: “Bôi thuốc cho bệ hạ.”
Miệng vết thương như bị
kim châm qua được dược liệu xoa nhẹ nhàng, chỉ một lúc sau liền ngay cả
miệng vết thương đều như chưa từng có.
Dạ Dao Quang nhìn chén máu
đen nói: “Độc tố trong thân thể bệ hạ độc tán ở các nơi dưới da, mỗi một chỗ chỉ có một điểm rất khó phát hiện, có lẽ bởi vậy thái y mới chẩn
đoán không ra. Như thế xâm nhập, lại chưa có tiến vào huyết mạch cùng
lục phủ ngũ tạng, vậy không thể do thức ăn hoặc qua đường hô hấp mà sinh ra độc tố, phải là trực tiếp đụng chạm, mà dựa theo độc tố trên người
bệ hạ xem, khả năng lớn nhất là qua xiêm y.”
Khoảng khắc này, ai
nói với nàng, việc Hưng Hoa đế trúng độc không có quan hệ gì với Ôn Đình Trạm, đánh chết nàng cũng không tin.
Dạ Dao Quang nói xong, Phúc Lộc cùng Hưng Hoa đế sắc mặt đều trầm xuống.
Dạ Dao Quang nói thêm: “Bệ hạ ngày gần đây có phải vai lung thường xuyên đau?”
Hưng Hoa đế gật đầu: “Ngày hôm trước ban đêm trẫm phê duyệt sớ tấu, vai lưng liền bắt đầu đau. Trẫm truyền ngự y, ngự y chỉ định bệnh của trẫm là do xơ cứng cơ, cũng không đáng lo ngại.”
“Nếu như vậy, huyệt Đại
Chùy* của bệ hạ tích lũy độc tố nhiều hơn so với những chỗ khác. Theo lý thuyết, hẳn huyệt Đại Chùy của bệ hạ phải có chút phản ứng gần giống
như bệnh sởi, phát ban và nổi đỏ.” Dạ Dao Quang khẳng định.
*
Huyệt Đại Chùy: Huyệt thứ 14 của Đốc mạch ( GV 14). Tên gọi: Đại (có
nghĩa là to, cao, lớn); Chùy ( có nghĩa là ụ xương nổi nhô lên, ở đây
chỉ đốt sống cổ thứ 7). Huyệt nằm ở dưới chổ lồi lớn lên của ụ xương cổ
thứ 7, nên được gọi là Đại chùy.
“Phúc Lộc.” Hưng Hoa đế hô một tiếng, liền đứng lên, đưa lưng về phía Phúc Lộc.
Phúc Lộc vội vàng tự mình tiến lên cởi áo cho Hưng Hoa đế, hơi kéo cổ áo ra
sau, quả nhiên nhìn thấy chấm đỏ, hắn lập tức đi lấy gương chiếu cho
Hưng Hoa đế.
Nào đoán được Hưng Hoa đế đột nhiên cảm xúc không
khống chế được, một tay lấy gương nhìn xong liền đem gương ném mạnh
xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh. Phúc Lộc không dám thở mạnh, cúi đầu
thối lui sang một bên.
Hưng Hoa đế xoay người, tự mình chỉnh xiêm y hỏi: “Ôn phu nhân, ngươi cũng biết nếu là trẫm bị trúng loại độc không
dễ phát hiện sớm, một khi độc phát tác sẽ như thế nào?”
Dạ Dao Quang lắc đầu: “Bệ hạ, thần phụ không thông y lý, cũng không biết đây là loại độc gì, cho nên cũng không biết được.”
Hưng Hoa đế sắc mặt xanh mét, ánh mắt của hắn dừng ở trên người Ôn Đình
Trạm: “Ôn Doãn Hòa, trẫm hỏi ngươi, ngươi có thể căn cứ độc huyết này,
tra ra là loại độc nào?”
“Vi thần chỉ có thể làm hết sức.” Ôn Đình Trạm cũng không thể cam đoan.
“Ngươi đi tra cho trẫm, thái y viện tùy ngươi sai sử, trẫm phải biết đến cùng
là độc gì.” Hưng Hoa đế trầm giọng đưa ra mệnh lệnh.
“Vi thần tuân chỉ.” Ôn Đình Trạm khom người nói.
“Bệ hạ, bây giờ chẳng những phải điều tra rõ ngài đã trúng độc gì, còn phải tra ra bệ hạ như thế nào lại bị khí Âm sát ăn mòn.” Dạ Dao Quang nhìn
Hưng Hoa đế khẳng định là đắm chìm vào nguyên nhân cái chết của Minh Đức thái tử, không thể không nhắc nhở nói, “Khí Âm sát này, nếu không có
người cố ý đưa vào trong cơ thể bệ hạ, liền không thể không trường kỳ
tiếp xúc vật chứa đựng Âm sát tà khí, thần phụ suy đoán trong cung có
vật nhiễm tà khí.”
“Ngươi phải như thế nào mới tìm ra được?” Hưng Hoa đế hỏi.
“Bệ hạ là ở nơi nào cảm giác được lạnh lẽo không giống như bình thường?” Dạ Dao Quang hỏi.
Hưng Hoa đế ánh mắt trầm xuống, không trực tiếp trả lời, mà đứng lên: “Đi theo trẫm.”
Quả nhiên, Hưng Hoa đế mang theo Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đi tới tẩm
cung Vạn chiêu nghi. Vạn chiêu nghi vẫn đang còn có chút buồn bực, nhưng nhìn Hưng Hoa đế sắc mặt không tốt, cũng không dám mở miệng, chỉ có thể tất cung tất kính hành lễ.
Hưng Hoa đế nâng đỡ Vạn chiêu nghi
đứng lên, Dạ Dao Quang nhân tiện nói: “Chiêu nghi nương nương, khí Âm
sát trong cơ thể bệ hạ thâm hậu, tà khí kia nói vậy có khả năng ở tẩm
cung của Chiêu nghi nương nương.”
“Lời nói của Ôn phu nhân, bổn cung nghe không hiểu.” Vạn chiêu nghi lạnh lùng nói.
“Ngươi trước tiên nhìn qua Vạn chiêu nghi xem thế nào.” Hưng Hoa đế phân phó.
Dạ Dao Quang khai triển mở bàn tay, ở trước mặt Vạn chiêu nghi, năm ngón
tay giống như có ma thuật nhanh chóng thu lại, khí Âm sát trong cơ thể
Vạn chiêu nghi đều bị nàng kéo ra. Vạn chiêu nghi bỗng thấy thân thể của chính mình nhẹ hơn, đầu óc tỉnh táo không ít.
Đỡ lấy Vạn chiêu
nghi, chỉ thoáng chốc Hưng Hoa đế cũng có thể đủ cảm giác được chỗ hắn
vừa nắm, cổ tay Vạn chiêu nghi bỗng chốc trở nên lạnh như băng: “Người
cũng đã tới, để trẫm đi tìm trong cung.”
“Bệ hạ chậm đã.” Dạ Dao
Quang ngăn Hưng Hoa đế, “Không cần đại phí trắc trở như thế, ảnh hưởng
tới thanh danh của Chiêu nghi nương nương cũng không tốt, hơn nữa loại
đồ vật này, thường nhân nếu có nhìn cũng không nhận ra được.”
“Vậy giao cho ngươi.” Hưng Hoa đế nói xong, liền đưa Vạn chiêu nghi vào chính điện.
Dạ Dao Quang lấy ra la bàn, nàng tin tưởng từ lúc sự việc Hưng Hoa đế
trúng khí Âm sát truyền ra ngoài, cung nữ kia bên cạnh Vạn chiêu nghi
tất nhiên cũng sẽ tìm được thanh chủy thủy nàng che giấu, giờ phút này
cung nữ kia không ở cạnh Vạn chiêu nghi, tất nhiên là để mang đồ vật
giấu đi.
Lòng bàn tay vận khí, mượn dùng la bàn che lấp, Dạ Dao
Quang không dấu vết thúc giục Tử linh châu, nàng lúc trước dùng Tử linh
châu thiết lập một tầng khí Ngũ hành ở trên chủy thủ, thứ nhất là vì che giấu cái chuôi chủy thủ này, thứ hai chính là thanh chủy thủ này đã bị
Tử linh châu của nàng Tử linh châu sở khống, ba thì chính là thanh chủy
thủ này dù có lấy ra ở phía chân trời, nàng cũng có thể đem truy trở về.
Thế nhưng là chưa có ra ngoài tẩm cung của Vạn chiêu nghi, Dạ Dao Quang tán thưởng nhìn Ôn Đình Trạm, tuyệt đối do gia hỏa này giở trò xấu, xoay
người liền hướng tới phía cung nữ kia bay vọt mà đi.
Cửa phòng bị phá mở, cung nữ này tựa hồ ở trong lo âu đang chờ người nào, đang tới tới lui lui đi lại: “Ngươi đang đợi ai thế?”
Cung nữ kia nhìn thấy Dạ Dao Quang liền kinh hãi, tức khắc liền muốn chạy.
Dạ Dao Quang cũng không truy đuổi, nàng ta vừa mới nhào tới hướng cửa
sổ, đã bị một con khỉ lông vàng rực rỡ nhấc chân đá lăn xuống đất.
Khí Ngũ hành ẩn chứa ở cổ tay Dạ Dao Quang vừa chuyển, một thanh chủy thủ
liền bay đến trên tay Dạ Dao Quang. Giỏi thật, khí Âm sát ở mặt trên đều bị cung nữ này lau sạch sẽ. Không tệ, không tệ, có chút bản lĩnh, chủy
thủ vừa vào tay Dạ Dao Quang liền bị che lấp dưới ống tay áo Dạ Diêu
Quang, cùng chỗ với Thiên lân, che kín Âm sát chi khí.
Nàng mới bắt lấy cung nữ kia, mang theo chủy thủ đi gặp Hưng Hoa đế: “Hồi bẩm bệ hạ, tà khí tại đây.”
Phúc Lộc thân thủ đi tiếp nhận, vừa vào tay liền cảm thấy lạnh lẽo, hắn run lên rất rõ ràng.
Hưng Hoa đế nhìn chủy thủ trên tay Phúc Lộc, ánh mắt âm trầm nhìn ngọn lửa dấu hiệu ở mặt trên.
“Bệ hạ, cung nữ này chính là một người tu luyện.” Dạ Dao Quang đẩy ngã cung nữ của Vạn chiêu nghi xuống đất, đối với Hưng Hoa đế nói.
Vạn chiêu nghi ánh mắt lạnh lùng, hắn nhìn kỹ lại Vạn chiêu nghi: “Ái phi, đây không phải là biểu muội phương xa của nàng sao?”
Dạ Dao Quang nghe xong câu này mới hiểu được dụng ý của Ôn Đình Trạm, quấn một vòng lẩn quẩn, chẳng những không để Vạn chiêu nghi trở thành người
bị hại, còn muốn đem Vạn chiêu nghi dụ dỗ. Ban đầu Dạ Dao Quang chỉ cho
là người của Nguyên quốc sư đưa nhân mạch còn lại của Nguyên quốc sư hóa trang thành cung nữ đưa vào cung, không nghĩ tới muốn đưa vào còn phải
qua chính miệng Vạn chiêu nghi nói. Nhìn biểu càm của Hưng Hoa đế liền
hiểu, cung nữ này chỉ sợ đã làm Vạn chiêu nghi mất một phen tâm tư, càng là như thế, Vạn chiêu nghi mới càng khó giải thích rõ ràng.