“Vậy cũng tốt, cậu cứ nghỉ tạm ở chỗ ta một ngày đi”. Dạ Dao Quang nói:
“Ta đi làm cho cậu món thịt viên sốt tương đỏ mà cậu thích ăn nhất”.
“Được đó! Mấy năm rồi ta chưa ăn lại món này, nghĩ tới lại thèm!” Mắt Lục Vĩnh Điềm sáng lên.
Để hai người bọn họ nói chuyện còn Dạ Dao Quang thì xuống bếp nấu cơm. Nam viên thực sự rất rộng, tính sơ qua thì nó cũng phải đủ chỗ chứa cho năm ngôi nhà, cộng với hoa viên và các đình lầu nghỉ ngơi ngắm cảnh thì nơi đây cũng phải gấp đôi nhà của bọn họ. Nhà bếp có tới bốn năm cái, nha
hoàn trong nhà nhiều vô số, rất nhiều người Dạ Dao Quang cũng không
biết. Đây đều là do Ấu Ly bồi dưỡng trước cho sau này, đợi đến lúc rảnh
rỗi cô nhất định phải xem hết bát tự và tướng mạo cho những người này.
Nghĩ như thế xong Dạ Dao Quang liền đi vào bếp, dựa theo sở thích cá nhân
làm ra mấy món ăn đạm bạc như thường ngày, sau khi ăn xong bữa trưa lẫn
bữa tối, cuối cùng Kim Tử cũng chạy đến và mang theo một bức thư.
“Mau đến xem xem vương gia nói…” Lục Vĩnh Điềm vui mừng đứng lên, nhưng hắn
còn chưa nói hết câu thì bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, vẫn còn chưa
kịp nói thêm câu nào thì hai mắt đã đảo ngược rồi.
Càn Dương
nhanh tay đỡ hắn dậy, nhìn hắn ngủ giống như người chết vậy. Cô dùng
chút lực nắm chặt bả vai hắn nhưng Lục Vĩnh Điềm vẫn không có chút phản
ứng gì nên Dạ Dao Quang đành phải để Càn Dương đưa hắn về phòng.
“Bốn canh giờ!” Tuyên Lân bắt đầu tính giờ từ lúc phẩm hương của Lục Vĩnh Điềm.
“Dùng lượng thế này là ít nhất rồi!”
Dạ Dao Quang gật đầu, sau đó mở thư của Tiêu Sĩ Duệ ra, trong thư kể rất
rõ ngày này giờ này hắn đang ở chỗ nào, xung quanh chỗ nào cũng có một
vài người, hơn nữa còn đánh dấu lại nơi nào có hương. Ở đâu có người
nào, đến cả nội thị cung nga đều nhớ hết không sót một ai.
“Sĩ Duệ vẫn chưa ngửi được hương liệu của hương hoa nhài”. Dạ Dao Quang đưa thư cho Tuyên Lân.
“Nếu thực sự là đối phương dùng hương liệu, vậy thì chỉ sợ khoản này chưa chắc đã do Trạm ca nghiên cứu chế ra”.
“Nhưng chỉ e là cũng không khác nhau lắm”. Tuyên Lân gật đầu, dựa theo những gì trong thư Tiêu Sĩ Duệ viết.
“Sau giờ Ngọ vương gia mới vào cung, chỉ sợ là vương gia đã hít phải mê hương ở ngoài cung rồi!”
Ra tay ở ngoài cung sẽ không để lộ ra bất kỳ dấu vết nào, chẳng trách phủ
Tông Nhân và Đại lý tự điều tra lâu như vậy, đầu tóc đều ưu sầu bạc
trắng mà vẫn không tìm ra được chút manh mối nào. Việc này không thể nói bọn họ bất tài được, mà chỉ có thể nói bọn họ bị lừa điều tra sang
hướng khác mà thôi.
“Đây chẳng phải là hắn đã xác định được từ sớm tối đó Sĩ Duệ chắc chắn sẽ vào cung sao?”
Tuyên Lân lắc đầu: “Muốn để bệ hạ triệu vương gia vào cung thì rất dễ, chỉ
cần có người nói đến Minh Đức thái tử hoặc Nguyên hoàng hậu thì bệ hạ
nhất định sẽ động lòng rồi sẽ gọi vương gia nhập cung!”
Cũng
phải, bệ hạ rất yêu vợ thương con, nhớ đến hai người này chỉ sợ bệ hạ sẽ muốn cùng Tiêu Sĩ Duệ nhớ lại, đặc biệt là đề tài này vừa được nói ra
thì sẽ rất khó có thể dừng lại.
“Nếu là ở ngoài cung, vậy thì
chỉ có ở trà lâu, Sĩ Duệ mới có thể tiếp xúc được với hương liệu”. Dạ
Dao Quang nhớ lại lộ trình mà Tiêu Sĩ Duệ đã nói, bây giờ bệ hạ cho hắn
đến Lại bộ nhậm chức, cả ngày đều ở trong Lại bộ. Trong Lại bộ lại lắm
người nhiều miệng nên không thể tự mình hạ thủ với Tiêu Sĩ Duệ được. Vậy nên có thể một mình hạ thủ được với hắn chỉ có thể là vào buổi trưa lúc hắn trở về vương phủ rồi đi qua trà lâu kia.
“Sĩ Duệ nói vì gặp
Phúc An Vương nên mới nhận lời mời của Phúc An Vương lên lầu uống trà,
nhưng Phúc An Vương chỉ nói chuyện bình thường với đệ ấy. Nếu bị trúng
độc ở đây, vậy thì tại sao Phúc An Vương lại không bị làm sao cả?”
“Chính vì Phúc An Vương không trúng độc nên Phúc An Vương không phải là người
hạ độc, nếu không hắn muốn giấu thì cũng không giấu được!” Tuyên Lân
nói:
“Đặc biệt là trùng hợp ngày hôm đó Thuận phi nương nương
trong người không khỏe nên đã cho mời thái y đến, nếu không phải như vậy Vạn chiêu nghi cũng không phải vội vàng gặp thái y đến vậy, chỉ sợ sẽ
càng thêm phiền phức mà thôi!”
Dạ Dao Quang đồng ý với những gì
Tuyên Lân nói, cô nhướng mày: “Chỉ e là Phúc An Vương là người chết thay của kẻ đặt bẫy để đề phòng bất trắc”.
“Rất có khả năng là như vậy!” Tuyên Lân vui vẻ gật đầu.
“Vậy nên chúng ta sẽ nói chuyện này cho Phúc An Vương biết”. Dạ Dao Quang
cười nham hiểm, suýt chút nữa Phúc An Vương đã là người chịu tội thay,
cô không tin hắn có thể nuốt trôi cơn tức này. Cho dù là Tuyên Lân hay
cô đều không nắm rõ các thế lực trong cung, thậm chí còn không phân rõ
là có bao nhiêu, nhưng Phúc An Vương lại có mẫu phi ở trong cung nên
chắc chắn sẽ khác với bọn họ. Cuối cùng cũng phát hiện ra được manh mối, trong lòng Dạ Dao Quang cũng nhẹ hơn một chút:
“Kẻ đối phó với Sĩ Duệ coi như là hao tổn tâm huyết một chút, cẩn thận đến cực điểm!”
Từ đặt bẫy đến đường lui, đến cả những gì ngoài dự liệu cũng đều nghĩ vô
cùng thấu đáo, nếu không phải Đơn Cửu Từ với Ôn Đình Trạm có lời hẹn năm năm, hơn nữa thời gian cũng chưa đến, nếu không Dạ Dao Quang cũng sẽ
cảm thấy việc này là do Đơn Cửu Từ ra tay.
Có điều lời hẹn năm
năm kia với Đơn Cửu Từ chỉ còn nửa năm nữa thôi. Trong triều đình đúng
là toàn nhân tài ẩn dật, hơn nữa lúc đầu còn có người ép Ôn Đình Trạm đi Lưu Cầu, vậy tính ra có ít nhất ba người khiến người ta kinh hồn bạt
vía.
Nghĩ tới đây, mắt Dạ Dao Quang hơi híp lại: “Có lẽ còn có một người có thể giúp chúng ta một tay!”
“Là ai vậy?” Tuyên Lân nhướng mày, người này chắc chắn không phải Chử đế
sư. Bởi vì Chử đế sư cũng không thích tranh đấu, trung thành với hoàng
đế, e rằng Chử đế sư cũng không biết mối quan hệ giữa Tiêu Sĩ Duệ và Ôn
Đình Trạm.
Chử đế sư chỉ khoanh tay đứng nhìn là bởi vì Chử đế
sư và bệ hạ giống nhau, nếu Tiêu Sĩ Duệ không đấu tranh thì không có tư
cách bước chân lên tranh giành ngôi vị thái tử.
“Ninh An Vương điện hạ”. Không nghĩ đến việc ở Lưu Cầu thì Dạ Dao Quang cũng không nghĩ đến Ninh An Vương.
“Không sai”. Việc ở Lưu Cầu, Tuyên Lân và Ôn Đình Trạm cũng đã bàn kín qua với nhau, chính là muốn xem xem người mà bọn họ đoán trong lòng có giống
nhau hay không nên Tuyên Lân rất rõ chuyện này.
“Phúc An Vương thì để Minh Quang đi một chuyến, còn ta ngày mai sẽ đi thăm Ninh An Vương điện hạ!”
“Được!”
Nghĩ ra manh mối nên lúc đi nghỉ tâm trạng Dạ Dao Quang cũng nhẹ nhàng hơn
chút ít, cô tin có thêm Phúc An Vương và Ninh An Vương tham gia thì
chuyện này sẽ sớm lộ ra chân tướng mà thôi. Bỏ xuống nỗi lo lắng trong
lòng, Dạ Dao Quang cầm bút lên viết thư nhờ Tiểu Quai Quang mang đến cho Ôn Đình Trạm, tạm thời chắc không dùng được Tiểu Quai Quai.
Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang lấy danh thiếp Ôn Đình Trạm đi đến phủ Ninh
An Vương, đúng lúc Ninh An Vương đang ở trong phủ. Nhìn thấy danh thiếp
của Ôn Đình Trạm, Ninh An Vương không từ chối mà sai đại quản gia mời Dạ Dao Quang vào phủ.
“Bổn vương tưởng Ôn Doãn Hòa đã tu đạo thành
tiên, không màng đến thế tục rồi chứ!” Nhìn Dạ Dao Quang mặc y phục nữ
nhi, giọng Ninh An Vương không nhanh cũng không chậm nói. Thân phận và
năng lực của Dạ Dao Quang, hắn đều đã điều tra rõ ràng, ba năm nay Ôn
Đình Trạm biệt vô âm tín, nghe nói sau khi vào trong đảo Bồng Lai thì
biến mất không để lại dấu vết gì. Những lời này của hắn không phải chỉ
đơn giản là mỉa mai, mà thực sự đã từng nghĩ là như thế.
“Chính vì không nhịn được, vì thế mà vương gia đã quên mất lời hứa ngày xưa?” Dạ Dao Quang bình thản đáp lại.
“Chỉ sợ Dạ cô nương còn chưa nhìn thấy Sĩ Duệ, ba năm nay, à không, mà là từ khi từ Lưu Cầu trở về, hơn bốn năm nay bổn vương đã giúp đỡ Sĩ Duệ rất
nhiều, ít thì cũng đã cứu nó thoát khỏi nguy hiểm ba lần, lẽ nào vẫn
chưa đủ sao?”