Kỳ thật thời điểm nhìn đến không khí quanh bàn ăn, Cổ Cứu liền rất cảm
động, 6 năm trước rời nhà, hắn đã 6 năm không được ăn hương vị đồ ăn quê hương. Miếng cà đầu tiên đến trong miệng, Cổ Cứu suýt nữa thất thố đỏ
hốc mắt, hương vị thực đặc biệt, giống như ký ức trong nhà của hắn.
“Chi Nam, đây là Dao Dao tự mình làm, ngươi nếu thích, ngày sau cứ tới ăn.” Ôn Đình Trạm cũng khó có khi mở miệng trên bàn cơm.
Chi Nam, là tên tự của Cổ Cứu.
“Đệ muội có thai trong người, không phải thời điểm ta nên tới, làm sao có
thể làm đệ muội vất vả. Ngày sau cũng rất nhanh thôi, ta chỉ sợ còn phải quấy rầy các ngươi một đoạn thời gian dài.” Cổ Cứu thu liễm cảm xúc
nói.
Hắn là tới hiệp trợ Ôn Đình Trạm thu về Thanh Hải, chỉ sợ việc này phải dăm ba năm mới có thể gọi là tạm ổn.
Ôn Đình Trạm cười không nói gì, mà chuyên tâm nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang
dùng bữa, Càn Dương cùng Hoàng Ngạn Bách hai người tham ăn lại khôi phục tướng mạo sẵn có, sức ăn của bọn họ làm Cổ Cứu nhìn đến sửng sốt.
Dạ Dao Quang không xem Cổ Cứu như người ngoài nên cũng không cảm thấy mất mặt, mặc kệ bọn họ ăn.
Ăn xong bữa tối, Dạ Dao Quang ban đầu cho rằng Cổ Cứu cùng Ôn Đình Trạm có nhiều chuyện cần trao đổi, tính toán đưa theo Tuyên Khai Dương đi tản
bộ tiêu thực, lại không có nghĩ đến Cổ Cứu thế nhưng đối với nàng mở
miệng nói: “Đệ muội, ta lần này tới đây, kỳ thật còn có một chuyện, mong rằng đệ muội vì ta giải đáp nghi hoặc.”
“Chuyện gì?” Chuyện có thể tìm tới nàng, vậy không phải chuyện liên quan tới phàm nhân.
“Doãn Hòa cùng đệ muội đi theo ta.” Cổ Cứu dẫn Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đưa tới ngoài sân, biết Cổ Cứu thích vẽ tranh, Dạ Dao Quang cố ý ở
trong sân bố trí một cái đình như thư phòng hoàn chỉnh, đây cũng là nơi
Cổ Cứu thấy đặc biệt ấm áp. Hắn trực tiếp đẩy cửa vào.
“Sư phụ,
có oán khí!” Cũng biết chuyện này không bình thường, Càn Dương đi theo
xem náo nhiệt đang đứng ở cửa liền cảm giác được hơi thở không đúng,
“Oán khí rất cổ quái.”
Cỗ oán khí này bên trong không trộn lẫn âm khí, cũng không phải đến từ chính quỷ hồn. Nhưng nó cũng không có tử
khí, phàm là oán khí của sinh linh đều không thể không có tử khí, bởi vì oán niệm tồn tại không có khả năng ngưng tụ thành khí, ít nhất không có khả năng làm khí Ngũ hành nhiễu loạn.
Cho nên, Càn Dương mới cảm thấy cổ quái.
Nghe xong Càn Dương nói, Cổ Cứu lộ ra thần sắc đã hiểu rõ, hắn đem một bức
họa lấy ra. Bức họa bị hắn nắm trong tay, có miếng vải đen bao phủ,
không biết trên tranh vẽ gì, Cổ Cứu nói: “Đây là bức họa ta ở Thổ Phiên
mang về, bức họa này được vẽ cực kỳ tinh xảo, trước đây được không ít
người yêu thích tranh lưu giữ, nhưng mỗi người này trong nhà đều xảy ra
hoả hoạn không một ai may mắn thoát khỏi. Mỗi một lần đều là cháy ở chỗ
để bức họa, nhưng bất luận lửa cháy lớn cỡ nào, cho dù là toàn bộ nhà
đều thiêu sụp, nhưng bức họa này vẫn như cũ bình yên vô sự. Ta sau khi
vào đất Thổ Phiên, ban đầu khi nghe xong câu chuyện liên quan tới bức
họa này chỉ cười, nhưng sau chính ta tận mắt nhìn thấy, bức họa này được lấy ra từ đống phế tích ngôi nhà cháy tẫn.”
Cổ Cứu đem bức họa
đặt ở phía trên án kỉ: “Quan phủ muốn đem đi tiêu hủy, nhưng bức họa này cổ quái hết sức, nước lửa không xâm, đao thương bất nhập, do đó nó trở
thành cấm kỵ của Thổ Phiên. Quan phủ muốn đem bức họa đưa đến Phật miếu, nhưng lại không nghĩ đến Phật miếu cũng bốc cháy, cuối cùng tuyên chính viện tính toán đem nó đưa đến trong tay trưởng lão chùa Hải Tháp Ích
Tây, đáng tiếc bọn họ cũng gặp phải cảnh hỏa hoạn. Sau lại một vị đại sư vô tình đi ngang qua, báo người ở tuyên chính viện tìm ta. Nói ra thì
cũng kỳ quái, bức họa này ở trong tay ta lại chưa từng nổi lửa. Đại sư
kia nói, chỉ có ta mới có thể hóa giải. Vừa đúng lúc này, Doãn Hòa
truyền tin tới ta, ta nghĩ tới năm đó ở học viện đệ muội diệt yêu trong
bức họa, cho nên liền đem nó mang đến.”
Nói xong quá trình trải
qua, Cổ Cứu liền đem miếng vải đen kéo ra, Dạ Dao Quang nhìn thấy bức
họa trong nháy mắt kinh ngạc một chút, trong bức họa là một nữ hài tử ưu thương. Nàng ngồi ở trên ghế, một đôi mắt hắc bạch phân minh đong đầy
nước mắt, tràn ngập oán khí nhìn thẳng vào người xem họa. Oán khí này
chỉ có người tu luyện bọn họ mới có thể nhìn thấy, người bình thường chỉ có thể nhìn trong mắt nàng có thần vận.
Bức họa này không nhiều hoa lệ, lại quá mức sinh động, khó trách ngay cả Cổ Cứu cũng nói họa đến tinh vi.
“Sư phụ, trong mắt nàng có oán niệm rất sâu.” Càn Dương cũng là lần đầu
tiên gặp chuyện như vậy. Bên trong bức họa rõ ràng không có sinh khí,
yêu ma quỷ quái cũng không có, nhưng chính là tràn ngập một cổ oán khí.
“Ngọn nguồn bức họa này, Chi Nam có điều tra rõ?” Dạ Dao Quang nhíu mày hỏi.
“Ta đã tra qua.” Cổ Cứu vừa nhận bức họa iền phái người đi điều tra, “Bức
họa này chính là một vị họa sư đang buồn bực vì thất bại họa ra, vị họa
sư này là thiếu niên khí phách hăng hái, nhưng lúc hắn vẽ ra bức họa
không hiểu sao bị người khác truy phủng, sau lại lưu lạc đến thanh lâu,
vì nữ tử thanh lâu mà sống. Hắn cưới một người đánh đàn ở thanh lâu,
nhưng người này khó sinh mà chết, lưu lại một nữ nhi, tiểu cô nương đó
hẳn là nữ nhi của hắn. Tiểu cô nương mỗi một năm sinh nhật, hắn đều sẽ
vẽ lại thành một bức họa rồi đốt gửi thê tử dưới chín suối.”
“Ngoại trừ chuyện này ra, không có tin tức nào khác sao?” Dạ Dao Quang nghe xong lúc sau hỏi.
“Ta thật ra nghe được một ít tin tức khác.” Cổ Cứu do dự một lát mới nói,
“Nghe nói, vị họa sư này lúc nữ nhi của mình được năm sáu tuổi thì đưa
nàng theo đi tế điện mẫu thân. Nhìn đến nàng khóc phá lệ động lòng
người, sau hắn trở về đem bộ dáng nữ nhi của mình khi khóc vẽ ra tới,
lập tức hấp dẫn sự hứng thú của một phú thương, người này dùng hai trăm
lượng bạc mua về. Xem như vị họa sư này lần đầu tiên bán được một bức
họa giá cao như thế. Sau đó hắn lại khí thế vẽ tranh, nhưng những bức
họa hắn vẽ vật vẫn như cũ không người hỏi thăm, sau đó hắn cũng chỉ có
thể vẽ nước mắt của nữ nhi mình……”
Một tiểu hài tử lấy đâu ra
nhiều nước mắt như vậy? Vì thế hắn bắt đầu dọa nàng. Sau khi biết được
nữ nhi sợ lửa, hắn mỗi khi muốn họa nàng chân thực nhất, liền đem nàng
buộc chặt vào cây trụ, ở bên cạnh thắp rất nhiều ngọn lửa, bức họa này
là một di tác, bởi vì khi đang vẽ bức họa này, họa sư ngày ấy đã uống
rượu, họa xong lúc sau, vô ý đá ngã lăn chậu than, cha con bọn họ đang
sống sờ sờ bị thiêu chết.
Dạ Dao Quang nghe xong trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Chuyện này có lẽ không phải đồn đãi trên phố mà hẳn là sự thật.”
“Đệ muội vì sao chắc chắn như thế?” Cổ Cứu cảm thấy mỗi một sự kiện đằng
sau thế nhân luôn thích bịa đặt truyền kỳ, đối với những lời đồn đãi này hắn chưa từng tin tưởng qua.
“Bởi vì trên bức họa này nùng liệt
oán khí đến từ sự nguyền rủa.” Dạ Dao Quang than nhẹ một hơi, ánh mắt
nàng thương hại nhìn tiểu cô nương, “Tiểu nữ hài này là đang sống sờ sờ
bị thiêu chết, cả quá trình nàng có thể cầu cứu, nhưng nàng từ bỏ. Nàng
không muốn sống sót thống khổ mà lại tuyệt vọng như vậy. Nàng trước khi
chết trong lòng oán hận rất nặng, cổ oán hận này bám vào bức họa, hình
thành một cổ khí lực, đó là nguyền rủa.”
Nguyền rủa, có nhân đã
biết tới nguyền rủa, giống như dùng một loại bí thuật thi triển. Thí dụ
như lúc trước Hàm Nhược cũng đã làm chuyện này với nàng. Nhưng còn có
nguyền rủa tự nhiên, giống như trường hợp cô bé này. Nàng kỳ thật không
hiểu thuật pháp, nhưng sự oán hận của nàng đã đạt tới một trình độ nhất
định mới có thể hình thành nguyền rủa tự nhiên.