“Hắn vì sao không tự mình đi kính hiến?” Hưng Hoa Đế không phải kiểu đế
vương sẽ cho rằng ranh giới quản thúc của chính mình bị hoạ ra tường tận liền cảm thấy nhục nhã. Bức hoạ tương phản phúc đồ này nhất định sẽ làm Hưng Hoa Đế thực lòng ghi nhận, đây chính là một thiên đại công lao a.
“Học vấn của hắn vốn không kém, nhưng chí hắn không ở con đường làm quan.
Hắn muốn nghao du sơn thủy, nguyện đi khắp các nơi, từng tấc thổ địa, vẽ ra từng cái cây ngọn cỏ, làm thiên địa đều sôi nổi ở trên giấy.” Ôn
Đình Trạm nói, trong giọng nói không che giấu được tán thưởng.
Kỳ
thật từ lần từ biệt tại Nhạc Lộc mười năm trước, Ôn Đình Trạm liền cùng
Cổ Cứu duy trì liên hệ, ngoại trừ ba năm bị nhốt ở Âm Dương Cốc, bọn họ
thường xuyên thư từ lui tới, Cổ Cứu là 6 năm trước mới rời nhà đi thong
dong, Cổ gia là thế gia về thi họa, nhưng ở những mặt khác tương đối bạc nhược, Ngoại trừ có Tuyên Lân, thì Cổ Cứu là người duy nhất có thể
thành tri kỷ, cho nên Ôn Đình Trạm phái người âm thầm bảo hộ.
Cũng phải nói may mắn Ôn Đình Trạm phái người, bằng không Cổ Cứu chỉ sợ sớm
bỏ mạng nhỏ mấy năm liền về trước. Vài lần ra tay tương trợ, Cổ Cứu cũng coi như nhìn thấu lòng người, hiểu rõ người lâu nay bảo hộ hắn, Cổ Cứu
viết thư tới cảm kích Ôn Đình Trạm, hai người từ khắc kia trở thành sinh tử chi giao, chuyện này ngoại trừ Tuyên Lân thì không có ai biết được,
ngay cả Dạ Dao Quang cũng là hôm nay mới biết.
“Dao Dao, nàng xem
nơi này.” Ôn Đình Trạm sau khi kể lại mối quan hệ tương giao giữa hắn
cùng Cổ Cứu liền duỗi tay chỉ vào bản đồ, “Nơi này là Vân Nam, nơi này
là Thổ Phiên, lướt qua Thổ Phiên là lãnh địa của Thanh Hải.”
Thổ
Phiên cũng chính là Tây Tạng đời sau, tuy rằng hiện tại Thổ Phiên cũng
đã thuộc sở hữu của triều đình, hơn nữa thuận theo lịch sử thiết lập
tuyên chính viện, nhưng cũng chưa sửa tên thành Tây Tạng.
Ánh mắt Dạ Dao Quang nhìn theo ngón tay Ôn Đình Trạm xẹt đi, tức khắc một
mảnh kinh hãi. Nếu Nam Cửu Vương thật sự cùng Thanh Hải đô thống liên
thủ, bọn họ hai giáp công Thổ Phiên, Thanh Hải vốn chính là lãnh địa
tàng dân, chỉ sợ không ai có thể so với Hoàng Kiên rõ ràng cách khống
chế Thổ Phiên như thế nào. Ba nơi riêng biệt mà tương liên, toàn bộ một
phần tư ranh giới Nguyên triều cứ như vậy phân liệt ở trong tay Hoàng
Kiên cùng Nam Cửu Vương.
Đáng sợ nhất vẫn là ba nơi giáp danh với
nhau, thật sự là cát cứ một góc, như thế bọn họ sẽ không sợ bị triều
đình vây quanh, chỉ cần bảo vệ tốt lãnh địa, liền có thể xưng vương xưng bá, khó trách Ôn Đình Trạm sốt ruột muốn đi Thanh Hải.
Thanh Hải
cùng Vân Nam nhìn như cách xa năm ngàn dặm, nhưng lại chính là lướt qua
Thổ Phiên thì lộ trình liền rút ngắn lại hai phần ba, tương đương một
ngàn dặm tả hữu.
“Tâm tư cao thâm.” Dạ Dao Quang nếu như không
nhìn thấy bức bản đồ này, tưởng tượng đến Thanh Hải cùng Vân Nam, Dạ Dao Quang sẽ cảm thấy cách xa nhau vạn dặm, vô cùng xa. Hai người kia là
đầu óc có bệnh mới có thể xuyến mưu, nhưng sau khi nhìn rõ ràng bản đồ,
Dạ Dao Quang cảm thấy hai con cáo già quả nhiên không tầm thường.
“Ta cũng suýt nữa cũng mắc mưu.” Ôn Đình Trạm không khỏi cười khổ.
Nếu không có Cổ Cứu kịp thời đưa tới bức bản đồ này, Ôn Đình Trạm cũng sẽ
không nghĩ tới đi lưu ý chưởng quản quân chính tại Thổ Phiên. Xem nhẹ
địa phương này, hắn muốn thật sự một chân bước vào Tây Ninh phủ, chỉ sợ
bước sau lập tức té ngã.
“Quả nhiên giao hữu rộng khắp.” Dạ Dao
Quang cười cười, lần này Cổ Cứu thật đúng là thành quý nhân của bọn họ,
“Tính ra, muội cũng mười năm không gặp lại hắn, không biết hắn đã lập
thê tử hay chưa.”
“Qua mấy ngày nữa nàng liền có thể tái kiến
hắn.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Sau khi ta nhận được bức họa này liền
truyền tin về Thanh Hải báo cho hắn, ba năm trước hắn vừa lúc tới dạo
chơi ở Thổ Phiên, vừa mới từ Thổ Phiên chuyển trạm tính toán đi Tây Vực. Nhận được thông tin từ ta, hắn liền khởi hành chạy tới Đế Đô. Hắn tính
toán tới giúp ta, lúc này đây chúng ta muốn nhổ gốc rễ Nam Cửu Vương
cùng Hoàng Kiên, liền từ nơi bọn họ coi trọng là Thổ Phiên xuống tay!”
“Ai nha nha, tri kỷ của chàng sắp tới a, chàng chắc hẳn cũng biết hắn yêu
thích gì chứ, để muội chuẩn bị sẵn một chút đồ hắn thích ăn.” Dạ Dao
Quang trong lòng cũng cao hứng.
Sau khi Minh Quang qua đời, trong
lòng Ôn Đình Trạm vẫn luôn có chút buồn bã, tuy rằng hiện tại đại thù
của Minh Quang cũng đã báo xong, người đã chết cũng không thể sống lại.
Dạ Dao Quang ra được tình cảm của Ôn Đình Trạm đối với Cổ Cứu cũng không thấp, cùng đám Văn Du không giống nhau. Nhóm Văn Du bọn họ có thể coi
là bạn tốt cũng có thể coi là huynh đệ nhưng lại không thể coi là tri
kỷ.
Cổ Cứu có thể từ bỏ công danh, du tẩu thiên hạ, hơn nữa họa ra được địa đồ tinh tế mà lại hoàn thiện như vậy, từ trên bản đồ liền có
thể nhìn ra lòng dạ của Cổ Cứu là như thế nào. Năm đó ở học viện Nhạc
Lộc, Dạ Dao Quang cũng không biết nhiều thông tin về hắn, chỉ biết hắn
mười mấy tuổi đã có tài năng họa kỹ như thần, mỗi một bức họa đều làm
mọi người kinh ngạc cảm thán.
Dạ Dao Quang suy nghĩ
chút cũng cảm thấy như vậy cũng tốt, hắn rời nhà đã nhiều năm, khẳng
định tưởng niệm cảm giác đoàn viên, vậy để hắn trở về một chuyến giống
như trở về nhà.
Vì thế Dạ Dao Quang cũng liền không lo lắng, Cổ
Cứu tới so với tưởng tượng của nàng còn nhanh hơn. Sau hai ngày kể từ
ngày Ôn Đình Trạm nhắc tới với nàng, Ôn Đình Trạm còn chưa tán trị, Dạ
Dao Quang cũng vừa mới ngủ trưa dậy, đi xem Tuyên Khai Dương một chút,
nhân tiện kiểm tra bài vở của Hoàng Ngạn Bách. Thời điểm sắp qua giờ
Thân, liền có người bên ngoài thông báo có một vị họ Cổ tự xưng là bạn
cũ của Ôn Đình Trạm tới cửa.
Dạ Dao Quang vừa nghe liền biết là Cổ Cứu, vì thế vội vàng đứng lên, đưa theo Tuyên Khai Dương một đạo đi
nghênh đón, Cổ Cứu đã không phải thiếu niên trắng nõn thanh tú mười năm
trước, có lẽ do chạy quanh Thổ Phiên một vòng, da thịt hắn cũng biến
thành màu đồng cổ, nhìn không giống như là người tập võ nhưng dáng người cũng cao lớn rắn chắc. Hắn hiện giờ hai mươi lẻ sáu, lại nhìn phảng
phất như đã ba mươi.
Nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo như cũ, Dạ Dao
Quang biết chỉ có khuôn mặt hắn có vẻ có chút già nua, nhưng tâm hắn
nhất định tràn ngập tinh thần phấn chấn.
“Cổ đồng sinh, từ biệt mười năm, không thấy bóng dáng.” Dạ Dao Quang thân thiết chào hỏi.
Mười năm trước thiếu niên quá mức xinh đẹp kia hiện giờ mặc một bộ nữ nhi
trang, dung nhan mỹ diễm đến mức làm người đối diện không dời mắt được,
nhưng nàng vẫn phong thái như cũ như khi bắt quỷ trong tranh của hắn.
Cổ Cứu cũng đáp lẽ: “Dạ đồng sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ*.”
*Hạnh ngộ: may mắn gặp gỡ
Hai người nói xong đều nhịn cười không được, Dạ Dao Quang đứng sang một bên tránh đường: “Mau vào trong đi, đây là phủ nhà ta cùng A Trạm, không có trưởng bối, huynh cứ coi như là nhà của mình a. Đi trước tắm gội nghỉ
tạm một lát, A Trạm cũng sắp tán trị trở về.”
“Ta tất nhiên sẽ không cùng đệ muội khách khí.” Cổ Cứu sửa lại xưng hô với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang gật đầu, vẫy tay cho hạ nhân đi chuẩn bị. Cổ Cứu là người
Tương Dương, Dạ Dao Quang lập tức tự mình xuống bếp chuẩn bị vài món đồ
ăn quê nhà của hắn. Chờ đến khi các món ăn được sửa soạn xong, Ôn Đình
Trạm cũng vừa lúc trở về. Ôn Đình Trạm cũng lập túc đi thay đổi một thân thường phục, sau đó bọn họ cùng ngồi dùng cơm.
Ôn Đình Trạm đem
Tuyên Khai Dương, Hoàng Ngạn Bách, Càn Dương cùng với Lôi Đình Đình từng người giới thiệu cho Cổ Cứu, Cổ Cứu hiển nhiên sớm biết được Ôn Đình
Trạm trong nhà có những người nào, cho nên đã chuẩn bị lễ gặp mặt. Tặng
lễ xong, mọi người mới bắt đầu dùng bữa.