Từ ngày Đơn Cửu Từ gửi chiến thư, Dạ Dao Quang mỗi ngày đều chờ xem, xem Đơn Cửu Từ đến cùng muốn bố trí ra một đại cục kinh thiên tới cỡ nào,
đáng tiếc liên tục mấy ngày trôi qua, gió êm sóng lặng.
Đảo mắt
đã đến tháng bảy, Dạ Dao Quang mang thai đã được bốn tháng, bụng của
nàng dường như đột nhiên sau một giấc ngủ liền to ra. Nàng đứng dậy mặc
xiêm y, nhìn cái bụng nhỏ của mình giờ đã hơi phình ra, không khỏi muốn
vuốt ve, cảm thấy mang thai hóa ra là một chuyện thú vị như vậy.
Nàng thời gian trước đích xác có tái phát nôn nghén, nhưng từ lúc mang theo
Hương châu Ôn Đình Trạm điều chế, mọi cảm giác không khoẻ đều không xuất hiện. Dụ Thanh Tập sau khi biết được chuyện này, nghĩ đến thời điểm
nàng mang thai ba bốn tháng thiên hôn địa ám*, suýt nữa hộc ra máu, tức
tốc liền tìm tới.
*Thiên hôn địa ám: trời đất u ám, sao chiếu mệnh xấu
Trác Mẫn Nghiên cũng muốn đi theo lo trước tránh hoạ, mấy tiểu cô nương Chử
Phi Dĩnh cũng muốn đi góp vui, Dạ Dao Quang không thể lập tức đáp ứng,
nàng cũng không rõ trong đó có những thành phần hương liệu nào, có dễ
điều chế hay không, phải về hỏi Ôn Đình Trạm một câu. Quả nhiên, về nhà
hỏi ra mới biết, Ôn Đình Trạm có bỏ thêm một vị hương đặc biệt vào trong hương châu. Khối hương này Ôn Đình Trạm đã dùng hết một nửa, phần còn
lại cũng không nhiều.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của mấy cô nương kia, Dạ Dao Quang chỉ có thể hỏi Ôn Đình Trạm, những viên hương nàng đã dùng qua, không biết đối với người khác có còn công hiệu hay không. Bọn họ
cũng không thể tất cả mang thai cùng một lúc, đến lúc đó thay nhau lần
lượt dùng. Ôn Đình Trạm chỉ nói biện pháp này có lẽ có thể làm, vì thế
mấy nha đầu đều trưng một bộ hận không thể tự mình ôm một cái, nghiệm
chứng thần hiệu hương châu của Ôn Đình Trạm.
Ngày này, Dạ Dao
Quang vừa vặn tưới tắm xong cho hoa sen của nàng, liền nghe được tiếng
kêu Tiểu Quai Quai. Tiểu Quai Quai lần đầu tiên truyền tin lâu như vậy,
nghĩ đến Mạch Khâm có thể ở nơi không dễ tìm, nàng liền gọi Tiểu Quai
Quai xuống, từ trên người nó lấy ra phong thư. Dạ Dao Quang chậm rãi mở
thư, thu được một tin tức tốt, chính là nơi ở của Mạch Khâm hiện tại có
phát hiện ngũ hành chi thổ, nhưng cá âm dương vẫn chưa có tin tức, hắn
sẽ lưu ý thêm. Hiện tại hắn đang vướng chút việc, đợi sau khi xử lý xong xuôi, sẽ đem ngũ hành chi thổ đưa tới cho nàng.
“Thật sự là quá tốt.” Chuyện này đối với Dạ Dao Quang mà nói thật đúng là một tin tức tốt.
Không biết có phải do bụng nàng phản ứng hay không, nàng cảm thấy mặc dù bảy
ngày mới phải thay nước cho tiểu hoa sen một lần, nhưng lần nào nàng
cũng đều có chút cố sức, không thể không bày một ngũ hành trận ở trong
nhà, tiếp thêm hơi ẩm. Nhưng bây giờ là mùa hè nóng bức, nước mưa vốn
thiếu, đã có ngũ hành chi thổ, Dạ Dao Quang liền để cho Càn Dương tự
mình đi tới Côn Lôn một chuyến, mang Ngũ hành chi thủy trở về.
Sau khi phân phó Càn Dương, Dạ Dao Quang chợt nghe đến Nghi Ninh ở bên
ngoài nói lớn: “Phu nhân, người gác cổng truyền lời, có vị cô nương tóc
trắng họ Minh, nói là tới trợ giúp phu nhân trừ yêu.”
Dạ Dao Quang đứng bật dậy, là Minh Hi!
Lúc này nàng tự mình đi ra cửa nghênh đón, quả nhiên là Minh Hi. Tuy rằng
nàng vẫn một mái tóc bạc như cũ, nhưng quần áo lại không khác người thế
tục, Dạ Dao Quang vẫn lưu ấn tượng với trường bào tư tế của nàng lúc ở
Ngọc Hoàng điện.
“Minh tư tế, không nghĩ tới người tự mình đến đây.” Dạ Dao Quang có chút kinh hỉ.
“Ta cũng là có chút việc cần làm gần đây, tiện thể đi ngang qua quý phủ.”
Ngữ khí Minh Hi nghe trước sau như một, không chút phập phồng.
Nhưng Dạ Dao Quang lại biết Minh Hi thân là Đại tư tế Minh tộc, không quan
tâm có đúng là đi ngang qua như lời nàng ấy nói hay không, cho dù là
thuận tiện mà đến, lần ghé thăm này Dạ Dao Quang vẫn cực kỳ coi trọng.
Nàng vô cùng nhiệt tình dẫn Minh Hi vào trong.
Bọn họ là người tu luyện nên không thích khách sáo, có chuyện gì đều thẳng thắn bộc trực,
Dạ Dao Quang cũng không muốn trì hoãn thời gian của Minh Hi, trực tiếp
phái người đi thông tri cho Cổ Cứu, vừa đúng hôm nay Cổ Cứu ở trong phủ
không đi ra ngoài. Dạ Dao Quang liền mang theo bức họa cùng Minh Hi đi
tới thư phòng của Cổ Cứu. Dù sao Cổ Cứu đối với bức họa này cũng rất
trọng thị. Minh Hi là mấu chốt để giải quyết việc này, Dạ Dao Quang đã
nói trước cho Cổ Cứu biết, cũng là lần thứ hai nàng giúp chuyển lời.
Thời điểm bọn họ tới, Cổ Cứu đã đang ngồi chờ, Dạ Dao Quang liền giới thiệu: “Vị này là bạn tri kỉ của phu thê chúng ta, họ cổ.”
Minh Hi gật đầu thay lời chào hỏi.
Dạ Dao Quang lại quay sang Cổ Cứu nói: “Đây là Minh cô nương thuộc gia tộc tu luyện lánh đời, nàng chính là người có thể gỡ bỏ oán khí trong
tranh.”
“Minh cô nương.” Cổ Cứu vội vàng nho nhã hành lễ.
Minh Hi là kiểu người điển hình không quá xuồng xã với người thế tục, phản
ứng lãnh đạm của nàng kỳ thực là một loại thói quen, cũng không phải là
nàng không muốn ở chung, hoặc ngạo mạn vô lễ.
Để Cổ Cứu không cảm thấy xấu hổ, Dạ Dao Quang không nhiều lời mà đem bức họa trải ra trên bàn: “Đại tư tế, người đến xem xem.”
Vì thế ba người liền vây xung quanh bức họa, Minh Hi nâng tay lên, Dạ Dao
Quang chớp mắt cảm giác được một cỗ khí lực thần bí dao động, liền thấy
hai tay Minh Hi có chút không giống người nhẹ nhàng đặt trên tranh.
Không biết có phải Dạ Dao Quang gặp ảo giác hay không, bên tai nàng xuất hiện tiếng khóc vừa tuyệt vọng vừa oán hận của một tiểu cô nương. Tiếng khóc kia phảng phất không phải ma chú mà như xuất phát từ người thật,
làm nàng không rét mà run.
Minh Hi tay vừa thu lại, tiếng khóc này cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Minh Hi quay sang nói với Dạ Dao Quang: “Cỗ oán khí này hẳn lúc đứa bé sắp
chết, xúc động vô tình tạo thành trận pháp ngoài ý muốn hoặc trời giáng
dị tượng mới có thể hình thành.”
Cái gọi là nguyền rủa tự nhiên,
kỳ thực cần phải có trận pháp hoặc tinh tượng phụ trợ, bằng không thế
gian này người hàng ngày chết đi không đếm được, trong số đó lại bao
nhiêu người chết oan ức, bao nhiêu người oán sâu nặng. Nếu cứ có oán
niệm liền hình thành nguyền rủa tự nhiên, vậy thế gian này chẳng phải là oán hận chất đầy theo phần mộ?
“Vậy phải làm thế nào để cởi bỏ?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Ta thi chú tạm thời giải trừ trú trong tranh, sau này các ngươi đưa theo
bức họa này đi tới chỗ tiểu cô nương được mai táng, hóa giải tận gốc oán khí. Bằng không cho dù ta đã giải trừ chú thuật, nhưng nếu oán khí
không được hóa giải, sớm hay muộn nó còn có thể lại lần nữa ngưng tụ.”
Minh Hi trực tiếp đưa ra kế sách giải quyết.
“Được, làm phiền Đại tư tế thi pháp.” Dạ Dao Quang cảm thấy phần còn lại đã rất đơn giản,
hóa giải oán khí chính là việc Dạ Dao Quang am hiểu nhất, chỉ cần đi tới Thổ Phiên thì không khó tìm được mộ phần của tiểu cô nương kia.
Vì thế nàng cùng Cổ Cứu rời khỏi phòng, đứng chờ ngoài cửa. Dạ Dao Quang
nhìn không thấy sự tình bên trong, nhưng có thể cảm giác được một cỗ lực lượng cường thịnh xa lạ, không rõ xuất phát từ nơi nào. Lực lượng kia
dao động như sóng nước, tạo cảm giác cả phòng như đang chìm trong biển
nước, hoảng ảnh liền xuất hiện. Ước chừng thời gian mười lăm phút, Dạ
Dao Quang lại lần nữa nghe được tiếng khóc tuyệt vọng bất lực tràn ngập
phẫn hận kia. Tiếng khóc bi thương làm người ta lo lắng.
Rất
nhanh tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng thấp, cuối cùng biến mất không thấy. Sau khi thanh âm biến mất, lực lượng quanh quẩn trong
phòng cũng biến mất theo, chợt thấy Minh Hi đẩy cửa phòng ra.
Nhìn sắc mặc Minh Hi vẫn bình thản như cũ, Dạ Dao Quang tiến lên: “Đa tạ Đại tư tế, Đại tư tế nếu như không quá gấp gáp, thỉnh lưu lại dùng một bữa
cơm với chúng ta.”
Dạ Dao Quang tính toán dùng ít thịt nhân sâm
ngàn năm cho Minh Hi tẩm bổ, cũng không thể không duyên cớ để người khác đi một chuyến.