Mộc Tử Tà dùng thời gian một năm, từ Nguyên Anh kỳ đột phá đến Hợp Thể Kỳ,
tất cả mọi người đều không thể tin. Lại không biết hắn mỗi một ngày đều ở nuốt một lượng lớn đan dược, năm lần bảy lượt du ngoạn ở cửa sinh tử.
Dùng những đan dược đó sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ kinh người, đem
gân mạch cùng đan điền mở rộng, lại đau đến không thể ngất, nhất định
lúc căng ra phải nhanh chóng hấp thu đan dược linh khí cùng khí ngũ hành bốn phía, đem lấp đầy đan điền, nếu không sẽ trở thành một phế nhân.
Một năm này, Mộc Tử Tà có thể nói những thứ mà chịu đựng quá thống khổ.
Nhưng trong nháy mắt hắn nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy mọi thứ hắn làm đều
đáng giá. Hắn tràn đầy vui sướng đi đến trước mặt nàng: “Ninh Nhi, ta đã Hợp Thể Kỳ, ta có thể trở thành người nàng có thể dựa vào. Ninh Nhi,
chúng ta rất nhanh có thể trở lại nơi thuộc về mình.”
“Nếu như
không nhận ta là sư phụ, vậy ngươi rời khỏi Mộc Tiên Tông đi.” Ninh Anh
lạnh giọng nói một câu, liền vòng một bước lướt qua hắn, chưa từng liếc
hắn một cái.
“Ninh Anh!” Mộc Tử Tà xoay người bắt lấy nàng, “Nàng nói cho ta, nàng đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn hiểu nàng hơn bất kỳ người nào khác, nếu không phải chịu đựng đả kích
lớn, nàng không có khả năng biến thành bộ dáng này. Nàng là từ bên ngoài trở về, nàng có phải đã trải qua thống khổ cùng cực?
“Ngươi quy củ càng ngày càng không có, tên húy của sư phụ ngươi cũng có thể
bất kính gọi ra tới sao?” Ánh măt Ninh Anh lạnh băng, “Cũng phải, ngươi
đã Hợp Thể Kỳ, tu vi hiện tại của ngươi còn trên cả ta, ta cũng không
còn mặt mũi nào để làm sư phụ ngươi, ngươi đi đi.”
Đồng tử Mộc Tử Tà co rút.
Ngươi đi đi……
Ba chữ giống như ma âm không ngừng xoay quang trong đầu hắn, ba chữ kia
phiêu phiêu nhưng phảng phất nặng ngàn cân nện lên ngực hắn, làm tim hắn kịch liệt đau, là một loại hắn vô pháp chấp nhận, sắc mặt của hắn nháy
mắt tái nhợt.
Một cổ khí nghịch dội ngược lên, làm yết hầu hắn có vị ngọt, tức khắc một búng máu phun ra.
Ninh Anh thấy vậy biến sắc, nhưng nàng lại không mở miệng nói bất kỳ cái gì mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Ninh Anh lạnh nhạt như vậy cùng Ninh Anh ngày xưa hắn bị phỏng nhỏ liền tức
khắc bôi thuốc trị thương cho hắn như hai người khác nhau. Mộc Tử Tà tâm một trận rét run, lạnh đến cả người hắn run lên. Hắn không thể đứng lại đây, cứ tiếp tục hắn sẽ nổi điên, vì thế xoay người bước tập tễnh rời
đi.
Ninh Anh tiến lên muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng nàng vẫn dừng lại.
Ninh Anh về tới Mộc Tiên Tông, bắt đầu bế quan. Nàng không muốn suy nghĩ tới bất kỳ ai, không nghĩ tới cha mẹ nàng, không nghĩ tới Vũ Thừa Ngạo,
cũng không muốn nghĩ tới Mộc Tử Tà.
Một lần bế quan này chính là
ba năm, ba năm thời gian tu vi nàng không tinh tiến nửa bước, chính là
nàng cảm ứng được tông chủ muốn phi thăng mới thu liễm hơi thở lao tới,
nhưng một ngày này Mộc Tiên Tông đã xảy ra biến cố kinh thiên, người Ma
môn thế nhưng ngay lúc thời khắc tông chủ phi thăng quan trọng nhất mà
đánh vào.
Một trận chém giết kia, máu chảy thành sông, toàn bộ Mộc Tiên Tông đều quanh quẩn huyết khí. Chẳng những tông chủ không độ kiếp
thành công, Mộc Tiên Tông suýt nữa toàn bộ tông môn bị giết sạch, là
tông chủ ở thời điểm mấu chốt nhất từ bỏ cơ hội phi thăng, bảo toàn
những hơi thở còn sót lại của Mộc Tiên Tông.
Mọi chứng cứ đều
hướng về phía Mộc Tử Tà cùng người Ma môn nội ứng ngoại hợp, ngay cả
người Ma môn bọn họ bắt sống được cũng luôn mồm nói như thế. Người Mộc
Tiên Tông ào ào muốn giết Mộc Tử Tà để an ủi vong hồn những đệ tử đã
mất.
Trong trận đánh này, những người tu vi Hợp Thể Kỳ của Mộc
Tiên Tông không chết cũng bị thương nặng, mà Mộc Tử Tà căn bản không
chút thương tích, đây cũng là nguyên nhân hắn bị gọi là phản đồ. Lúc
này, tất cả mọi người lên án công khai Ninh Anh, Mộc Tử Tà là đệ tử của
nàng, nàng chịu ân Mộc Tiên Tông hơn hai mươi năm, nàng cần cho Mộc Tiên Tông một công đạo!
“Nàng tin ta hay không?” Ánh mắt Mộc Tử Tà
bình tĩnh nhìn nàng, đáy mắt hắn có khát vọng sâu thẳm, người khắp thiên hạ đều có thể không tin hắn, chỉ cần nàng tin, hắn sẽ có thể vì nàng mà không màng tất cả.
“Cho ta chứng cứ để tin ngươi.” Ninh Anh là
tín nhiệm hắn, nhưng nàng yêu cầu chứng cứ, yêu cầu hắn cho toàn bộ Mộc
Tiên Tông chứng cứ chứng minh hắn trong sạch.
Nhưng một câu này
của nàng khi vào trong tai Mộc Tử Tà, chính là nàng không tin hắn. Hắn
ngửa mặt lên trời phát ra một chuỗi tiếng cười thê lương: “Nàng quả
nhiên chưa từng tin ta, chỉ sợ ta ở trong lòng nàng, chỉ là hài tử vì
lấp đầy bụng, không tiếc da mặt dày ở cạnh nàng dùng bữa, là một kẻ vô
sỉ.”
Khi đó, hắn luôn là ở thời điểm nàng dùng cơm xuất hiện, tất
cả mọi người cho rằng hắn là vì đói bụng ham ăn, chỉ có chính hắn biết,
hắn chỉ là muốn tới gần nàng. Lời kia vừa nghe xong, độc của hắn phát ra hết mức, thổi qua hơi thở hắn. Ngay khi ý thức hắn dần hỗn độn, có
thanh âm không ngừng kêu gọi hắn kiên trì trụ.
Nhưng ngày thường
nàng đều tránh hắn, hắn biết nàng có khó xử của nàng, cho nên hắn chỉ có thể lúc nàng dùng bữa, bởi vì nàng sẽ cho hắn đồ ăn, hắn có thể chậm
rãi ăn, chưa ăn xong nàng sẽ không đuổi hắn đi. Hắn chính là hèn mọn như vậy không ngừng tiếp cận nguồn ấm áp duy nhất của hắn, không để bụng
người khác nói thế nào, không để bụng nàng có xem nhẹ hắn hay không.
“Cho ta, chứng cứ trong sạch của ngươi.” Ninh Anh lại một lần mở miệng.
Hắn cầm lấy thanh kiếm: “Ta không có chứng cứ, nàng liền không tin ta đúng không?”
“Ngươi muốn ta như thế nào tin ngươi?” Ninh Anh hỏi lại.
“Ha ha ha ha ha…… Không cần, nàng không cần tin ta, bởi vì chính như lời
bọn họ nói, những người này đích xác là bởi vì ta mà chết, những người
Ma môn này cũng là bởi vì ta mà đến.” Mộc Tử Tà cười, hắn dùng tiếng
cười càn rỡ che dấu bi thương vô tận.
“Lời ngươi nói là sự thật?” Ninh Anh sắc mặt trắng nhợt.
“Từng chữ đều là thật.” Mộc Tử Tà gằn từng chữ một nói với nàng, “Thất vọng
rồi sao, sư phụ của ta? Đau lòng sao? Sư phụ của ta. Không, nàng làm sao có thể thất vọng, nàng làm sao có thể đau lòng. Nàng đối với ta chưa
bao giờ có kỳ vọng, cũng chưa bao giờ có sự nhiệt tình, nàng hiện tại
đối với ta có phải chỉ có sự căm hận?”
Mộc Tử Tà bước một bước tới gần nàng, đem thanh kiếm đặt trong tay nàng, sau đó đối với nàng triển
khai hai tay: “Niệm tình chúng ta từng có tình cảm thầy trò, ta cho nàng một cơ hội phát tiết.”
Ninh Anh hốc mắt đỏ bừng, nàng nâng kiếm
lên chỉ vào hắn: “Ngươi nói lại cho ta một lần, những lời ngươi mới nói
vừa rồi là thật, nếu ngươi có nửa chữ không thật, người ngươi để ý cùng
quý trọng sẽ nhận hết sự tra tấn tàn khốc nhất trên thế gian này mà
chết!”
Lời Ninh Anh vừa rơi xuống, thân thể của nàng nhảy lên cao khởi động một đạo cấm chú, đây chính là thiên thề.
Lập lời thế như khế ước với thiên địa, nếu như vi phạm lời thề, lời thề
nhất định sẽ ứng nghiệm, mà thiên thề một khi khởi động sẽ cần hạ xuống
lời thề, nếu không sẽ giống như vi phạm vào trò chơi với ông trời.
Hiện tại chỉ chờ Mộc Tử Tà trả lời, hắn không trả lời thì Ninh Anh sẽ phải chịu cấm chú phản phệ.
Mộc Tử Tà cũng không nghĩ tới Ninh Anh dùng cách như vậy bức bách hắn.
Người hắn quý trọng nhất, còn không phải là nàng sao, nàng chắc chắn
phải biết, cho nên nàng từ đầu đến cuối đều là dùng chính mình tới che
chở hắn, dưới thiên thề, không ai dám nói dối.