“Bất quá chỉ là một cái nhấc tay, Dạ cô nương không cần khách khí, ta
còn có việc cần phải giải quyết, ngày khác lại tới thăm.” Minh Hi cự
tuyệt, sau đó lấy ra một thiết bài hình tròn, mặt trên thiết bài có khắc một chữ “Hi”, đem đưa cho Dạ Dao Quang, “Dạ cô nương ngày sau có việc
liên quan tới chú thuật thì cứ truyền tin tới Minh tộc. Cũng đều là
người tu luyện, làm việc sẽ làm hết trọng trách, chắc chắn sẽ không chối từ.”
Dạ Dao Quang nghe vậy cũng liền tiếp nhận: “Được, ngược lại nếu Đại tư tế có cần ta chỗ, cũng có thể tới tìm ta.”
“Hảo.” Minh Hi lên tiếng, sau đó chỉnh đốn trang phục gật đầu với Dạ Dao Quang rồi rời khỏi.
Người tới vội vàng, đi cũng vội vàng.
Dạ Dao Quang sau khi tiễn Minh Hi đi liền quay trở lại xem bức hoạ trên án kỷ. Đại lượng oán khí quanh quẩn phía trên đã bị một luồng lực lượng
ngưng tụ, phảng phất như binh lính mất đi chủ soái, có vẻ có chút hoảng
loạn. Dạ Dao Quang rút ra một tấm phù trấn sát, thủ quyết một trận biến
hóa, đem toàn bộ oán khí ngưng tụ vào bên trong phù triện.
Bức
tranh vẫn tạm thời để Dạ Dao Quang bảo quản. Trời vừa chạng vạng, Ôn
Đình Trạm đã trở về, Dạ Dao Quang đem những chuyện trong ngày nói cho Ôn Đình Trạm, cuối cùng thở dài: “Xem ra là mệnh trung chú định, chúng ta
vẫn phải đi tới Thổ Phiên, nguyên vốn tưởng rằng mời Minh Hi đến là có
thể miễn một hồi trắc trở.”
“Như thế cũng vô cùng tốt, ta có lý do chính đáng để dẫn người vào Thổ Phiên.” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang cười nói.
“Chúng ta khi nào khởi hành đi Tây Ninh phủ?” Nhắc tới chuyện này, Dạ Dao Quang không khỏi hỏi.
Chữ “nhanh” từ miệng Ôn Đình Trạm nói ra thực chất nhanh cỡ nào, Dạ Dao
Quang không biết, nàng chỉ biết kế tiếp lại là những ngày gió êm sóng
lặng, mãi cho đến tháng chín là ngày đại hôn của Nghi Ninh cùng Vệ Kinh. Vệ Kinh chính là ám vệ đứng đầu của Ôn Đình Trạm, vì muốn chứng tỏ sự
coi trọng, Ôn Đình Trạm cố ý chọn một ngày tốt, cùng Dạ Dao Quang tự
mình chủ trì từ đầu tới cuối.
Dạ Dao Quang cũng tặng Nghi Ninh
cùng Vệ Kinh một căn nhà, nhưng hai người kiên quyết muốn ở cùng một chỗ với phu thê Dạ Dao Quang, hằng ngày thuận tiện đi theo hai người bọn họ hầu hạ. Sau khi Vệ Kinh cùng Nghi Ninh trao đổi với nhau, toà nhà liền
giao cho cha mẹ Nghi Ninh, bọn họ cũng đã lớn tuổi, về già còn có chỗ
dưỡng lão.
Bận rộn chuẩn bị đại hôn cho Nghi Ninh cùng Vệ Kinh
xong, cũng là lúc bệ hạ xuất phát rời cung, thời gian thực sớm hơn mười
ngày so với năm trước. Dạ Dao Quang vội vàng kéo cả nhà di chuyển trận
địa đến Nam viên Dạ phủ.
Thời gian bình tĩnh trôi qua cũng đến
ngày sinh nhật Ôn Đình Trạm. Ngày này vốn không phải ngày Ôn Đình Trạm
được hưu mộc, nhưng bệ hạ tựa hồ bởi vì buổi lễ cập quan năm trước của
Ôn Đình Trạm mà khắc sâu ấn tượng với ngày sinh nhật của hắn, cho nên
lần này cố ý cho Ôn Đình Trạm nghỉ ngơi một ngày. Việc này truyền ra
ngoài, sự ân sủng của bệ hạ đối với Ôn Đình Trạm quả thực làm toàn bộ
người dưới trợn mắt há mồm.
Thế nhưng Ôn Đình Trạm cứ tự nhiên
tiếp nhận, không chối từ dù chỉ một chút, càng làm cho người ta trong
lòng kinh nghi. Bọn họ đã được tận mắt chứng kiến thủ đoạn của vị Minh
Duệ hầu này. Con người Ôn Đình Trạm không phải là người dễ dàng nhận
hoàng ân, làm sao có thể đương nhiên hưởng thụ đãi ngộ đặc thù của bệ
hạ.
Ngay cả đám Văn Du cũng không hiểu, cho nên Ôn Đình Trạm sau
khi về nhà ăn bữa tối, mọi người cùng ngồi trong sân hóng gió, Văn Du
không khỏi tò mò hỏi: “Doãn Hòa, có phải sắp có gió nổi hay không?”
“Hoàng thành này lúc nào chẳng có gió lớn?” Ánh mắt Ôn Đình Trạm sáng lấp lánh nhìn Dạ Dao Quang đang bóc nho, chờ Dạ Dao Quang dùng tăm chọc gỡ hạt
rồi đút cho hắn ăn.
Sinh nhật của hắn thì hắn chính là lão đại, Dạ Dao Quang nhịn.
“Ta cảm thấy sắp có việc từ phía huynh tới, huynh* mấy ngày gần đây có chút bất thường nha.” Văn Du tâm tư sâu sắc nói.
* Từ chương này rose đổi một số xưng hô cho phù hợp nhé.
“Các cậu yên tâm, chuyện mà ta làm, không có quan hệ gì với các cậu hết, mọi người cũng không giúp được ta, đợi tới lúc ta cần các cậu, tự nhiên sẽ
mở miệng.” Ôn Đình Trạm ăn xong một quả nho, sắc mặt nghiêm túc đối với
mọi người nói, “Bất luận phát sinh chuyện gì, các cậu nên làm cái gì thì làm cái đó, không có lời của ta, thì tất cả những sự việc xảy ra đều
nhìn như không thấy.”
Lục Vĩnh Điềm đang lơ đãng không để ý lắm
sau khi nghe xong Ôn Đình Trạm nói, nhất thời sắc mặt ngưng trọng đứng
lên. Bởi vì, hắn cảm thấy Ôn Đình Trạm mở miệng phân phó, sự tình nhất
định không là sự đơn giản.
“Sao mà tất cả đều trưng bộ mặt như
gặp đại dịch thế?” Thấy mọi người ào ào thay đổi sắc mặt, Tiêu Sĩ Duệ
vừa đúng từ bên ngoài trở về vẻ mặt nghi hoặc.
“Không có gì, nghĩ đến hôm nay cảnh sắc ban đêm vừa đẹp, tính toán để Tiểu Lục đánh một
khúc đàn trợ hứng cho Doãn Hòa.” Văn Du nhanh trí nói sang chuyện khác.
“Tiểu Lục đánh đàn á!” Tiêu Sĩ Duệ vẻ mặt không thể tin, “Vẫn là để cậu ấy múa thương đi.”
Huyền cầm có mấy dây còn không biết, để cho hắn đánh đàn, kia thật sự là đòi mạng.
“Ta cũng lâu rồi chưa được nghe A Trạm đánh đàn, để A Trạm đánh đàn cho
chúng ta nghe đi.” Dạ Dao Quang hất cằm, vẻ mặt chờ mong nhìn Ôn Đình
Trạm.
Bắt gia hỏa này đi làm việc, bằng không hắn sẽ bắt nàng bóc nho cho hắn không dứt.
Làm sao có thể không nhìn thấu tâm tư của Dạ Dao Quang, lúc này cũng đúng
lúc cần chuyển đề tài, có một số việc không nên nhiều lời với Tiêu Sĩ
Duệ, vì thế hắn gọi Vương Nhất Lâm: “Đi tới thư phòng của ta đem đàn
tới.”
Ôn Đình Trạm đứng lên, đi rửa tay sau đó điểm nén hương, Dạ Dao Quang cũng không đi hỗ trợ, nàng chống cằm nhìn Ôn Đình Trạm, luôn
cảm thấy vui thích khi nhìn bộ dáng dâng hương của hắn, nhất cử nhất
động đều tao nhã, tựa như trích tiên từ trong tranh đi ra, làm cho người ta như nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.
Nén hương của Ôn Đình Trạm vấn
vít tản ra là lúc Vương Nhất Lâm đem đàn ôm tới. Đây cũng là lần đầu
tiên đám người Tiêu Sĩ Duệ nhìn thấy Ôn Đình Trạm gảy đàn, ào ào thán
phục không thôi. Văn Du cùng Tiêu Sĩ Duệ hai người biết âm luật còn nhịn không được tiến lên sờ soạng.
“Đây là lễ sinh nhật đầu tiên Dao Dao tặng ta.” Lễ sinh nhật năm mười hai tuổi, Dạ Dao Quang đã tặng cho hắn.
Chiếc đàn cầm này, hắn không dễ dàng để người khác chạm vào, mỗi ngày đều tự mình lau chùi cẩn thận.
Mười hai năm, chớp mắt như một luân hồi.
Ôn Đình Trạm ánh mắt sâu ngưng mà lại nhu tình lưu luyến nhìn Dạ Dao
Quang, hắn chậm rãi ngồi ở phía trước cầm án, hai tay đặt lên phía trên
cầm huyền hồi lâu không động. Không biết qua bao lâu, hương đã cháy một
nửa, ngón tay dài nhỏ của hắn lúc này mới gẩy, tiếng đàn trong trẻo dịu
dàng ngân nga nương theo ánh trăng đổ xuống, theo gió nhẹ phiêu đãng
truyền vào tai mỗi người.
Giai điệu nhẹ nhàng mà lại quanh quẩn
triền miên, là xa lạ như vậy, Văn Du cùng Tiêu Sĩ Duệ há miệng kinh
ngạc. Dạ Dao Quang nghe cũng thất rất lạ, tuy rằng nàng âm kỳ đàn cổ
nàng từng nghe thực rất ít, nhưng từ biểu cảm của Tiêu Sĩ Duệ cùng Văn
Du có thể thấy được, hai người kia cũng chưa từng nghe qua.
Tiêu
Sĩ Duệ lớn lên từ nhỏ trong hoàng cung, nhã nhạc cung đình cực kỳ quen
thuộc, ở một số sự kiện trọng yếu sẽ có. Những người cầm đàn đều thông
hiểu nhạc khúc cổ kim. Nếu như ngay cả Tiêu Sĩ Duệ cũng chưa từng nghe
qua. Như vậy chỉ có thể chứng minh, bài nhạc này chính là Ôn Đình Trạm
sáng tác.
Hóa ra, nhìn hắn chậm chạp không động tới, nhưng không
ngờ cũng có tài năng mặt này. Kỳ thực từ lúc ở Dao tộc, Dạ Dao Quang
liền biết Ôn Đình Trạm có thiên phú viết nhạc, âm luật bên trong mỗi
khúc nhạc hắn viết đều cực kỳ xuất chúng.