Lâm Tuyết vẫn còn nói dông dài bất mãn của mình, Đỗ Hâm Lôi không nhịn
được hỏi: "Đúng rồi, sao bà tới thành phố A? Còn có... Sao bà tới khoa
phụ sản? Chẳng lẽ lại có!"
"Mặc Mặc mới hơn một tuổi một chút,
tôi và Tuấn Đào tạm thời còn không định có đứa bé..." Lâm Tuyết nói tới
chỗ này, đưa mắt nhìn sang cô gái bên cạnh.
Cô gái kia có một đầu tóc ngắn đen nhánh, mắt to đen nhánh như mực, bên phải khóe miệng có
một lúm đồng tiền thật sâu, khiến bề ngoài thanh tú của cô ấy càng thêm
vài phần ngọt ngào.
Thấy chủ đề của Lâm Tuyết và Đỗ Hâm Lôi đột
nhiên chuyển về phía mình, cô gái kia hoảng loạn lên, vội vàng cúi đầu
xuống, cố hết sức giữ vững khiêm tốn, không muốn để cho người nhìn đến
cô.
Chỉ có điều cô giấu mình đến chặt chẽ đi nữa, có người vẫn phát hiện ra cô.
"Cố Y Nhiên!" Lăng Lang đi tới, cánh tay dài đưa ra, xách Cố Y Nhiên lên,
tròng mắt hẹp dài nguy hiểm nheo lại, giọng điệu làm cho người ta nhìn
không thấu, "Cô chạy đến đây làm cái gì?"
Thì ra cô gái kia tên
là Cố Y Nhiên, hơn nữa còn biết Lăng Lang. Đỗ Hâm Lôi càng cảm thấy cái
thế giới này quá nhỏ, sao khắp nơi đều có người quen
Cố Y Nhiên
vẫn còn rất giật mình vì gặp được Lăng Lang ở đây, chỉ có điều cô nhanh
chóng tỉnh táo lại, dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì: "Ta tới đây làm kiểm tra với phó cục trưởng Lâm!"
Phó cục trưởng Lâm? Đỗ Hâm Lôi giật mình với thân phận mới của Lâm Tuyết, vội vàng hỏi: "Tình
huống thế nào? Bà là phó cục trưởng cục nào?"
Khi rời khỏi kinh
đô, cô nghe Lâm Tuyết đã điều vào đồn cảnh sát, lại hoàn toàn không ngờ
thế nhưng được điều đến thành phố A làm cục trưởng.
Lâm Tuyết nói cho cô biết: "Tạm thời điều tới cơ sở làm phó cục trưởng để học tập
kinh nghiệm làm việc, nửa năm sau liền điều về rồi!"
Thì ra là như vậy, ánh mắt của Đỗ Hâm Lôi một lần nữa kinh ngạc nhìn về
phía Cố Y Nhiên, cô gái gọi Lâm Tuyết là phó cục trưởng... Chắc là cảnh
sát dưới quyền Lâm Tuyết đi!
Lâm Tuyết nheo mắt nhìn Lăng Lang, nụ cười hơi trầm xuống, không vui hỏi, "Sao anh biết Y Nhiên?"
Lăng Lang là cha nuôi của Mặc Mặc, Lâm Tuyết đương nhiên rất quen thuộc với
anh, lại hoàn toàn không ngờ Cố Y Nhiên sẽ có dính líu quan hệ với Lăng
Lang.
Nhàn nhạt nhìn Lâm Tuyết một cái, Lăng Lang khẽ nhếch môi. anh không trả lời Lâm Tuyết, giống như cho rằng không cần thiết.
Anh nâng cằm Y Nhiên lên, ma quỷ mà cười: "Cho rằng tôi là đứa ngốc sao? Phó cục Lâm của cô rõ ràng đi cùng cô!"
"..." Sao ánh mắt của người này độc như vậy, lời gì cũng không nói, anh cũng
có thể nhìn thấu cô. Cố Y Nhiên muốn tránh thoát khỏi bàn tay Lăng Lang
đang giữ chặt cằm của cô, nhưng mà lại như một con cá cắn lưỡi câu như
thế nào cũng tránh thoát không ra.
Lâm Tuyết mất hứng, mắt trong veo liếc về phía Lăng Lang, lạnh lùng thẩm vấn: "Anh và Y Nhiên rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"
Cố Y Nhiên mang thai, chết sống cũng không chịu khai ra cha đứa bé là ai,
hiện giờ gặp phải Lăng Lang dây dưa không rõ, cô mới có thể tìm được đầu sỏ!
Lăng Lang kéo Cố Y Nhiên vào trong ngực, bất cần đời nhìn
Lâm Tuyết, anh nhíu mày với nhà kết nghĩa đáp: "Tôi và cô ấy là quan hệ
nam nữ!"
Cố Y Nhiên không ngừng vội vàng giãy giụa tránh khỏi
ngực của anh, kháng nghị phản đối: "Không cho nói hưu nói vượn! Tôi
không biết anh!"
"Không biết tôi?" Lăng Lang Tà cười xấu xa, bàn tay phủ lên bụng Cố Y Nhiên, hỏi, "Bên trong bụng mang chính là con của tôi đi?"
"Anh, anh... Nói càn! Tôi, tôi... Mới không có!" Cố Y Nhiên hoàn toàn lộn
xộn, lời nói không mạch lạc. Thật chết người, lần đầu tiên trong đời cô
phá thai, khẩn trương đến muốn chết, không thể làm gì khác hơn là lôi
kéo nữ thủ trưởng tốt theo cô tới đây, cố tình gặp phải Lăng Lang đồ oan gia này.
Hơn nữa Lâm Tuyết giống như quen biết Lăng Lang, chuyện này thật là càng ngày càng loạn, càng náo càng lớn, thật hỏng mất!
Nhìn vẻ mặt Cố Y Nhiên liền biết có hay không! Trong mắt phượng của Lăng
Lang thoáng qua vẻ giận dữ, khuôn mặt tuấn tú điển trai hơi âm trầm, "Cố Y Nhiên, cô thật to gan, mang thai không nói với tôi còn dám ngầm chạy
tới phá thai!"
Nhắc tới chuyện này, Cố Y Nhiên căm phẫn hỏi ngược lại: "Vì sao tôi phải nói cho anh?" Nói đến đây, ánh mắt của cô chuyển
sang Đỗ Hâm Lôi, khóa chặt mục tiêu vào cái bụng tròn trịa của Đỗ Hâm
Lôi: "Người phụ nữ của anh cũng sắp sinh, tôi việc gì còn đi theo tham
gia náo nhiệt?"
"..." Đỗ Hâm Lôi tỏ vẻ rất không nói được gì, cô
đồng tình liếc mắt nhìn Lăng Lang, ai bảo anh nhiệt tình quá mức nhất
định theo cô đến khám thai, nếm đến đau khổ, đáng đời cho người đàn ông
tự mình đa tình!
Cô không có ý định giải thích cho Cố Y Nhiên,
khiến Lăng Lang tự mình nghĩ cách giải thích đi! Há há, cô phát hiện
mình có lúc cũng rất phúc hắc đấy!
Lăng Lang giống như không muốn giải thích với Cố Y Nhiên, anh dứt khoát ôm ngang eo cô lên vào trong
ngực, không nhìn hai người phụ nữ ngước mắt mà nhìn bên cạnh, cũng không nhìn người xem náo nhiệt bên cạnh, không coi ai ra gì chuẩn bị rời đi.
Lâm Tuyết dĩ nhiên sẽ không để Lăng Lang mang Cố Y Nhiên đi, vội vàng cản
anh lại, giận dữ nói: "Tại sao anh lại mang cô ấy đi? Cô ấy có đồng ý đi theo anh sao?"
Mặc dù thoạt nhìn Cố Y Nhiên và Lăng Lang giống
như rất có liên quan, nhưng vẫn phản kháng không nghe lệnh, cô không thể mặc cho anh ta mạnh mẽ mang cô ấy đi.
Cô và Y Nhiên, một là nữ
chỉ huy cảnh sát, một là nữ nhân viên cảnh sát, nếu như ở trong bệnh
viện bị người cướp đi, vậy thành chuyện cười lớn. Cho dù đối phương là
nhà kết nghĩa của cô cũng không được, cô là người giảng nguyên tắc!
Mắt Lăng Lang cũng không nhìn Lâm Tuyết, mở miệng nói với Cố Y Nhiên ở
trong ngực vẫn không ngừng giãy giụa kêu la: "Giải thích một chút với
cấp trên của cô, nếu như cô không giải thích, tôi giải thích cho cô ấy!"
Khuôn mặt Cố Y Nhiên sung huyết đỏ bừng, ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng
vẫn không nên nói kỹ càng chuyện mất mặt này, không thể làm gì khác hơn
là ấp úng, “Tôi, tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta một lúc, không có
việc gì!”
Nghe Cố Y Nhiên nói như vậy, Lâm Tuyết cũng không tiện
ngăn cản nữa. Dù sao người ta là tình nhân nhỏ đang trong tình yêu, giận dỗi cũng thuộc về bình thường, chỉ cần không bị ép buộc là được rồi.
Đợi đến sau khi Cố Y Nhiên bị Lăng
Lang ôm đi, Lâm Tuyết lôi kéo Đỗ Hâm Lôi nói, “Hiện giờ nói cho tôi một
chút bà rốt cuộc như thế nào…”
Lời còn chưa nói hết, liền gọi đến số của Đỗ Hâm Lôi, lời nói đầy bụng của bọn họ không thể làm gì khác
hơn là tạm thời buông xuống. Nhìn nhau cười một tiếng, Lâm Tuyết trước
làm bạn với Đỗ Hâm Lôi vào làm khám thai. Còn có nửa tháng nữa chính là
ngày dự sinh, thai nhi phát triển tất cả bình thường.
Ra khỏi bệnh viện, Đỗ Hâm Lôi ngồi vào xe của Lâm Tuyết, hai người nhắc tới tình trạng gần đây của nhau
Biết được Đỗ Hâm Lôi thuê nhà trọ ở lại, Hoắc Vân Phi còn phái nhà mỹ thực
kiêm bậc thầy dinh dưỡng chăm sóc cô ấy, Lâm Tuyết không khỏi hé miệng
cười nói: “Không nhìn ra Hoắc Vân Phi còn rất tỉ mỉ chu đáo!”
Thật ra thì, Lâm Tuyết vốn rất xem trọng Triệu Bắc Thành và Đỗ Hâm Lôi thành một đôi. Vấn đề là chạy tới bước này, sợ rằng Triệu Bắc Thành không thể tiếp tục một lần nữa tái hợp lại với Đỗ Hâm Lôi. Lại nói Đỗ Hâm Lôi đã
bị khai trừ ra khỏi hồ sơ quân đội rồi, còn không bằng… Ở chung một chỗ
với Hoắc Vân Phi, dù sao đứa bé của bọn họ cũng sắp sinh ra.
“Hừ!” Đỗ Hâm Lôi rất khinh thường, phẫn nộ nói: “Cặn bã này hại chết tôi! Đều do anh ta! Nếu như không phải anh ta…”
“Được rồi, lỗ tai của tôi đã bị bà mài đến nổi chai rồi!” Lâm Tuyết bĩu môi,
kể từ sau lần gặp mặt kia, Đỗ Hâm Lôi nhắc tới Hoắc Vân Phi liền cắn
răng nghiến lợi giận không kiềm chế được, lấy lý do thoái thác kia cô ấy đều có thể gạt xuống, “Nói một chút đi, buổi trưa muốn ăn gì? Tôi mời
khách!”
Nhắc đến ăn, Đỗ Hâm Lôi lập tức nghĩ đến một chuyện, cô rất âm hiểm cười: “Không cần bà mời, buổi trưa hôm nay tôi mời!”
Gọi điện thoại đặt trước một bàn sơn hào hải vị, Đỗ Hâm Lôi quyết tâm muốn chặt đẹp Hoắc Vân Phi một phát.
Đợi đến khi Lâm Tuyết lái xe chở Đỗ Hâm Lôi đến một tiệm cơm nhỏ không hề
thu hút chút nào ở phía dưới khu nhà trọ, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc.
Lâm Tuyết biết trong tay Đỗ Hâm Lôi có chừng mười vạn đồng cô cho, trong
lúc mang thai phải thuê phòng còn thuê bảo mẫu, còn phải chuẩn bị sinh
con, dĩ nhiên không rộng rãi, mời khách ở nơi tiết kiệm giàu lòng nhân
ái cô cũng có thể hiểu được.
Nào biết, đi tới mới phát hiện, địa phương nhỏ vùng trời lớn, bên trong lại có khoảng trời riêng.
Một gian phòng bên ngoài nhìn không hề thu hút chút nào, bên trong lại xa
hoa đến khiến cho người ta tặc lưỡi. Tất cả đồ dùng gia đình bày biện,
Lâm Tuyết dõi mắt nhìn lại toàn bộ đều là hàng hiệu châu Âu, đèn đóm
cũng là đèn thủy tinh kiểu châu Âu phiên bản số lượng hạn chế, bộ đồ ăn
bày trên bàn thế nhưng toàn bộ đều là bộ đồ ăn bằng bạc chuyên dụng của
Hoàng gia nước Anh.
Gian phòng này làm phòng chiêu đãi khách
ngoại cũng hoàn toàn có thể, thật sự không thể tin được nó sẽ thuộc về
một tiệm cơm nhỏ không có danh tiếng gì.