“Sự uy hiếp này của Doãn Hòa, ngược lại khiến hoàng gia gia cũng rơi vào thế khó.” Tiêu Sĩ Duệ nghĩ đến sự khổ não của hoàng đế gia gia khi
triệu kiến riêng hắn sau buổi triều sớm hôm nay.
Dù sao đây cũng
là chuyện của phủ Vĩnh An Vương, khoản bồi thường lớn với mức giá ở trên trời như thế, phủ Vĩnh An Vương nhất định không lấy ra được. Vĩnh An
Vương là con trai của bệ hạ, con trai thiếu nợ không thể bởi vì ông ấy
là hoàng đế là có thể chối cãi. Tuy rằng dưới bạo quyền không ai dám
nhiều lời, nhưng như vậy không phải là giẫm bộ mặt của hoàng gia xuống
dưới lòng bàn chân sao? Nhưng mà, khoản nợ này, đến cả hoàng gia gia
cũng trả không nổi. Nhưng dù sao cũng là khoản nợ của con trai, đích
thực là trả không nổi thì bỏ đi, thế nào cũng phải biểu đạt một chút
thành ý chứ? Nhưng thành ý này một khi đã biểu đạt, chẳng phải là muốn
quốc khố bị móc sạch sao? Hoàng gia gia cũng không thể buông xuôi phó
mặc, đây là chính mình giẫm bộ mặt của quốc vương xuống dưới lòng bàn
chân.
“Đệ cho rằng ta vì sao không trực tiếp uy hiếp sáu người đó tự mình bỏ tiền bạc ra, muốn dùng tiền của chính chúng ta?” Ôn Đình
Trạm ngước mắt nhìn Tiêu Sĩ Duệ:
“Đây là đề phòng tiền tài làm lay động lòng người.”
Đề phòng những kẻ tham lam lợi lộc đó vì khoản tài sản lớn này mà đều thoát khỏi sự kiểm soát.
“Nhưng ta cũng không thể đi tìm hoàng gia gia, nói cho hoàng gia gia khoản tiền này là của ta chứ?” Tiêu Sĩ Duệ nhíu mày.
Ánh mắt của Ôn Đình Trạm quét qua Tiêu Sĩ Duệ: “Qua hai ngày nữa là thi Đình rồi.”
Câu nói đột nhiên đến như vậy, ngoại trừ Lục Vĩnh Điềm, Văn Du và Tiêu Sĩ
Duệ đều đang suy nghĩ hàm ý thâm sâu trong đó. Tiêu Sĩ Duệ rất nhanh
nhanh chóng bỏ vẻ mặt buồn rầu: “Người nào gây ra thì người đó tự giải
quyết. Huynh nhất định có cách, ta đi kiến nghị với hoàng gia gia làm
chuyện này thành một trong những đề thi.”
Nói xong, Tiêu Sĩ Duệ
trong phút chốc cũng ngồi không yên liền tiến cung, như vậy có thể khiến Ôn Đình Trạm danh chính ngôn thuận đưa ra biện pháp giải quyết viên mãn chuyện này. Hơn nữa một mũi tên trúng hai đích, chỉ sợ ngoại trừ Ôn
Đình Trạm cũng không ai có thể giải được thế khó này. Đến lúc đó vị trí
Trạng nguyên còn chạy được hay sao? Mỗi năm thi Đình đều sẽ có đề thi về thời sự và tình hình chính trị đương thời, việc này đưa vào đề thi là
hợp tình hợp lý.
“Luận về sự sâu xa trong suy nghĩ, làm gì có ai có thể đuổi kịp Doãn Hòa?” Văn Du vô cùng chết lặng thốt lên một câu.
Song lúc này Văn Du vẫn chưa thật sự lĩnh hội được hàm ý thâm sâu trong suy
nghĩ của Ôn Đình Trạm. Mãi đến ngày một tháng tư thi Đình, bệ hạ ra ba
câu hỏi, một câu hỏi về sách luận, một câu hỏi về tình hình chính trị,
một câu hỏi về thời sự. Câu hỏi cuối cùng chính là sau khi nghe Thuần
Vương kiến nghị, đưa ra quyết định cuối cùng về việc của phủ Vĩnh An
Vương.
Liên quan đến bồi thường mười triệu, đại điện xảy ra những tranh chấp kịch liệt. Có người nói sòng bạc vốn dĩ chính là nơi chơi
bời lêu lổng, nơi này không hợp luật pháp, bồi thường tất nhiên không có hiệu lực, nhưng cái này rõ ràng có thế lực mạnh chống chế những hiềm
nghi; có người lại nói, xét tình hình cụ thể để bồi thường. Nhưng thước
đo của tình hình cụ thể này là ở chỗ nào? Đưa nhiều thì không được, đưa
ít thì không phải là cậy quyền áp đặt sao? Đây rõ ràng đều không phải là kết quả mà bệ hạ mong muốn. Bệ hạ muốn một kế sách tốt đẹp, có thể thể
hiện được bệ hạ trị quốc có phương pháp.
Chính vào lúc bệ hạ sốt ruột, Ôn Đình Trạm cuối cùng cũng chầm chậm mở miệng. Cách nói lấy lợi
đổi bạc của cậu ảnh hưởng rất sâu sắc đến triều Đại Nguyên. Nói đơn giản chính là mở cánh cửa thuận lợi về mặt vận chuyển đường biển cho những
thương gia này, đồng thời ưu tiên cho bọn họ tham gia vào phương diện
những đồ vật ngự dụng để thế chấp khoản bồi thường mà bọn họ thắng được. Câu nói cuối cùng của cậu: “Thế gian này, quyền lực có thể gom tiền
bạc, nhưng tiền bạc lại không đổi được quyền lực. Thứ bệ hạ có nhiều
nhất chính là quyền lực, lấy nhiều đền ít, là bệ hạ long ân hiền đức,
không tính toán chút lợi nhỏ với thương nhân.”
Hưng Hoa Đế nghe
thấy thế vô cùng kích động nhưng mấy vị đại thần phản bác, cho rằng như
vậy sẽ nuôi lớn lòng ham muốn của thương nhân, nguy hiểm hơn là làm rối
loạn tình hình của Giang Nam. Ôn Đình Trạm từ từ liệt kê ra biện pháp
làm thế nào để đề phòng, làm thế nào để khống chế, làm thế nào để nắm
giữ, hơn nữa cuối cùng chỉ ra tình thế cùng thắng khi làm như vậy. Thứ
bệ hạ có được không chỉ là giải quyết được sự việc của Vĩnh An Vương, mà hành động này có thể thật sự ban ơn cho bách tính, kéo theo kinh tế của triều Đại Nguyên, là cách khiến bách tính càng thêm đầy đủ sung túc.Trận tranh cãi với bách quan này không những khiến tất cả những người tham
gia thi Đình sùng bái không ngớt người thiếu niên chưa đủ hai mươi tuổi
đó. Đến ngay cả người khéo ăn khéo nói như Ngự sử cũng bị lời nói của Ôn Đình Trạm làm cho á khẩu không nói được gì, càng khiến Hưng Hoa Đế cũng không nhịn được vỗ tay khen hay, gọi thẳng là nhân tài.
Ngay
lập tức ngự bút vung lên, bổ nhiệm Ôn Đình Trạm làm Trạng nguyên. Ngay
cả Văn Du biết được câu hỏi cuối cùng của kỳ thi Đình cũng thử mò đoán
Ôn Đình Trạm, sau đó phỏng đoán đáp án. Tuy chênh lệch khá xa so với Ôn
Đình Trạm, nhưng so với những người khác thì tốt hơn nhiều, vì vậy cũng
được vị trí thứ ba là Thám hoa.
Bệ hạ tất nhiên là vì Ôn Đình
Trạm đã giải quyết cho ông ấy một phiền phức lớn một cách hoàn mỹ như
vậy, hơn nữa khiến điều mà ông ấy từ trước đến nay vẫn đau đầu là vấn đề nhúng tay Giang Nam cũng dễ như trở bàn tay, không làm phá vỡ sự cân
bằng nên phấn chấn vô cùng, vì vậy đã ban cho Ôn Đình Trạm vinh dự đặc
biệt cao nhất.
Không những ngự ban cho Ôn Đình Trạm phủ Trạng
nguyên, còn lập tức lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị trống đồ nghi trượng đi diễu phố. Sau khi Lễ bộ Thị lang đích thân truyền xướng, nâng thánh chỉ, đưa đi tắm rửa thay y phục, Ôn Đình Trạm mặc lên bộ quần áo Trạng nguyên
đón nhận lời chúc mừng của muôn dân.
Tay nâng thánh chiếu bổ
nhiệm, chân nhảy lên con ngựa có bờm màu đỏ thắm, yên màu vàng. Tiếng
ủng hộ ầm ầm, trống cờ mở đường, tiếng hoan hô như sấm động, tiếng pháo
nổ rung trời, đường phố giăng đèn kết hoa.
Những chỗ đi qua, vạn
người quỳ lạy. Cho dù có phải là quan lại hay không đều phải quỳ, không
phải quỳ dưới Ôn Đình Trạm - người đang cưỡi trên con ngựa cao to, mà là quỳ dưới quyển thánh chỉ bổ nhiệm mà Lễ bộ Thị lang nâng trên tay.
Dạ Dao Quang sáng sớm bị bọn họ bàn bạc lừa lên trên trà lâu, lúc nghe
thấy cửa cung điện truyền xướng bảy chữ “Tân khoa Trạng nguyên Ôn Đình
Trạm” liền ngây người ra trước khi cô bị La Bái Hạm kéo đến ghế dựa trên tầng hai, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Người mà cô ngày nhớ
đêm mong đó, ba năm không gặp cậu càng trở nên cao lớn tuấn tú, trên
khuôn mặt đẹp đẽ vô song phủ lên một nụ cười nhạt xa lạ, gật đầu lễ phép với tất cả những người đang chúc mừng. Trên lầu các có vô số người gieo xuống những quả cầu hoa, túi thơm hoặc khăn tay. Nếu không có thánh chỉ ở đây không thể không tôn trọng hoàng ân, những người này chỉ sợ đã
điên cuồng. Bọn họ đều nhìn trộm Trạng nguyên ở chỗ thánh chỉ vẫn chưa
đến gần, tim đập thình thịch vì nhịn không nổi, không quan tâm đến sự dè dặt mà lộ ra sự ái mộ. Sau khi thánh chỉ đi qua, sau khi đứng lên thì
nhao nhao đuổi theo bóng dáng của Trạng nguyên, chỉ để nhìn thêm cậu một chút, cho dù là một bóng lưng.
Từ xưa đến nay, đây là người đầu
tiên đỗ Trạng nguyên cả bốn kỳ thi, Giải nguyên kỳ thi Hương, Hội nguyên và Trạng nguyên văn võ. Phong thái của cậu vẫn khoan thai nho nhã như
thế, điềm tĩnh ung dung, dường như đặt tất cả những lời khen ngợi lên
người cậu đều không đủ, sao có thể không khiến tất cả trở nên điên
cuồng. Dường như sớm đã đoán được cục diện như thế này, cửu môn đã cho
không ít binh sĩ ra mở đường, chặn lại những người đông như kiến này
cũng rất chật vật.
Ánh mắt Dạ Dao Quang mơ hồ nhìn người thiếu
niên đang từng chút một tiến đến gần. Khoảnh khắc này cô không nghĩ gì
cả, trong mắt cô chỉ có khí chất độc nhất vô nhị đó, người mà cô đã nhớ
nhung ba năm.
Chính vào lúc đám người Ôn Đình Trạm phải đi qua
trà lâu của bọn họ, không biết ai đẩy Dạ Dao Quang một cái, Dạ Dao Quang rơi thẳng từ trên lầu hai xuống. Theo bản năng của cô muốn xoay người
bay lên, lại nhìn thấy Ôn Đình Trạm đã tạo tư thế, dứt khoát không làm
gì nữa.
Thế là tất cả mọi người đều nhìn thấy Trạng nguyên, thiên thần trong mắt bọn họ đột nhiên nhún người nhảy lên, một cú xoay người
tuyệt đẹp trong không trung, cánh tay dài đỡ lấy một cô gái ôm vào trong lòng, sau đó ôm cô gái đó cùng ngồi trên lưng ngựa.
Trong nháy
mắt đó, sự xa cách lạnh nhạt của người thiếu niên được cởi bỏ hết. Đôi
mắt đen nháy của cậu chỉ có tình cảm dịu dàng vô hạn, chính bởi vì biến
cố này mà trên đường đột nhiên yên lặng, nghe được giọng nói lưu luyến
vô tận của người thiếu niên: “Dao Dao, ta đã trở về.”