Sáu từ ấy bình dị biết bao, nhưng vẫn
khiến những giọt nước mắt nóng hổi kia không khống chế được mà cứ thế
lăn xuống. Đôi mắt hoa đào long lanh đong đầy nước như cánh hoa đang đón lấy sương mai dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm vậy. Thật đúng là vẻ đẹp
làm say đắm lòng người.
“Dao Dao, nàng đừng khóc.” Trong lòng Ôn
Đình Trạm nhất thời hoảng loạn, chân tay luống cuống, vụng về đưa tay
lau những giọt nước mắt trong veo như trân châu đang lăn dài trên gương
mặt của Dạ Dao Quang.
Cô cứ lẳng lặng nhìn cậu như vậy, ánh mắt
không chịu dời đi nơi khác cứ như muốn dán chặt vào khuôn mặt của cậu
vậy. Không cầm lòng được nước mắt lại từ từ lăn xuống, cô cũng không
muốn khóc, cô cũng biết có rất nhiều người đang nhìn mình nhưng cô vẫn
không sao ngăn được dòng nước mắt đang tuôn. Chỉ mới xa nhau ba năm mà
Dạ Dao Quang thấy hệt như đã xa nhau cả một đời vậy, nỗi mong nhớ khổ sở bấy lâu nay đột nhiên tuôn ra thì cô sao có thể cầm lòng được.
Cuối cùng Ôn Đình Trạm chỉ còn cách ôm chặt Dạ Dao Quang vào lòng, cứ ôm cô
như vậy mà cưỡi ngựa chạy như bay rời khỏi đó. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, chỉ biết đứng nhìn hai người bọn họ biến mất nhanh chóng ngay
trước mắt. Lễ bộ Thị lang thì nhìn trân trân không nói lên lời, sau đó
chẳng nói chẳng rằng đưa Bảng nhãn và Thám hoa vào hoàn thành cho xong
nghi thức.
Ôn Đình Trạm nhanh chóng đưa Dạ Dao Quang trở về Dạ
phủ, bế Dạ Dao Quang đang vùi sâu trong ngực mình nhẹ nhàng xuống ngựa.
Nhìn thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô cùng với một mảng ướt đẫm
trước ngực thì tim cậu như vỡ tan ra. Hai tay cậu nhẹ nhàng nâng khuôn
mặt của Dạ Dao Quang lên, dịu dàng hôn sâu rồi lại hôn nhẹ lên đôi mắt
của cô, hôn cả vào những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt, thấp giọng nói rằng:
“Dao Dao, ta xin lỗi.”
Cậu hôn đôi mắt
của cô rồi cứ thế hôn dọc xuống theo dòng lệ kia. Mỗi một lần hôn lại
một lần nói “Ta xin lỗi”, nhưng không hiểu sao cậu càng làm như vậy thì
nước mắt của Dạ Dao Quang càng tuôn ra không ngớt. Cuối cùng cô không
chịu đựng được nữa liền nhào vào lòng Ôn Đình Trạm, ôm cậu thật chặt rồi òa khóc nức nở. Dương như cô muốn đem toàn bộ sự lo lắng cùng những nỗi nhớ thương theo những giọt nước mắt kia tuôn ra hết.
Ôn Đình
Trạm chỉ có thể đau lòng lẳng lặng ôm chặt cô, chờ cô khóc cho thỏa
thích. Khi phát hiện ra Dao Dao kiên cường trong lòng cậu đang muốn khóc ra hết toàn bộ nước mắt đã đè nén trong ba năm qua thì cậu mới chợt ngộ ra ý nghĩa của câu nói “Nước mắt nữ nhân nhiều như nước của sông suối”. Cuối thì trong tâm can Ôn Đình Trạm thực sự rối ren, cậu nâng khuôn mặt của Dạ Dao Quang lên rồi hôn lên môi của cô.
Ba năm trôi qua
rồi, cậu mới được gặp lại đôi môi mềm mại này. Cậu không kiềm chế được
mà ngậm ngay lấy rồi dịu dàng trêu đùa. Dạ Dao Quang bỗng ngây ngẩn cả
người, đôi mắt đẫm lệ cứ ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc.
Thấy vậy Ôn Đình Trạm càng hôn mạnh hơn, đầu tiên cậu dịu dàng thăm dò
đôi môi của cô rồi bá đạo cạy hàm răng ra mà xông vào, dìu dắt cô phối
hợp với mình, trao đổi cho nhau những hơi thở và hương thơm quen thuộc.
Trải qua hai kiếp rồi nhưng Dạ Dao Quang vẫn chưa từng được nếm trải qua lần tấn công nào mãnh liệt như vậy. Cô bị hôn tới độ nghẹt thở, phải mất
một lúc mới tỉnh táo lại được. Cô vận khí để bản thân không bị rơi vào
hoàn cảnh bị hôn tới mức khí huyết không thông. Sau đó một tay cô đẩy Ôn Đình Trạm ra, một tay lau khô nước mắt. Bị đẩy ra rồi bị ném cho một
cái trừng mắt không mấy thiện cảm, Ôn Đình Trạm cảm thấy có chút mông
lung. Dạ Dao Quang quay người đi vào phủ.
Ôn Đình Trạm đuổi theo. Nào ngờ Ôn Đình Trạm mới bước tới gần cửa chính, Dạ Dao Quang đi trước
một bước đã phất tay áo, cửa chính liền đóng lại. Thiếu chút nữa là chạm vào mũi Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm liền vội vã gõ cửa: “Dao Dao, Dao
Dao à!”
Nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Ôn Đình Trạm
cũng không hề nản lòng, vẫn tiếp tục gõ. Phải một lúc sau cánh cửa mới
mở ra, nhưng người mở cửa không phải Dạ Dao Quang mà là Ấu Ly. Ấu Ly
gắng hết sức kiềm chế không cười trên nỗi đau của nam tử hán kia, cố
gắng làm ra một vẻ mặt hết sức khó xử, đưa cho Ôn Đình Trạm một bao quần áo.
“Đây là ý gì vậy?” Ôn Đình Trạm ôm lấy bao quần áo, vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Thiếu... à quên. Ôn công tử, cô nương nhà chúng tôi nói, đây là Dạ phủ.” Nói rồi Ấu Ly chỉ lên tấm bảng hiệu treo trên cao:
“Đây càng không phải là phủ Trạng nguyên của Ôn công tử, xin Trạng nguyên chớ vào nhầm cửa.”“Ấu Ly.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm lạnh lẽo.
“Công tử, đây là nguyên văn lời nói của cô nương, nô tỳ chỉ biết tuân mệnh
thôi.” Ấu Ly không lộ ra chút sợ hãi nào, nàng hành lễ nghiêm chỉnh với
Ôn Đình Trạm rồi đóng cửa lại.
Chỉ còn lại Ôn Đình Trạm đứng đối mặt với cánh cửa đã đóng chặt, một trận gió hỗn loạn thổi đến. Cậu
đương nhiên biết, nếu Dạ Dao Quang biết cậu đã về mà không đến gặp cô ấy thì nhất định sẽ nổi giận. Vì vậy cậu nghĩ ra một cách, chính là trước
mặt bao nhiêu người như vậy, người con gái luôn cố gắng giữ gìn thể diện cho cậu như Dạ Dao Quang chắc chắn sẽ không khiến cậu mất mặt, còn
chuyện sau đó thì để sau đó tùy cơ ứng biến vậy. Nhưng cậu đâu có ngờ
vừa gặp cậu thì Dạ Dao Quang đã khóc nức nở rồi. Cậu cũng đâu thể để
nhiều người như vậy đứng nhìn cô đau lòng, vì vậy bỏ qua tất những tính
toán trong lòng mà ôm Dạ Dao Quang thúc ngựa chạy về phủ. Cậu cũng biết
Dạ Dao Quang nhất định sẽ nổi cáu với cậu nhưng chưa từng nghĩ cô sẽ
dùng cách này để trừng phạt cậu. Ngẩng đầu nhìn lên hai chữ “Dạ phủ” do
chính tay mình đặt bút viết, Ôn Đình Trạm cười khắc khổ:
“Không ngờ ta cũng có ngày tự mua dây buộc mình.”
Ôm bao quần áo, Ôn Đình Trạm làm bộ mặt đáng thương ngồi trước ngưỡng cửa, chẳng ai có thể tưởng tượng ra đây chính là Trạng nguyên oai phong lẫm
liệt lúc sáng. Ôn Đình Trạm lúc này giống như một chú cún con bị bỏ rơi
đang ngồi lẻ loi trước cổng vậy. Khi đám người Tiêu Sĩ Duệ và Lục Vĩnh
Điềm trở về vào giữa trưa, nhìn thấy cảnh tượng này thì không nhịn được
mà chỉ muốn cười phá lên. Đúng là thế gian này người khiến Ôn Đình Trạm
thảm hại như vậy chỉ có thể là Dạ Dao Quang.
Nhưng ba người bọn họ đều không dám cười, chỉ đành cố nhịn tiến đến: “Doãn Hòa, nghe nói hôm nay có tổ chức Văn Hỉ tiệc.”
Lại nói đến Văn Hỉ tiệc, đây chính là bữa tiệc do đích thân thánh thượng
ban tặng cho người đỗ tiến sĩ, đặc biệt là chúc mừng ba thí sinh có điểm thi cao nhất trong kì thi vừa rồi. Không chỉ có bệ hạ mà còn có rất
nhiều quan lại có chức tước cao trong triều đình sẽ đến dự buổi tiệc
này. Bữa tiệc này rất quan trọng, sẽ được tổ chức tại vườn ngự uyển Văn
Hỉ nên không thể vắng mặt.
Ôn Đình Trạm liếc nhìn vào trong phủ, vẫy Tiêu Sĩ Duệ, nói thầm gì đó vào tai hắn rồi thấy Tiêu Sĩ Duệ gật đầu đồng ý.
“Cô nương, thiếu gia đi rồi.” Ôn Đình Trạm vừa mới tách khỏi đám người Lục
Vĩnh Điềm thì Dạ Dao Quang đã nhận được tin này. Dạ Dao Quang vừa nghe
xong tin này thì đã sơ ý làm gãy một cành hoa đào. Bầu không khí đột
nhiên trở nên nặng nề, đám người Ấu Ly sợ đến nỗi không dám nói gì.
“Cô nương, nghe nói tối nay có tổ chức Văn Hỉ tiệc.” Vương Nhất Lâm nhanh trí thay thiếu gia của mình giải thích một hai câu.
Sắc mặt Dạ Dao Quang lúc này mới dễ nhìn hơn một chút. Cô còn chưa nói gì
thêm thì tiếng bước chân của Tiết Đại đã đến rất gần. Hắn bước lên phía
trước rồi đưa thư mời cho Dạ Dao Quang: “Cô nương, Ấp Thành công chúa
phái người đưa thư mời tới.”
Ấu Ly bước lên phía trước nhận lấy
phong thư, mở ra đọc rồi đặt trước mặt Dạ Dao Quang nói: “Công chúa điện hạ mời cô nương đi cùng nàng ấy đến tham gia Văn Hỉ tiệc.”
Dạ
Dao Quang biến sắc, Ấu Ly vô cùng lanh lợi biết được Dạ Dao Quang hiểu
đây rất có thể là trò quỷ của Ôn Đình Trạm thì nhanh nhẹn nói: “Cô nương chắc hẳn là không muốn đi, nô tỳ sẽ lập tức đi từ chối.”
“Quay lại đi, ai nói với ngươi là ta không muốn đi?” Dạ Dao Quang lập tức gọi Ấu Ly quay lại:
“Ta không những phải đến tham dự mà còn đường đường chính chính đến nữa kìa.”