"Đứa bé, con đừng khẩn trương! Tam thiếu sủng ái con có thừa, con tội gì sợ cậu ta như vậy! Hơn nữa, cậu ta cũng không làm trở ngại cuộc sống
bình thường của con, cậu ta còn nói, nhất định sẽ chờ con cam tâm tình
nguyện trở lại bên cạnh cậu ta!" Lưu Nga luôn miệng an ủi cô, lại giúp
cô bóp vai đấm lưng, thả lỏng thân thể bởi vì khẩn trương quá độ mà cứng ngắc.
Thật lâu, Đỗ Hâm Lôi mới từ trong khiếp sợ dần dần trở lại bình thường. Thì ra là như vậy! Cô đã nói, tại sao ngồi ở trong nhà
cũng có thể từ trên trời rơi xuống một dì Lưu, quả thật giống như mẹ ốc
đồng trong truyền thuyết, mỗi ngày làm thức ăn ngon hợp khẩu vị cho cô,
hầu hạ chăm sóc cô cẩn thận, lại chỉ lấy rất ít tiền.
Thì ra là, thiên hạ cũng không có bữa cơm trưa miễn phí, là Hoắc Vân Phi thuê Lưu Nga tới.
"Dì là nhà mỹ thực kiêm bậc thầy dinh dưỡng quốc tế, tam thiếu dùng số tiền lớn thuê dì tới chăm sóc con! Con đừng có vẻ mặt này! Cậu ta là cha của đứa bé, vì con bỏ ra chút tiền là phải! Thật ra thì a, cậu ta càng muốn đích thân tới làm bạn chăm sóc con, lại sợ ảnh hưởng tới tâm tình ổn
định của con, bất lợi cho phát triển của thai nhi..."
Đỗ Hâm Lôi
nuốt nước miếng, rốt cuộc hiểu rõ, vì sao cô cảm thấy tài nấu nướng của
Lưu Nga có thể sánh ngang thần bếp quốc tế cao nhất... Bởi vì Lưu Nga
thật sự là nhà mỹ thực kiêm bậc thầy dinh dưỡng quốc tế, cũng không phải là ảo giác của cô.
Lưu Nga cẩn thận giúp Đỗ Hâm Lôi uốn nắn xoa
bóp hồi lâu, cho đến khi thân thể của cô bởi vì khẩn trương mà trở nên
căng thẳng dần thả lỏng lại, mới hạ quyết tâm, "Ha ha, mới vừa rồi nghe
đến chuyện về tam thiếu, giống như mèo nhỏ xù lông. Cậu ta đáng sợ như
thế sao? Người ta đối với con thật tốt! Đốt đèn lồng cũng khó tìm được,
thật không biết con làm gì mà vẫn luôn trốn tránh người ta!"
Đỗ
Hâm Lôi khóc không ra nước mắt, hồi lâu, nặn ra một câu với Lưu Nga đang tự biên tự diễn: "Còn có chuyện gì con không biết, dì đều nói ra đi!"
Trong phòng khách nho nhỏ, Đỗ Hâm Lôi làm ổ trên sô pha nho nhỏ, trong ngực
ôm con gấu bông lớn bằng nhung đặc biệt mua cho cục cưng, miệng há thành hình chữ O, ngơ ngác nghe Lưu Nga nói.
Thì ra là, từ khoảnh khắc cô rời khỏi phòng xử án của quân đội, đã hoàn toàn rơi vào trong giám
thị và trong lòng bàn tay của Hoắc Vân Phi. Từng cử động của cô cũng
không tránh được mắt thần của Hoắc Vân Phi.
Thời gian sống trong biệt thự Lâm Tuyết sắp xếp, Hoắc Vân Phi thờ ơ lạnh nhạt cũng không
chọn lựa bất kỳ hành động nào. Đợi đến khi Đỗ Hâm Lôi lặng lẽ rời khỏi
kinh đô, anh cũng đi theo cô cùng nhau tới thành phố A.
Đỗ Hâm Lôi ở thành phố A thuê nhà trọ sắp
xếp lại, ngay cả tiệm cơm nhỏ dưới lầu cô thường xuống ăn cơm cũng bị
Hoắc Vân Phi mua. Không trách được mỗi lần cô đi vào trong đó ăn cơm,
chẳng những thức ăn ngon lành phong phú, giá tiền còn tiện nghi thái
quá. Cô cho rằng vận khí mình tốt, thật ra thì... Là Hoắc Vân Phi đang
âm thầm giở trò!
"Người lén lút, luôn làm chút chuyện lén lút!"
Đỗ Hâm Lôi tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ hành động này. Hừ, coi cô là kẻ ngu mà chơi, chơi rất vui sao? Đồ âm hiểm biến thái, cầm thú biến thái này!
Lưu Nga vội vàng nói chuyện giúp chủ nhân: "Này, Hâm Lôi, con tuyệt đối
đừng nói tam thiếu như vậy, cậu ấy thật lòng thương yêu con, lại sợ con
không cảm kích, ra hạ sách này, đáng thương cỡ nào! Một người đàn ông có thể để tâm đến con tới mức như thế, sao con lại không cảm động chứ?"
Có gì hay mà cảm động? Cô rơi vào tình trạng hiện giờ, tất cả đều do anh làm hại! "Phi!" Cô nhổ một ngụm, mặt giận dữ.
"Con mới vừa dời đến đây ở, lười phải nấu cơm, mỗi ngày đều đi xuống tiệm
cơm nhỏ dưới lầu ăn cơm! Sau khi tam thiếu gia biết được giận muốn chết, cậu ấy mắng con là heo! Mang thai đứa bé cũng không biết điều dưỡng, cả ngày chỉ biết ăn chút đồ bỏ đi! Con chân trước mới vừa đi, chân sau cậu ấy liền tự mình đi mua tiệm cơm nhỏ kia! Ngoài mặt không sửa chữa, cậu
ấy sợ sửa sang quá hoa lệ ngược lại hù dọa con chạy mất!"
Anh ngược lại hiểu rõ cô, biết cô nhìn thấy tiệm cơm lắp đặt thiết bị sang trọng sẽ theo bản năng trốn tránh.
"Toàn bộ tàn ăn ghế cửa hàng giữ nguyên như cũ, trong phòng bếp lại thay đổi
rất lớn! Con có thời gian có thể vào trong phòng bếp của tiệm cơm nhỏ
dưới lầu xem một chút, thiết bị đồ làm bếp bên trong có thể so với đồ
làm bếp của khách sạn cấp năm sao, trình độ vệ sinh cũng có thể so với
khách sạn cấp sao. Cậu cố ý đặt một đầu bếp mình yêu thích nhất ở trong
tiệm cơm nhỏ kia, đặc biệt hầu hạ con ăn cơm!"
Lần thứ hai cô vào tiệm cơm nhỏ kia ăn cơm cũng cảm thấy không giống nhau, thức ăn ngon
lành đến khiến khẩu vị của cô mở rộng ra, hơn nữa sạch sẽ số lượng lớn,
am hiểu sâu khẩu vị của cô. Từ đó cô hoàn toàn say mê tiệm cơm nhỏ kia,
có lúc lười phải xuống lầu, cô trực tiếp gọi một cú điện thoại qua, lập
tức đưa đồ ăn đi lên, còn không thu phí giao đồ.
Giống như chính là kể từ đó trở đi, cô cho rằng vận rủi của mình đã chấm dứt, từ đây sẽ toàn chạm vào chuyện tốt! Không ngờ, vận rủi chưa từng cách
xa cô, bởi vì Hoắc Vân Phi người đúng là âm hồn bất tán đó chưa từng
cách xa cô.
"Đó là tiệm cơm thức ăn có mùi vị tốt nhất thành phố A rồi, khách hàng cung không đủ cầu, thiếu gia biết con thích an tĩnh,
dứt khoát kêu đầu bếp chỉ nấu cơm cho một mình con, còn lại đều do đầu
bếp bình thường nấu ăn, cho nên nói, vị đầu bếp cao nhất kia chỉ làm cơm cho một mình con ăn đấy!"
Thiên hạ quả nhiên không có cơm trưa miễn phí, bữa trưa cô ăn giá cao càng đắt đỏ.
"Đừng lại trốn tránh cậu ấy nữa! Cậu ấy cũng không làm gì con cả! Tam thiếu
nói rồi, chỉ cần con và đứa bé khỏe mạnh vui vẻ là được rồi, cậu ấy sẽ
không ép buộc con ở lại bên cạnh cậu ấy nữa, thật đó!"
Đỗ Hâm Lôi mang thái độ hoài nghi lời này, Hoắc Vân Phi tên quỷ kế đa đoan kia, cô nhẹ dạ tin anh mới là rất ngu ngốc.
Cuộc sống vẫn trong lúc vô tình xẹt qua, mang thai đến kỳ cuối, Đỗ Hâm Lôi
lười hơn, cô cảm thấy cuộc sống như heo của mình càng ngày càng đến
gần.
Chạy trốn cũng lười phải lên kế hoạch, nghe Lưu Nga nói,
bên ngoài bất cứ lúc nào đều có người giám thị cô, chạy đến đâu đều
giống vậy, dứt khoát bỏ bớt hơi sức đi!
Lăng Lang thành khách
quen ở nhà cô, thỉnh thoảng tới đây thăm cô, hỏi thăm tình trạng thân
thể của cô, cuối cùng lại an ủi một câu: "Đừng gấp, chừng tầm một tháng
Vân Phi có thể từ châu Âu trở lại! Cậu ấy nói nhất định trở lại vào ngày dự sinh của cô!"
"Ai sốt ruột?" Đỗ Hâm Lôi rất không vui
mừng nhìn khách không mời mà đến ở trước mắt này, "Này, anh đừng không
có việc gì cứ chạy tới chỗ tôi!"
"Thế nào? Nhìn cô bụng lớn như
trống, tôi có đói khát cũng sẽ không có suy nghĩ không an phận gì với
cô!" Lăng Lang giang tay ra, rất vô tội nói: "Mỗi ngày Vân Phi đều tới
thăm cô một lần, cậu ấy không có ở đây, do tôi làm thay!"
Hoắc
Vân Phi mỗi ngày đến nhìn cô một lần? Đỗ Hâm Lôi chỉ cảm thấy lạnh run
run cả người, tóc gáy dựng đứng. anh ở đâu len lén nhìn cô? Trong khe
cửa? Trong cửa sổ? Hay là... Chỗ khác không để cho người biết? Đồ biến
thái này! die nda nle equ ydo nn
Lăng Lang tựa như miếng kẹo mè
xửng, đuổi thế nào đều đuổi không đi. Thời gian lâu dài Đỗ Hâm Lôi không thể làm gì khác hơn là buông tha ý tưởng xua anh, mặc cho anh mỗi ngày
ra vào nhà của cô. Mỗi tuần khi đi bệnh viện khám thai, không cần lại
thuê xe, bởi vì Lăng Lang sẽ đúng lúc lái xe tới đưa cô đi.
Không tiếp tục để Lưu Nga làm bạn với cô, đến bệnh viện cũng không tiếp tục
để cô một mình cô đơn bị ánh mắt khác thường, có mỹ nam cực phẩm làm bạn ở bên người, những phụ nữ có thai khác nhìn cô với ánh mắt tràn ngập
hâm mộ, mọi người giống như đỏ mắt thỏ.
Hôm nay vào đúng cuối tuần, người đợi khám bệnh trong hành lang đặc biệt
nhiều. Khi gọi Đỗ Hâm Lôi vào, cô mới vừa đứng lên, liền nghe được một
giọng nói khác gọi tên tuổi cô
"Hâm Lôi, sao bà lại ở đây?"
Đỗ Hâm Lôi giật mình trong lòng, xoay người, theo giọng nói nhìn lại, thế
mà lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lâm Tuyết, "Lâm Tuyết!" Cô
không thể tin trừng lớn mắt, ở thành phố A tại sao có thể gặp được nhiều người quen như vậy!
Lâm Tuyết kích động hơn Đỗ Hâm Lôi rất
nhiều, cô nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn trịa của Đỗ Hâm Lôi, mừng rỡ
hỏi, "Ngày dự sinh khi nào? Trời ơi, Hâm Lôi bà đồ trứng thối, rời khỏi kinh đô cũng không đánh tiếng thông báo cho tôi, bà biết tôi lo lắng cỡ nào!"
Đỗ Hâm Lôi cầm tay Lâm Tuyết, dí dỏm le lưỡi một cái, chế nhạo nói: "Rời đi một khoảng thời gian, hôm nay chúng ta gặp mặt, có
phải rất vui mừng không?"
"Vui mừng cái đầu quỷ bà ấy!" Lâm Tuyết in một chưởng lên trên trán cô, căm giận mà nói: "Nếu như không phải
tôi ngẫu nhiên tới bệnh viện này, sao có thể gặp lại được bà? Sắp sinh
cũng không nói cho tôi biết, bà đồ bạc tình vô nghĩa..."