Sư phụ, sư phụ, người mau nhìn đi, đang xảy ra chuyện gì vậy?” Bên trong núi Côn Lôn, một tiểu đạo sĩ chứng kiến cảnh tượng tinh quang rơi xuống như mưa trước mắt, sợ đến sắc mặt trắng bệch, có phải là có đại sự gì
phát sinh rồi hay không. Hắn chưa từng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy.
“Chớ hoảng sợ.” Một ông lão tóc trắng mở mắt ra, đưa tay vuốt chòm râu bạc phơ dài đến ngực.
“Đây là ảo giác, có người đại thiện đang hành sự đại thiện.”
Đạo sĩ kia lại thở dài một hơi: “Là đại sự cỡ nào mà khiến trời sinh ảo giác như vậy?”
“Hưng thịnh thiên hạ, cứu thương sinh linh, tạo phúc vạn người, chính là đại
sự giống như vậy.” Ông lão kia đáp, lại đứng lên tiến gần đến vách núi,
dường như đặt mình vào ánh sao kia. Ông bấm ngón tay tính toán, không
khỏi mỉm cười:
“Có khách quý đến.”
“Thật sự có khách quý đến sao? Đồ nhi phải đi thu xếp lại phòng khách mới được.” Tiểu đạo sĩ vô cùng vui vẻ chạy đi.
Mà ông lão tóc trắng lại lắc đầu, khẽ thở dài một hơi: “Đại loạn còn chưa bắt đầu.”
Cùng lúc đó, hình vẽ phức tạp trong tay Dạ Dao Quang bỗng nhiên kịch liệt
hoán chuyển một trận. Cuối cùng nó ngưng tụ trở thành một viên minh châu tỏa ra từng quầng ánh sáng. Dạ Dao Quang xoay người nhảy lên, một
chưởng úp toàn bộ quầng sáng kia đánh xuống mặt đất.
Toàn bộ mặt đất đột nhiên kịch liệt rung động, sau đó một âm thanh như tiếng rồng
ngâm vang vọng cả trời đêm. Âm thanh này tựa như ảo mộng, ngay cả Ôn
Đình Trạm cùng những người khác đều phảng phất nghe thấy.
Thật vất vả mới ổn định lại cơ thể, Tiêu Sĩ Duệ không khỏi nói với Càn Dương bên cạnh: “Khí tức này tươi mát thật.”
“Bởi vì sư phụ đã cứu sống long mạch.” Càn Dương nhìn tới xung quanh chỗ
long mạch, hắn có thể nhìn thấy được nó đang vui vẻ chuyển động tựa như
con cá bơi trong nước.
Long mạch chính là mạch máu của ngọn núi, long mạch vượng thì núi linh, núi linh tự nhiên có khí sạch.
Thế nhưng bất chợt gương mặt Càn Dương biến sắc. Bởi vì hắn thấy rõ ràng
long mạch bay vút lên, tựa hồ muốn thoát khỏi mặt đất chỗ nó nằm. Dạ Dao Quang bên cạnh nhẹ nhàng nhảy xuống, tuy là vừa bố trí pháp trận nhưng
xác thực không tiêu hao nguyên khí của cô, chỉ có điều công đức mà cô
vất vả mới tích được, cũng chỉ còn lại…
Trong lòng cô tuy có chút đau xót nhưng để có thể cứu được thủy thổ một phương, cũng coi như là dùng đúng nơi cần thiết rồi.
“Chúng ta đi thôi…” Dạ Dao Quang đi tới trước mặt Ôn Đình Trạm, nhưng sắc mặt
cô đột nhiên sầm lại, bên tai chợt có tiếng “xì xì”. Cô cúi đầu nhìn
phía dưới, mặt đất đã bắt đầu nứt nẻ.
Dạ Dao Quang nhanh chóng
kéo tay Ôn Đình Trạm, tung người thả mình xuống. Mà dưới chân núi, Liên
Sơn hai tay ôm Tiêu Sĩ Duệ, Tần Đôn, còn Càn Dương và Kim Tử mỗi người
mang theo hai người khác nhanh chóng chạy trốn. Dạ Dao Quang và Ôn Đình
Trạm nhún người vài cái, nhanh chóng đuổi tới phía trước. Đằng sau bọn
họ là ngọn núi ấm ầm đổ nát. Bụi mù cùng đá vụn cuồn cuộn rơi xuống.
“Tiểu Dương, Kim Tử!” Dạ Dao Quang che mấy người Ôn Đình Trạm ở phía sau, cô
hét lên một tiếng rồi nhanh chóng vận khí hình thành một lớp bình phong, ngăn lại đá vụn đang lăn xuống dưới núi. Càn Dương và Kim Tử cũng nhanh chóng vận khí, hai luồng sức mạnh chạm vào nhau, núi đá kia nhanh chóng dừng lại.
Mà lúc này, Dạ Dao Quang nhìn thấy ảo ảnh một con
rồng màu bạc bay từ phía trong dãy núi ra ngoài. Thân mình quanh quẩn
phía trên dãy núi nhưng đầu rồng cực lớn đang hướng về phía Dạ Dao
Quang. Mặc dù nó chỉ là ảo ảnh nhưng Dạ Dao Quang cũng có thể nhạy bén
cảm giác được, người long mạch nhắm đến chính là Liên Sơn!
Trong
lòng cô hoảng hốt, cô chỉ nghĩ dùng công đức đến cứu long mạch, nhưng
không ngờ công đức tập hợp Chân Thiện Mỹ chốn nhân gian ngưng tụ thành
khiến luồng linh khí này mở ra linh trí. Nó biết được Liên Sơn là người
hại nó nên muốn trả thù. Kết quả như vậy cũng là nằm ngoài dự liệu của
Dạ Dao Quang.
Trong quá khứ cô chưa từng tích lũy công đức, chưa
bao giờ biết được sức mạnh công đức lại cường thịnh như vậy. Liên Sơn
đối với nguy hiểm cũng vô cùng cảnh giác, hắn đã bắt đầu tu luyện, cũng
đủ nhìn thấy được ánh mắt bất thiện của cự long. Nhưng hắn vẫn vô cùng
bình tĩnh, mặc dù biết rằng đối với nó hắn cũng chỉ là con kiến hôi.
“Mau tránh ra.” Dạ Dao Quang quát to một tiếng. Cô bay lên trời, lơ lửng giữa không trung, đối địch với con cự long kia:
“Người này là đệ tử của ta, người hại ngươi ta đã thay ngươi báo thù.”
Long mạch tuy đã mở linh trí nhưng nó vẫn chỉ là một luồng linh khí, mà
không phải là vật sống chân chính có suy nghĩ. Nó đương nhiên không hiểu lời nói của Dạ Dao Quang nhưng nó vẫn biết Dạ Dao Quang chính là người
đã cứu nó, nếu không nó chắc chắn đã phải chết không nghi ngờ gì. Nhìn
Dạ Dao Quang đứng chắn trước mặt, trong đầu nó đã có chút nôn nóng, lắc
sang bên trái lại lắc sang bên phải, hoàn toàn không hiểu được lời nói
của Dạ Dao Quang.
Thế nhưng nó vô cùng căm hận Liên Sơn là điều
không thể nghi ngờ, vì vậy nó chuyển thân quấn lấy Dạ Dao Quang, sau đó
bay về phía Liên Sơn.
Tốc độ kia, sức mạnh kia mạnh mẽ đến nỗi cả rừng núi đều rung động.
Dạ Dao Quang thấy vậy không thể không lấy ra Tử Linh châu, dùng linh ngũ
hành thoát khỏi trói buộc của long mạch. Thân cô bắn tới trước mặt Liên
Sơn, chợt giữa không trung long mạch bỗng hóa thành một chùm ánh sáng
lạnh phóng tới, xuyên qua thân thể Dạ Dao Quang.
Lúc này thân thể Dạ Dao Quang cứng đờ, ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt hoa đào của cô nhanh chóng tan rã.
“Dao Dao!”
“Sư phụ!”
“Grào…”
Tiếng gọi của Ôn Đình Trạm và Càn Dương cũng bị tiếng rồng ngâm trong không
trung hoàn toàn lấn át. Thân thể hai người bay tới cũng bị gió lớn từ
long mạch hất cho bay ngược trở lại. Cuốn trong mình thân thể Dạ Dao
Quang, long mạch nhanh chóng trốn vào trong núi.
“Dao Dao!”
Thân thể rơi xuống đất, Ôn Đình Trạm vô cùng căng thẳng, ngay lập tức định
lao theo lại bị Kim Tử ngăn lại. Kim Tử khoa tay múa chân liên hồi với
cậu: “A a.”
“Sư phụ không sao.” Càn Dương lập tức truyền đạt lại ý của Kim Tử cho Ôn Đình Trạm.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Ôn Đình Trạm lạnh băng, cậu im lặng không nói lời nào.
Hai chân Liên Sơn khuỵu xuống, quỵ ngay tại chỗ không nói một lời. Trong
lúc nhất thời tất cả bọn họ đều rơi vào bầu không khí im lặng đè nén,
đều không cảm giác được phía xa đang có người đuổi tới.
“Sư phụ,
con rõ ràng vừa nhìn thấy chân long mà, vì sao chớp mắt lại không thấy
đâu nữa?” Những người này đều ăn mặc giống nhau, trong đó dẫn đầu là một người tóc mai hai bên đã bạc.
“Không còn chút linh khí nào cả, hẳn là không có long mạch ở đây.” Người tóc bạc nọ lên tiếng.
“E rằng vừa rồi chỉ là một ảo ảnh mà thôi.” Một người trong đó lên tiếng.
“Chúng ta lại tìm kiếm bốn phía đi, mọi người cẩn thận chút.”
Đoàn người tìm ước chừng một ngày cũng không tìm được chút dấu vết gì để
lại. Đó là bởi vì sau khi long mạch kéo Dạ Dao Quang vào sâu bên trong
dãy núi đã dung nhập vào trong thân thể của cô.
Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy từng luồng lực mạnh mẽ khiến những kinh mạch đã khô kiệt của
cô lập tức tăng vọt trở lại. Một luồng linh khí lớn mãnh liệt chảy vào
tứ chi xương cốt của cô khiến kinh mạch của cô như muốn phát nổ. Dạ Dao
Quang hoảng sợ không thôi, cô muốn nhanh chóng thu lại khí tức nhưng
thân thể lại hoàn toàn không có năng lực tự chủ. Vậy nhưng tình huống
đan điền bị bùng nổ mà cô lo sợ lại không xảy ra. Từng luồng linh khí
tựa hồ như có ý thức, chỉ có điều vẫn không ngừng khuếch trương kinh
mạch. Cứ liên tục như vậy, mãi đến khi kinh mạch của cô căng trướng đến
mức không thể phình thêm được nữa thì mới dừng lại.
Dạ Dao Quang
nhanh chóng mở mắt, bốn phía đều là bóng đêm đen đặc, sau đó một luồng
sức mạnh từ trong thân thể của cô bộc phát xông ra, soi rọi bốn phía tối đen.