Nhưng mà, thế gian này không có chuyện dễ dàng như thế.
Ninh Anh đi qua một sơn thôn, trong thôn đang bùng nổ ôn dịch, nàng thấy
được không ít người chạy nạn trốn vào đồng hoang, nhìn đến địa phương
cằn cỗi này có đôi phu thê gạt con cái, trộm cắt thịt chính mình để cho
chúng ăn, nàng lập tức bừng tỉnh.
Nàng nghĩ tới thời điểm nàng 6
tuổi sốt cao không hạ, nha hoàn phụ trách chăm sóc nàng bởi vì ngăn
không được cơn buồn ngủ mà ngủ gật, vô ý để nàng đá chăn ra ngoài suýt
mất cái mạng nhỏ, mẫu thân nàng cũng là cực nhọc ngày đêm, không nghỉ
ngơi canh giữ trước giường nàng. Mẫu thân vì sợ hãi nàng ban đêm đột
nhiên tỉnh lại, sợ hãi nàng không chịu nổi nhiệt lại đá đệm chăn, dùng
cây trâm của mình không ngừng đâm vào mu bàn tay, dùng sự đau đớn để
khống chế cơn buồn ngủ, chờ đến sau khi nàng hạ sốt tỉnh lại, mẫu thân
tay đã đầy vết thương.
Mẫu thân cùng phụ thân là như vậy yêu
thương nàng, tựa như đôi cha mẹ này yêu thương con cái của họ, bọn họ
nguyện ý cắt thịt cho hài tử, chính là hy vọng đứa nhỏ có thể sống sót.
Cha mẹ nàng nhất định cũng hy vọng nàng sẽ sống tốt. Một khắc này, Ninh
Anh như được sống lại.
Sau ba tháng, rốt cuộc Ninh Anh cũng nói câu đầu tiên với Vũ Thừa Ngạo: “Chúng ta cứu bọn họ đi.”
“Được được được.” Vũ Thừa Ngạo kích động đến không thể nói trơn chu, Vũ Thừa
Ngạo cũng không biết luyện đan như thế nào, liền hai người bọn họ dù hao hết tu vi cũng không thể làm đủ cho nhiều người như vậy, cứu được cũng
không thể chặt đứt căn nguyên.
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên Ninh Anh cầu hắn, hắn tất nhiên phải làm đến
tận thiện tận mỹ, vì thế hắn đi tìm hảo hữu chi giao ngày xưa, đáng tiếc hắn lại không biết hắn vì một nữ nhân mà thoát ly tông môn, đem chức vị thiếu tông chủ vứt bỏ không thèm nhìn lại, làm tổ phụ hắn rất tức giận, hạ lệnh bất luận kẻ nào tương trợ cho hắn, kẻ đó chính là muốn đối
nghịch với toàn bộ Thiên Vũ Tông.
Kết quả đã biết trước, hắn là bị cự tuyệt. Hắn biết đây là tổ phụ đang ép hắn cúi đầu trở về, buộc hắn
chịu thua. Phải nói Vũ Thừa Ngạo cái gì cũng đều không có, nhưng cái hắn có chính là một thân ngạo cốt. Nhưng trên thế gian này, ngoại trừ Ninh
Anh thì không có người nào có thể làm hắn bỏ đi cốt khí, hắn tìm không
được người luyện đan chế dược liền đi tìm đại phu trong dân gian, nhưng
đại phu vừa nghe là ôn dịch, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Mộc Tiên Tông thật ra có người thông hiểu dược lý, người này xưa nay cùng Ninh
Anh không thân cận, nhưng chỉ như vậy cũng làm Ninh Anh một lần nữa bốc
cháy lên hy vọng. Ninh Anh không muốn vùng đất này trở nên hoang vắng.
Cuối cùng, Ninh Anh lựa chọn phương pháp vụng về nhất, chính là đem ôn dịch
trong người bệnh như độc mà ép ra ngoài, đáng tiếc phương thức cứu người như vậy chẳng những là cố sức hao phí tu vi, hơn nữa Ninh Anh không thể phòng bệnh sau này cũng như trừ tận gốc bệnh. Nàng mới cứu được ba đợt
người, nhưng trong nhóm đầu tiên lại có người mắc bệnh lại.
Cho dù có Vũ Thừa Ngạo ngớ ngẩn trợ giúp nàng, nàng cũng biết căn bản vô lực
cứu bọn họ. Nhìn Ninh Anh phảng phất lại quay về sự uể oải của ba tháng
trước, Vũ Thừa Ngạo tâm một trận quặn đau.
Hắn chung quy là vì
nàng mà cúi đầu, hắn liền về Thiên Vũ Tông cầu tổ phụ hắn, quỳ ba ngày
ba đêm, biết Ninh Anh bên này không chờ quá lâu được, hắn thậm chí từ
cửa Thiên Vũ Tông đánh vào. Rốt cuộc gặp được tông chủ Thiên Vũ Tông,
hắn chịu đựng mọi sự trách phạt của tổ phụ, chỉ cầu tổ phụ hắn cho mượn
người.
Vũ Thừa Ngạo bị đánh suýt nữa thành một phế nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là người thứa kế, lão gia tử cũng luyến tiếc nên không đánh
chết hắn, vì thế đưa ra một điều kiện, muốn Vũ Thừa Ngạo từ đây quên
Ninh Anh nữ nhân này, hắn sẽ lập tức thả người!
Vũ Thừa Ngạo không biết làm thế nào bò dậy, vết thương chồng chất vết thương về tới bên
cạnh Ninh Anh, ánh mắt hắn trống rỗng cùng chút sợ hãi nhìn Ninh Anh: “A Ninh, nàng thật sự muốn cứu những phàm nhân đó.”
Ninh Anh phát
hiện cảm xúc hắn khác thường, nhưng nàng không muốn lừa gạt hắn: “Ngươi
đừng đi tìm người nữa, chính chúng ta nghĩ cách, ta muốn cứu bọn họ, có
lẽ là chấp niệm. Ta ở chỗ này tìm lại được sinh cơ, nếu như ta cứu không được bọn họ, ta cũng sẽ sống không nổi.”
Nàng rốt cuộc không phải người sinh ra ở cảnh giới tu luyện, nàng trải qua tám năm phàm tục, có
tâm của phàm nhân, nàng phải làm một chút gì đó chứng minh nàng tồn tại
là có ý nghĩa.
“A Ninh, nàng có từng nghĩ sẽ gả làm vợ ta?” Ánh
mắt Vũ Thừa Ngạo đột nhiên lóe sáng, tia sáng kia phảng phất là tia sáng duy nhất trong bóng tối vô biên.
Ninh Anh biết được ánh sáng kia
sẽ bởi vì câu trả lời của nàng mà bị tiêu diệt hoặc là lộng lẫy hơn,
nàng thực nghiêm túc suy xét, sau đó nói với hắn: “Ngoại trừ cha mẹ ta
cùng sư bá, chưa từng có người nào đối đãi với ta tốt như ngươi, ta
nguyện ý gả làm vợ ngươi.”
Ninh Anh nhớ tới ba tháng này bên nhau, nàng thật sự bị nam nhân này làm cảm động, cũng là thiệt tình xúc động. Ninh Anh rõ ràng biết, giờ khắc này tâm nàng đã động.
Những lời này làm Vũ Thừa Ngạo cười, cười để lại nước mắt.
“Ngươi khóc.”
“Ta đây là quá vui mừng mà khóc.” Vũ Thừa Ngạo nắm tay nàng, “A Ninh, ta sẽ dùng tất cả những thứ ta có thể làm, làm nàng nhìn thấy tất cả những
điều nàng mong muốn thấy.”
Đêm hôm đó, Vũ Thừa Ngạo ôm lấy Ninh
Anh cả đêm nhìn bầu trời sao. Bọn họ hàn huyên rất nhiều chuyện, nhiều
ngày sau Ninh Anh nhớ không nổi bọn họ rốt cuộc đã hàn huyên những
chuyện gì.
Ngày hôm sau, bạn thân Vũ Thừa Ngạo là thiếu tông chủ
Thần Đan Tông tới, bọn họ ba người hợp lực rốt cuộc cũng chữa khỏi ôn
dịch cho thôn trang gàn như bị vất bỏ kia, đáng tiếc khi màn đêm của
ngày giải quyết xong ôn dịch buông xuống, Vũ Thừa Ngạo hạ dược Ninh Anh, dược kia sẽ làm Ninh Anh ảo giác như bọn họ đang xuân phong, nhưng kỳ
thật hắn chỉ canh giữ ở trước giường nàng, si ngốc nhìn nàng suốt một
đêm.
Ngày kế, thời điểm Ninh Anh tỉnh lại, nàng phảng phất cảm
giác nàng cùng Vũ Thừa Ngạo đã làm phu thê, nhưng mà nàng lại không tìm
được Vũ Thừa Ngạo, chỉ còn phong thư hắn để lại cho nàng. Trong thư, hắn dùng những lời lẽ ngả ngớn thậm chí là nhục nhã đâm thẳng vào trái tim
Ninh Anh. Vũ Thừa Ngạo thậm chí nói tâm nguyện một đêm với nàng để chỉ
mối quan hệ giữa bọn họ.
Cuối cùng, phát hiện đau khổ theo đuổi
một người bất quá cũng chỉ như thế, còn tưởng rằng Ninh Anh đại danh
đỉnh đỉnh khó có thể tới tay cỡ nào, chẳng qua so với người tầm thường
phải trả giá thêm một chút thôi.
Ninh Anh một khắc kia thật sự như bị sét đánh, nàng không biết những lời này ẩn hàm một mảnh thâm ái chi
tình đối với nàng. Hắn đột nhiên biến mất, nàng không ngốc tất nhiên sẽ
đi tìm, hỏi rõ ràng hắn vì sao đi không từ biệt, nhưng tổ phụ hắn đã nói qua, chỉ cần lại phát hiện hắn cùng Ninh Anh dây dưa, bọn họ như vậy
tất nhiên sẽ có một người chết, nghĩ tới Ninh Anh chết, hắn cũng không
thể sống, nhưng nếu Ninh Anh biết được lại trơ mắt nhìn hắn chết, hắn
không thể để Ninh Anh nhận thống khổ cùng áy náy như vậy. Hắn vĩnh viễn
cũng quên không được ba tháng trước của Ninh Anh.
Chỉ có phương pháp này, bọn họ mới có thể đủ chân chính coi nhau như người lạ.
Ninh Anh đóng cửa phòng một ngày một đêm, cũng vì Vũ Thừa Ngạo mà chảy không ít nước mắt, nhưng nước mắt đã chảy đủ, nàng tự giễu cười, nàng không
hận Vũ Thừa Ngạo, nàng chỉ trách chính mình, hơn nữa chính như lời Vũ
Thừa Ngạo, bọn họ là giao dịch công bằng.
Khóa lại vết thương trong lòng, Ninh Anh về tới Mộc Tiên Tông, mà lúc này Mộc Tử Tà đã xuất quan.