“Nhận đồ đệ phải chú ý cơ duyên. Chúng ta tuy là người tu luyện, không
giống người xuất gia phải khai giới, phải đoạn hồng trần nhưng cũng
không phải người nào cũng có thể thu nhận. Nếu ta nhận cậu, đó chính là
phá hủy thiên đạo.” Dạ Dao Quang sao lại không nhìn ra trong lòng Lục
Vĩnh Điềm nghĩ gì.
“Nếu có thể tùy ý thu nhận đồ đệ, ta chắc chắn sẽ nhận Trạm ca.”
“Phụt!” Tiêu Sĩ Duệ chớp mắt phun ra một ngụm trà, khụ khụ ho khan.
“Dao tỷ tỷ, nếu như tỷ thu nhận Doãn Hòa làm đồ đệ, hai người sẽ trở thành sư đồ…”
“Sư đồ gì…?” Dạ Dao Quang trợn trắng mắt.
“Chúng ta là người tu luyện, sư đồ kết thành đạo lữ chỗ nào chẳng có. Cũng
giống như mọi người mà thôi, sống chết giữ cái danh phận này làm gì.”
Với bọn họ, chỉ có hai kiểu quan hệ không thể kết hợp. Thứ nhất là trực hệ huyết thống, thứ hai là đường đi khác biệt.
“Phải phải phải.” Càn Dương vừa nhồm nhoàm nhai thức ăn vừa phụ họa.
Ôn Đình Trạm lập tức híp mắt lại, nhìn chằm chằm cái người có ăn liền vui, vô tâm vô tư phụ họa vào một câu kia. Cậu vốn yên tâm về Càn Dương rồi, mặc dù tên này đúng là hoàn toàn không có điểm gì đáng nghi ngại nhưng
hôm nay nghe xong mấy lời này của Dạ Dao Quang, cậu lại cảm thấy sau này vẫn nên có phòng bị, bởi vì người tu luyện đúng là không bị danh phận
sư đồ hạn chế.
Càn Dương tội nghiệp. Rõ ràng một chút ý nghĩ
khác cũng không có, cũng chỉ vì một câu nói thật lòng với sư phụ lại bị
người nào đó cho vào danh sách đen mà vẫn không hay biết gì.
Buổi chiều hôm sau, Liên Sơn đã quay lại, hắn chỉ đem theo một bọc nhỏ. Dạ
Dao Quang kinh ngạc không thôi, trong sơn động của hắn nhiều đồ như vậy, hắn đều không mang theo sao? Nhưng Dạ Dao Quang cũng không hỏi, đồ đạc
của hắn, hắn tự nhiên biết xử lý thế nào mới tốt. Hắn đã không muốn, Dạ
Dao Quang cũng không có quyền xen vào.
Cho đến khi hắn đem một tờ giấy đưa cho Dạ Dao Quang, cô mới mở ra xem. Đó lại là môt tờ khế ước
bán thân, người lập khế ước chính là lý chính của thôn Liên Sơn. Mặt
trên tờ giấy có vài dấu vân tay, trong đó có một cái đặc biệt lớn.
“Đây là chủ ý của ngươi?” Dạ Dao Quang cầm trong tay khế ước bán thân.
“Đại bá.” Liên Sơn vô cùng bình thản, dường như tờ giấy đó đối với hắn là thứ chẳng mảy may quan trọng.
“Đại bá của hắn chính là lý chính ở thôn của Liên Sơn.” Tất cả những gì liên quan đến Liên Sơn, Ôn Đình Trạm đã dò la kĩ lưỡng. Sau đó cậu nhìn
hắn.
“Ngươi bán hết đồ đạc trong sơn động, dùng số tiền đó đưa cho cha mẹ ngươi để đổi lấy tờ khế ước này?”
“Ừm.” Liên Sơn gật đầu.
Dạ Dao Quang không biết nên khóc hay nên cười, người này có thể đừng ngốc
đến mức đáng yêu như thế được không. Dùng chính tiền của mình mua bản
thân mình, sau đó lại đưa khế ước bán thân cho cô. Bây giờ trên tờ giấy
này, chỉ cần một chữ ký của cô hoặc chỉ cần cô ấn một dấu vân tay lên,
lập tức một phân tiền cũng không cần tốn, người này đã chính là nô bộc
của cô.
“Dao tỷ tỷ, đây chẳng phải là tỷ đã chiếm được món hời sao?” Tiêu Sĩ Duệ cũng chẳng biết nên cười hay nên khóc.
Ngũ hành Hỏa trong lòng bàn tay cô bùng lên, tấm khế ước lập tức hóa thành
tro bụi. Đối diện đôi mắt có chút mờ mịt của Liên Sơn, Dạ Dao Quang đứng lên: “Ngươi đi theo ta.”
Dạ Dao Quang dẫn Liên Sơn rời khỏi sân
viện của khách trạm, đến một đỉnh núi gần đó, sau đó cô bắt đầu dạy hắn
dẫn khí như thế nào, còn có đạo khí, tụ khí.
Ba phương pháp này, người bình thường một lúc là có thể chỉ thông. Thế nhưng Liên Sơn vẫn
mất một lúc lâu, Dạ Dao Quang nghĩ đến quá trình trưởng thành của hắn,
chỉ có thể chọn lựa những từ căn cốt nhất giải thích cho hắn rõ, sau đó
mới dạy hắn dẫn khí.
Liên Sơn có thể dẫn khí, hơn nữa ngoại trừ ngũ hành Thủy, hắn còn có tứ linh căn!
Dạ Dao Quang chớp mắt có cảm giác như nhặt được bảo bối, sau đó bắt đầu
truyền thụ cho hắn quy luật tu luyện của khí ngũ hành. Quả nhiên có linh căn thì có thể căn cứ vào tâm pháp của Dạ Dao Quang dẫn khí ngũ hành,
kế tiếp Dạ Dao Quang lại dạy hắn cách khí nhập thể, tụ khí ở đan điền.
Sau đó dần dần đi đến phần phức tạp, Liên Sơn vất vả lắm mới dẫn được khí
vào trong cơ thể, lại suýt chút nữa làm mất đi, hoàn toàn không biết làm thế nào mới lưu lại được. Cũng may Dạ Dao Quang đúng lúc ra tay, Liên
Sơn mới từ đó mà thông thuận hơn.
Trời đã tối nhưng Dạ Dao Quang
cũng không vội, cô dẫn Liên Sơn quay về. Tất cả mọi người đều đang chờ
hai người họ về dùng bữa. Bởi vì Liên Sơn, bọn họ chỉ có thể ăn ở trong
sân. Thời gian nghỉ ngơi buổi tối, Dạ Dao Quang chỉ đành để Liên Sơn
chịu thiệt thòi đốt củi nằm trong lán của khách trạm, hắn đều chấp nhận.
“Chờ sau khi chúng ta trở về, muội sẽ thu nhận Liên Sơn làm đồ đệ.” Dạ Dao Quang rất vui.
Vốn chỉ cho rằng Liên Sơn được ông trời ưu ái cho một cơ thể lớn, nhưng bây giờ cô lại phát hiện thể chất của hắn cũng vô cùng tốt. Dạ Dao Quang
quyết định nói chuyện này với Ôn Đình Trạm.
Ngày hôm sau vừa mới
bắt đầu, Dạ Dao Quang đã bắt đầu hướng dẫn Liên Sơn, ba ngày công sức
cuối cùng hắn cũng lĩnh giáo được cách dồn khí vào đan điền như thế nào. Sau đó cô lại chú ý cho hắn một số yếu điểm, cùng với những cản trở và
tâm ma sẽ gặp trong giai đoạn bắt đầu tu luyện, chỉ hắn nên tránh như
thế nào rồi sau đó để hắn tự mình tập luyện.
Qua nhiều ngày, thân thể của hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục. Hôm nay ăn cơm trưa xong, mấy người Dạ Dao Quang lên đường.
“Bây giờ chúng ta xuất phát, hôm nay nghỉ ở bên ngoài, buổi tối ta muốn đi cứu long mạch.”
“Được, được.” Càn Dương là người đầu tiên vỗ tay nhất trí.
Hắn đã vô cùng chờ mong xem sư phụ làm cách nào cứu được long mạch. Hắn
nghĩ muốn nát óc cũng không tìm ra được nguyên nhân. Những người khác
cũng hết sức hiếu kỳ vì Dạ Dao Quang đã phân tích qua tình hình của long mạch. Dựa theo lời cô nói, trừ phi là thần tiên, bằng không có tu vi
cao tới đâu cũng chưa chắc cứu được long mạch.
Bọn họ thu dọn đồ đạc rời khỏi khách trạm, theo hướng ngọn núi mà đi.
Bọn họ dựng trại dưới chân núi, Dạ Dao Quang nhìn sắc trời: “Sĩ Duệ canh
giữ ở chỗ này, Liên Sơn đi tìm chút thịt chim thú rừng gì đem về đây,
tiểu Lục cùng vài người nữa đi kiếm củi, bữa tối mọi người tự giải quyết vậy. Ta và Trạm ca đi cứu long mạch.”
Hai người đi tới chỗ long mạch. Tụ Linh trận đã sắp mất đi linh ứng, ngưng tụ linh khí càng ngày càng ít.
Cô nhờ Ôn Đình Trạm vẽ xuống một vị trí an toàn, tiếp theo nhanh chóng bày một trận pháp.
Sau đó cô ngồi xếp bằng tại vị trí cung trung tâm, chỉ thấy đầu ngón tay cô biến hóa vô cùng nhanh. Nếu Ôn Đình Trạm có thể thấy được khí ngũ hành
thì sẽ có thể chứng kiến từng luồng khí ngũ hành từ dưới đầu ngón tay Dạ Dao Quang tạo thành một hình vẽ vô cùng phức tạp, trên hình vẽ có chín
hoa văn giống hệt nhau.
“Giờ Ất Dậu, ngày Canh Dần, tháng Ất Dậu, năm Ất Tỵ, đệ tử đích truyền Dạ thị Dạ Dao Quang, khai pháp trận Thái
Ất. Mời Thái Ất kim thần thái bạch chi tinh nhận Kim Đức chính khí, trợ
long chi mạch!”
Dạ Dao Quang dứt lời, thủ quyết lại liên tiếp
biến hóa. Ôn Đình Trạm dường như nhìn thấy luồng ánh sáng của mặt trời
chiều khi xuống núi ngưng tụ toàn bộ trong lòng bàn tay Dạ Dao Quang.
Khí ngũ hành từ tay kia của cô tụ vào bức vẽ cổ cũng dần dần hòa vào màu vàng kim của ráng chiều. Bầu trời bỗng nhiên tối đi, nhưng cũng đã vào
lúc hoàng hôn, mọi người chỉ nghĩ rằng hôm nay mặt trời lặn nhanh hơn
mọi ngày một chút. Chỉ có Ôn Đình Trạm lúc này đang nhìn không chớp mắt
vào bức vẽ đang lơ lửng trước mặt Dạ Dao Quang.
Lúc này, cổ tay
Dạ Dao Quang giương lên, vô số chấm tinh quang hồng nhạt từ hông cô bay
ra, tụ đầy vào chín hoa văn giống nhau kia. Theo một chấm cuối cùng hạ
xuống, tia sáng lóa mắt người xem bay ra, toàn bộ bầu trời là ánh sáng
tản mát màu bạc.
Vì vậy, chân trời xuất hiện một cảnh tượng kỳ
diệu mà người phàm không nhìn thấy được, vô số tinh quang sáng chói đang rơi xuống như mưa.
***
(*) Tốn, Ly, Khôn, Chấn, Đoài là các quẻ trong bát quái.