"Thật vậy sao? Thứ cho dân nữ không biết." Dạ Dao Quang đương nhiên hiểu rõ Ninh An Vương chắc chắn không lừa dối cô. Vì vậy cô nói:
"Đã không thỉnh cầu được ân tình của vương gia, vậy ta cùng vương gia làm một cuộc giao dịch được không?"
"Giao dịch?" Khóe môi Ninh An Vương khẽ nhếch lên, tay hắn nâng chén trà bạch ngọc chậm rãi xoay nhẹ, các góc cạnh của ngọc trong sáng long lanh phát ra ánh sáng mờ ảo. Ánh sáng rực rỡ dường như thẩm thấu vào đáy mắt của
hắn khiến thần sắc của hắn trở nên mờ nhạt đôi chút làm người ta nhìn
không rõ.
"Vị hôn thê của Ôn Doãn Hòa quả nhiên giống hắn, hành
sự kỳ quái như nhau. Nói một chút coi, cô có chỗ nào đáng để bổn vương
quan tâm? Bổn vương không có hứng thú đối với tu đạo thành tiên."
"Vương gia cho là ai cũng có thể tu đạo đắc đạo sao?" Dạ Dao Quang đương nhiên biết Ninh An Vương đang ám chỉ cô đừng như thần thánh vô lại thông
thường dọa nạt hắn, Dạ Dao Quang chỉ như không nghe hiểu:
"Tu đạo coi trọng tư chất, căn cốt, cơ duyên, ba thứ thiếu một thứ cũng không
được. Tư chất và căn cốt của vương gia dân nữ không biết, nhưng cơ duyên này... Cơ duyên của vương gia không ở tu đạo, bởi vì vương gia muốn
cũng sợ rằng chẳng thể tự quyết."
Dạ Dao Quang cố ý nhấn rất mạnh bốn chữ “chẳng thể tự quyết”, ánh mắt Ninh An Vương thêm phần sắc bén, lại yên lặng không nói.
"Không biết bản thân vương gia có muốn giành lại tự do?" Dạ Dao Quang coi như không thấy ánh mắt sắc lạnh của Ninh An Vương.
"Dạ cô nương, bổn vương vốn cũng không cho rằng thế gian này ai ai cũng là
Ôn Doãn Hòa, cũng có thể kiềm chế bổn vương trong lòng bàn tay." Giọng
nói của Ninh An Vương lạnh lùng.
"Thì ra vương gia cho rằng dân nữ tới uy hiếp vương gia." Dạ Dao Quang cười nhẹ, tiện đà đứng lên:
"Dân nữ không có nhiều sự đê hèn như vậy, đây chỉ là một cuộc giao dịch, có
nguyện ý hay không là do vương gia. Cho dù vương gia cự tuyệt, dân nữ
cũng sẽ không ép vương gia. Chính như vương gia nói, dân nữ không có chỗ dựa vững chắc, sao dám uy hiếp vương gia. Nếu vương gia không để tâm,
vậy ta cáo từ."
Nói rồi Dạ Dao Quang liền xoay người rời đi, Ninh An Vương cuối cùng mặt không chút biểu cảm.
Một chân bước ra bậc cửa, Dạ Dao Quang bỗng dừng lại, cô xoay người nhìn về phía Ninh An Vương: "Nếu vương gia thay đổi tâm ý, trước khi Sĩ Duệ
bình yên vô sự, vương gia có thể đến nam viên Dạ phủ tìm dân nữ. Vương
gia cần phải quý trọng cơ hội, đã là giao dịch nếu không có lợi ích mà
dân nữ quan tâm, dân nữ cũng không phải là người ai cũng có thể uy
hiếp."
Nói xong, bước chân Dạ Dao Quang rời khỏi Ninh An Vương
phủ không hề dừng lại. Chỉ ngồi ở Ninh An Vương phủ trong thời gian một
chén trà, Dạ Dao Quang nhìn sắc trời còn sớm, suy nghĩ một chút lại đi
về phía trà lâu nơi Tiêu Sĩ Duệ trúng thủ đoạn. Cũng không biết Tuyên
Lân mời Phúc An Vương đến hay chưa, mời đến vào lúc nào. Cô thấy sắc
trời sớm, đầu tiên đi xem cảnh vật xung quanh, xem qua có thể nhìn ra
điểm gì hay không.
Trà lâu là nơi vương tôn quý tộc Đế đô ra vào, đương nhiên không thể so sánh tầm thường. Cho dù Dạ Dao Quang dung nhan xuất sắc, nhưng toàn thân cô khí ngũ hành lưu chuyển, những người khác
nhìn cô đều mơ mơ hồ hồ, cảm giác nhìn không quá rõ ràng. Đương thời
cũng không quá khắc nghiệt đối với người phụ nữ, ra khỏi nhà đi dạo
đường phố, uống chén trà cũng không can gì. Cho nên lúc Dạ Dao Quang đi
vào không gây nên bất kỳ sự chú ý nào.
Có lẽ nguyên nhân do thời gian còn sớm, việc kinh doanh của trà lâu không kém cũng không tốt,
trên đài phủ thảm ở giữa còn có người kể sách. Dạ Dao Quang lên lầu hai
đặt một gian phòng nghe nhạc, gọi một chút trà bánh rồi ngồi xuống.
Trà bánh của nơi này mùi vị quả thật rất ngon. Kim Tử chạy đến cầm trà bánh gặm như một đám lông tròn bù xù, nếu không biết còn tưởng là một con
chuột đồng nhỏ.
Dạ Dao Quang đang ăn bỗng nhiên ngẩng đầu lên
thấy được một dung mạo khó có thể tưởng tượng, không phải nói nam tử này tuyệt sắc khuynh thành. Sau khi đã thấy Trọng Nghiêu Phàm và Ôn Đình
Trạm, Dạ Dao Quang cảm thấy sắc đẹp của nam nhân trong thiên hạ này rất
khó vượt qua bọn họ, mà khí chất trên người đàn ông này ngược lại rất
hấp dẫn người khác.
Hắn đang mặc y phục màu gạo trắng thêu chữ
vạn hoa văn tinh tế xa hoa, áo khoác là trường bào lụa mỏng trong suốt
màu vàng nhạt. Mái tóc đen dày dặn được kim quan bó chặt, hơi lộ ra ngũ
quan thanh tú khiến đôi mắt thâm trầm như nước càng trở nên anh tuấn
lãng tử. Toàn thân lộ ra một khí chất cao quý bẩm sinh về mọi mặt nhưng
lại không phải lên mặt ức hiếp người. Ngược lại hắn ôn hòa như mưa gió
mùa xuân, khiến người ta nhìn thấy lập tức sinh lòng quý mến.
Hắn đi ngang qua gian phòng Dạ Dao Quang, dường như cảm thấy ánh mắt của
cô, ánh mắt quét qua chỗ Dạ Dao Quang không để lại dấu vết, nhưng chưa
nhìn đến ánh mắt của Dạ Dao Quang thì người đã biến mất.
Thính
lực của Dạ Dao Quang tương đối tốt, cô nghe được lúc chủ quầy dẫn vào
trong phòng nói một câu: "Vương gia, mời vào bên trong."
Vương
gia? Thoạt nhìn qua còn trẻ hơn Ninh An Vương. Nơi Đế đô này tầm tuổi
như vậy chỉ có hai vương gia, một là Phúc An Vương, còn lại chính là
Tiêu Sĩ Duệ. Người này chính là Phúc An Vương sao? Thảo nào vừa rồi mới
cảm thấy hắn có chút quen thuộc, còn có chút điểm tương đồng với Ninh An Vương.
Khoảng chừng một khắc sau, Dạ Dao Quang lại thấy Tuyên
Lân cũng đi lên. Đương nhiên hắn không ngờ Dạ Dao Quang cũng ở chỗ này,
Tuyên Lân cũng không tiến lên chào hỏi. Dù sao Dạ Dao Quang cũng là một
cô gái trẻ, không tiện ở cùng hai người đàn ông bọn họ. Chào hỏi mà
không mời đi chẳng thể nói là lễ độ. Vì vậy hai người chỉ gật đầu chào
hỏi, Tuyên Lân đi ngay tới gian phòng của Phúc An Vương.
Dạ Dao
Quang chỉ thoáng ngồi trong chốc lát rồi mang theo Kim Tử càng ăn càng
mập đi. Vốn cô định đi thẳng về phủ, thật không ngờ đi tới nửa đường, cô lại cảm thấy yêu khí lóe lên rồi biến mất mà không hề nhìn thấy ai. Dạ
Dao Quang đuổi theo nơi có yêu khí tản ra, cô tìm tới một biệt viện,
trên căn nhà viết một chữ “Tôn”.
"Vào xem một chút đi." Dạ Dao
Quang nhìn qua, trong nhà cũng không có yêu khí quanh quẩn. Nhà này
không thể có yêu quái mới đúng, nhưng vì phòng ngừa ngộ nhỡ, Dạ Dao
Quang còn để cho Kim Tử vào nhìn một lần.
Kim Tử đi một lúc lâu
mới ra ngoài, lắc đầu về phía Dạ Dao Quang. Trong lòng Dạ Dao Quang còn
chút hoài nghi, cô đưa theo Kim Tử xoay người rời đi nhưng không hay
biết rằng đợi sau khi khí tức của cô biến mất, ở đó đột nhiên xuất hiện
hai nữ tử.
"Đạo tôn, vì sao không giết nàng ta?" Nữ tử lộ ra yêu
khí nghi hoặc, trên người nàng ta đem theo bảo vật che giấu khí tức,
thật không ngờ vẫn bị nha đầu Hóa Thần kỳ này nhìn thấu. Nếu không có
đạo tôn xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ nàng ta chạy trời không khỏi nắng.
"Sau này nhìn thấy nàng, nhớ kỹ tránh đường mà đi." Nữ tử còn lại lạnh lùng nói.
"Lẽ nào nàng có lai lịch lớn?" Yêu nữ khiếp sợ không thôi, chẳng qua Hóa
Thần kỳ mà cũng làm cho đạo tôn Phân Thần kỳ cũng sợ hãi.
"Sau lưng của nàng ta là duyên sinh quan, là Thiên Cơ chân quân."
Đáng tiếc cuộc đối thoại này, Dạ Dao Quang cũng không hề nghe thấy. Lúc này cô đã về đến nhà, ăn trưa xong chờ tới khi Tuyên Lân trở về, liền vội
vàng nghênh đón: "Phúc An Vương nói thế nào?"
"Phúc An Vương bằng lòng cung cấp manh mối cho chúng ta, để ta chờ hắn một ngày." Tuyên Lân thần sắc thoải mái, khóe môi cười nói.
Trong lòng Dạ Dao Quang đã tính, có Phúc An Vương nhúng tay vào, mọi chuyện càng phải nhanh chóng tiến triển.