Loáng thoáng có tiếng sấm nặng nề truyền đến, kèm theo tia chớp rạch ngang
trời, mưa to tầm tã kết hợp với tiếng sấm âm vang giáng xuống, Thái Bình hành cung bị bao trùm trong màn mưa ấy. Trải qua nhiều ngày oi bức, một trận mưa to này đã xua đi tiết trời nóng nực.
"Trận mưa này đến rất đúng lúc, đợi sau khi mưa tạnh, tất cả tro bụi đều được cọ rửa sạch sẽ rồi." Chu Nghi Tu nhìn mưa bụi tinh mịn bên ngoài cửa sổ và nói.
Tiễn Thu biết Hoa Tần đắc thế, trong lòng chủ tử không được thoải mái, nàng
ta liền nói lời khuyên giải: "Nương nương, còn nhiều thời gian mà, nàng
ta qua được một lúc nhất thời chứ chưa chắc qua được một đời."
Chu Nghi Tu cười nhạt và nói: "Chỉ có ngươi hiểu tâm tư của bản cung. Sao
bản cung lại không biết đạo lý đó chứ, sống trong cung phải dựa vào sự
nhẫn nại, có thể nhịn đến bước cuối cùng mới là kẻ thắng."
"Nô
tỳ có đun một ít trà nóng, nương nương uống vào để trừ đi cái lạnh, tuy
uống nước trong cũng được nhưng thoáng một cái đã lạnh đi cả rồi."
Chu Nghi Tu nhìn lớp sương trắng lượn lờ trong chén, nàng nói: "Hoa Tần
không ngã cũng nhờ dựa vào việc mẫu gia của nàng ta được Hoàng thượng
trọng dụng, tuy bản cung có nhắc nhở Hoàng thượng cất nhắc nhân tài từ
các nhà khác, nhưng rốt cuộc chỗ dựa vẫn chưa ổn, tạm thời không thể
đánh đồng với Mộ Dung gia. Trong triều cần có nhân tài của bản cung mới
được..."
"Đáng tiếc sau khi Biểu công tử học xong lại bị phái
tới thuộc địa để nhậm chức, nếu ở lại kinh thành làm quan cũng có thể
giúp đỡ nương nương." Tiễn Thu nói.
"Năm nào thiếu người thi đậu
chứ? Tuy có danh vọng Tiến sĩ nhưng cùng lắm chỉ học từ sách vở, hoàn
toàn không có nhân mạch, hơn nữa lại chẳng đủ tư lịch (tư cách và sự
từng trải), cho dù ở lại kinh thành cũng khó xuất đầu lộ diện, chẳng
bằng được điều xuống vị trí thấp để nắm giữ thực quyền. Quan lại ở địa
phương ba năm đổi một lần, đợi đến khi đó, có lẽ hắn đã được rèn luyện
nhiều rồi..."
Chu Nghi Tu uống cạn trà thơm trong chén từng chút một, cảm thấy vị đắng chảy qua đầu lưỡi, sau cùng lại trở nên ngọt ngào.
Mặc dù Lữ Doanh Phong được tấn vị Hân Tần, nhưng Hoa Tần vẫn là người được
sủng ái nhất, mọi người đều biết thái độ của Huyền Lăng đối với Hoa Tần
vẫn như trước, chẳng có kẻ nào không biết thời thế tiếp tục nhiều
chuyện; nhưng trong lòng Lữ Doanh Phong đã xem Hoa Tần là tử địch, nàng
chỉ tạm thời ngủ đông, chờ đợi cơ hội 'một kích giết chết' nàng ta.
Thánh sủng của Hoa Tần ngày càng lớn, người nịnh bợ cũng ngày càng nhiều,
chẳng hạn người như Tiết Tuyển thị được Hoa Tần đề cử nên thăng tới
Thường tại. Chu Nghi Tu thờ ơ lạnh nhạt, nếu người bên cạnh Hoa Tần có
thai trước, không biết nàng ta - Mộ Dung Thế Lan có còn ngồi yên được
không.
Bụng Lữ Doanh Phong càng to hơn, mùa thu cũng tới đúng kỳ hạn.
Tiền tuyến truyền tin về, Mộ Dung Thế Tùng đại thắng, chém chết thổ ty phản
loạn ngay tại chỗ, hơn nữa còn nâng đỡ đứa trẻ còn nhỏ kế vị, sắp xếp
ván cờ ngay trên triều đình rồi khống chế ở phía sau màn. Nơi xa xôi dân phong bưu hãn, cách trung tâm quyền lực của Đại Chu quá xa, ngoài tầm
tay với, nếu làm việc quá nghiêm chỉ e kích động dân chúng nổi dậy, đành phải dựa vào quan lại quý tộc ở địa phương để củng cố sự thống trị của
triều đình, cho nên cần dùng một chút thủ đoạn, bằng mọi cách khiến bọn
họ lung lay.
Sau khi biết tin thắng lợi, long tâm (lòng vua)
Huyền Lăng cực kỳ vui mừng, hắn lập tức phong Mộ Dung Thế Tùng làm Tướng quân Chính Nhị phẩm, tấn phong Hoa Tần thành Dung Hoa Chính Tứ phẩm,
khen ngợi nàng có công hầu giá. (tức là đi theo xe vua để hầu)
Mộ Dung Thế Lan vào cung còn chưa tròn một năm, tốc độ thăng tiến cực
nhanh khiến người ta trố mắt. Tính tình nàng ta càng lúc càng ngang
ngược kiêu ngạo không ai sánh bằng, mơ mơ hồ hồ cho thấy ngày sau Chu
Nghi Tu phải lo lắng.
Ngày hôm đó là sau buổi trưa, Chu Nghi Tu
luyện chữ hơn một canh giờ mới đặt bút xuống, Tiễn Thu cất hết số giấy
nàng luyện chữ vào trong rương như ngày thường rồi nói: "Nương nương mới viết một chút mà đã đến trưa, người nghỉ ngơi một lát đi, bằng không sẽ hao tổn tinh thần, khiến mắt bị đau thì không tốt đâu."
Chu Nghi Tu rất biết lắng nghe, nàng lau sạch tay rồi ngồi xuống, Hội Xuân bưng trà bánh tới.
Trên mâm trái cây có mấy quả quýt mật vàng óng căng đầy, trông rất hấp dẫn,
Chu Nghi Tu sai Hội Xuân lột giúp nàng một quả, Hội Xuân vừa động tay
vừa mở miệng nói: "Nương nương chỉ thấy quýt mật thơm ngon, vừa rồi nô
tỳ đến Quả phòng (phòng trái cây, tương tự như Hoa phòng) lại tức đến
mức không chịu được."
Chu Nghi Tu thấy nàng ta nói chuyện mà oán
khí rất nặng, nàng cười nói: "Thời tiết dần mát mẻ, sao tính tình của
ngươi vẫn còn kích động như vậy? Ai chọc vào ngươi à?"
Hội Xuân
đáp: "Còn không phải là Tụng Chi kia sao, ỷ vào việc Mộ Dung Dung hoa
được sủng ái, dám cướp cả đồ của Chiêu Dương điện chúng ta. Vốn dĩ còn
một quả bưởi rất ngon nhưng lại bị nàng ta chọn trước, nói cái gì mà
'Tối nay Hoàng thượng muốn tới cung của các nàng, đương nhiên phải chọn
thứ tốt nhất để dâng lên'. Đồ tiểu nhân đắc chí! Nô tỳ nghe mà phát
bực!"
"Việc nhỏ mà thôi, không cần ở đó tranh giành một lúc nhất thời với nàng ta. Sau này ngươi gặp thì cứ nhường nàng ta đi, miễn cho
người khác nói bản cung không có lòng khoan dung độ lượng, muốn giành
thứ này thứ nọ với phi tử." Chu Nghi Tu dặn dò.
"Nô tỳ đã rõ,
nương nương người là chính cung. Mộ Dung Dung hoa được sủng ái, chẳng
qua cũng chỉ là một phi tử. Nô tỳ sẽ không làm nương nương mất mặt,
nhưng thật sự nuốt không trôi cục tức này." Hội Xuân được Nhiễm Đông dạy dỗ nên đã thông suốt không ít.
"Ngươi hiểu là được rồi, trong
cung nhiều người, có mấy việc nhỏ không cần thiết, cầm lên đặt xuống bỏ
qua là được, canh cánh trong lòng chỉ khiến bản thân mình càng không
thoải mái mà thôi." Chu Nghi Tu cầm một múi quýt bỏ vào trong miệng,
chua ngọt ngon lành.
Mỗi tháng vào hai ngày mùng Một và Mười
Lăm, chư phi thỉnh an Hoàng hậu phải tới đúng giờ, nếu không sẽ bị xử
tội bất kính với Trung cung. Không ai dám cố ý tới trễ, mới sáng sớm đã
tề tụ ở Chiêu Dương điện, ngay cả Lữ Doanh Phong đang mang thai cũng
gắng gượng tới đây.
Thế nhưng, mặc dù cung quy nghiêm minh vẫn có người ngoảnh mặt làm ngơ như cũ --
"Nương nương, Mộ Dung Dung hoa chưa tới." Tiễn Thu đứng bên cạnh và nói nhỏ với Chu Nghi Tu.
Mộ Dung Thế Lan thịnh sủng, những phi tử trong cung bất mãn đã lâu, chỉ e
mệnh lệnh nghiêm ngặt của Chu Nghi Tu nên trước mặt nàng bọn họ không
dám lắm miệng nói nhiều, nhưng số người oán giận nguyền rủa Mộ Dung Thế
Lan ở sau lưng cũng không phải là số ít.
"Mộ Dung Dung hoa quá
càn rỡ rồi, ngay cả việc thỉnh an Trung cung mà còn đến trễ." Cam thị
bất mãn nói. Hôm trước Mặc Trúc của Nhân An điện bị Tụng Chi cười nhạo,
lời nói của Tụng Chi có ý châm chọc Cam thị đã lâu không được thánh
sủng, chẳng qua chỉ chiếm vị trí Tu nghi trống rỗng, nghe thấy thế, Cam
thị liền tức giận, nỗi bất mãn với Mộ Dung Thế Lan tăng vọt tới mức chưa từng có. Bây giờ mới là Dung hoa mà đã dám không phân biệt tôn ti, mai
này được phong cao hơn không biết sẽ giẫm lên đầu nàng như thế nào đây.
"Nàng ta cũng đâu phải là lần đầu tiên, lần trước Hoàng hậu có nói lần sau
không được viện lý lẽ như vậy nữa, nàng ta biết rõ mà còn cố tình phạm
vào." Ninh Quý tần Miêu thị châm ngòi thổi gió không bỏ sót một ai:
"Chẳng qua ai bảo người ta được Hoàng thượng ưu ái, trễ nửa khắc hay hơn cả khắc cũng không quan trọng."
Chu Nghi Tu lạnh lùng liếc nhìn Miêu thị. Đồ ngu xuẩn, không mở bình ra thì ai biết được trong bình có
gì, ngay trước mặt mọi người lại dám bảo rằng Mộ Dung Thế Lan không đặt
lời Hoàng hậu vào trong tai, giẫm đạp mặt mũi của Hoàng hậu.
"Mộ
Dung Dung hoa lệ chất thiên thành (trời sinh tuyệt đẹp), miệng lại biết
làm nũng, còn có thể cưỡi ngựa bắn tên, đa tài đa nghệ, Hoàng thượng
nguyện ý sủng nàng, hơn nữa Miêu tỷ tỷ cũng xuất thân con nhà Tướng, sao lại không bằng nhân tài mới xuất hiện vậy?" Cẩn Quý tần Thang Tĩnh
Ngôn quý tần thà tâng bốc Mộ Dung Thế Lan, hơn nữa còn muốn đâm thọc
Miêu thị.
"Mộ Dung Dung hoa đến!"
Mộ Dung Thế Lan phong
tình vạn chủng chầm chậm bước vào, hành lễ cũng chỉ khuỵu gối nhẹ và
nói: "Thần thiếp tới trễ, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội."
"Đứng lên đi." Chu Nghi Tu nói rất lạnh nhạt: "Hôm nay là Mười Lăm, vì sao muội muội lại tới trễ như thế?"
Mộ Dung Thế Lan nhếch khóe miệng: "Hôm qua Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ
thần thiếp, thấy thần thiếp mệt mỏi nên người dặn không cần qua sớm."
Thái độ kiêu ngạo này quả là không còn lời nào để miêu tả, lúc nàng ta nói
chuyện, ý cười mỉa mai truyền tới tai của tất cả những ai đang ngồi,
kích thích những phi tần đã sớm thất sủng khiến họ hận không thể nuốt
sống nàng ta.
"Muội muội hầu hạ Hoàng thượng vất vả, nhưng ngay
cả Đoan Phi, Cam Tu nghi cũng chưa từng đến trễ, muội muội vừa được tấn
phong Dung hoa không lâu, càng phải làm gương cho người mới trong cung
mới phải chứ." Chu Nghi Tu trầm giọng và nói.
Kiếp trước, nàng
thả lỏng từng bước nên mới bị Hoa Phi áp chế nhiều năm, càng hiểu rõ một khi bản thân mình thoái nhượng, sau này nói gì đi chăng nữa cũng bằng
thừa.
Mộ Dung Thế Lan không ngờ Chu Nghi Tu lại dám không nể mặt
Huyền Lăng như vậy, nàng ta đáp: "Hoàng hậu nương nương nói đúng lắm,
nhưng chính Hoàng thượng đã dặn dò thần thiếp không cần phải đến sớm,
thần thiếp chẳng dám cãi lại, không biết là thần thiếp nên nghe Hoàng
thượng hay nghe Hoàng hậu nhỉ?"
"Hoàng thượng là Thiên tử, đương nhiên nghe theo Hoàng thượng." Chu Nghi Tu thấy ánh mắt đắc ý của Mộ
Dung Thế Lan, nàng nói thêm một câu: "Nhưng mà Hoàng thượng dùng hiếu lễ để trị vì thiên hạ nên càng thích người biết lý hiểu nghĩa, muội muội
thân là phi tần, mong rằng muội sẽ khắc ghi điều ấy vào lòng."
"... Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu chỉ điểm." Mộ Dung Thế Lan không dám phản bác, chỉ có thể đáp lại bằng giọng căm hận.
Chu Nghi Tu không nhìn nàng ta nữa, nói với Tiễn Thu: "Mộ Dung Dung hoa đến trễ, mau lấy một cái ghế khác cho nàng."
"Dạ." Tiễn Thu lập tức vẫy tay bảo nội thị đưa ghế dựa đến.
Chỗ ngồi trong Chiêu Dương điện là một con số được định sẵn, cách sắp xếp
cũng dựa theo quy định mà bố trí, bỗng dưng thêm một cái ghế lại có vẻ
phá lệ đột ngột. Mộ Dung Thế Lan có phân vị Dung hoa, dựa theo lễ nghi
phải ngồi dưới Miêu thị, nhưng do nàng ta tới trễ nên chỗ đó đã có Lữ
Doanh Phong ngồi.
Trong lòng Lữ Doanh Phong chán ghét Mộ Dung
Thế Lan, nhưng lại cứ muốn làm gì đó một lần, nàng được Xảo Tâm đỡ dậy,
khiêm nhường nói: "Hay là nhường chỗ của tần thiếp cho Dung hoa ngồi đi
ạ."
Mộ Dung Thế Lan thấy trong mắt nàng có ý châm chọc, làm sao
nàng ta dám ngồi? Nàng ta vốn muốn tuyên bố với Hoàng hậu rằng mình mới
là người trong lòng Huyền Lăng, nào ngờ lại bị nhục nhã như thế, thật sự là khinh người quá đáng.
Quay đầu nhìn về phía Chu Nghi Tu, Mộ
Dung Thế Lan cố đè nén tính tình, nói một cách cứng ngắc: "Hân Tần có
thai, ta nào dám làm phiền đến ngươi? Thân thể ta có chút không khỏe,
mong Hoàng hậu cho ta hồi cung trước thời gian cho phép."
"Nếu
thân mình muội muội đã khó chịu, vậy bản cung cũng không giữ muội lại
thêm nữa, muội về đi." Chu Nghi Tu mừng rỡ mượn nước đẩy thuyền.
"Thần thiếp cáo lui." Mộ Dung Thế Lan mang theo thế lớn như bão táp rồi quay
đầu bước đi, mọi người chỉ nghe thấy tiếng đung đưa đinh đang trên mái
đầu đầy trang sức của nàng ta, tiếng sột soạt do làn váy cọ xát trên
đất. Có thể thấy lúc này đây trong lòng nàng ta nổi đầy lửa giận.
"Mộ Dung Dung hoa đến trễ không ngồi là chuyện của riêng nàng ta, nếu các
muội cũng học theo như vậy, bản cung sẽ trị tội ngay lập tức." Chu Nghi
Tu giương mắt nhìn sang hai người thuộc phe Mộ Dung Thế Lan - Hài Tài
nhân, Tiết Thường tại.
Mọi người đều đứng dậy hành lễ, đồng thanh nói: "Thần thiếp không dám, đương nhiên kính phục Hoàng hậu."
Chu Nghi Tu thấy trên mặt Hà thị có vẻ không phục, trong lòng tự biết nàng
ta là kẻ nông cạn, bản tính ngông cuồng nên không thèm so đo làm gì.
Nhưng Tiết thị kia, vẻ mặt kính cẩn nghe theo, quả thật nên chú ý thật
kỹ.
Trước tiên cứ đặt nó sang một bên, khoan hãy nghĩ nhiều,
giọng điệu nàng trở nên mềm mại hơn: "Được rồi, đều là tỷ muội nhà mình, đứng dậy hết đi. Bản cung biết tâm ý của các muội."
Dựa theo Tổ
chế, mùng Một và Mười Lăm, Hoàng đế sẽ ngủ lại Phượng Nghi cung, kiếp
này quan hệ giữa Chu Nghi Tu và Huyền Lăng không tệ, ngoại trừ hai ngày
cố định ấy, bình thường hắn cũng dành ra vài ngày để tới. Hôm nay sắc
trời vừa tối, hắn đã tới Chiêu Dương điện rồi.
Trước tiên Huyền
Lăng kiểm tra bài vở của Dư Phong, đứa nhỏ đối đáp trôi chảy; sau đó lại nhận được chuỗi ngọc kết bằng tay của Vĩnh Thái Công chúa - Nguyên An
khiến hắn càng thêm hào hứng, ngồi cùng với hai hài tử và thưởng thức
niềm vui của gia đình một hồi mới gọi nhũ mẫu đưa bọn nó đi nghỉ.
Chu Nghi Tu nói: "Hoàng thượng gặp việc vui tinh thần sảng khoái, thần thiếp thấy vậy cũng cực kỳ vui mừng."
"Nàng giúp trẫm dạy dỗ một đôi nhi - nữ (trai - gái) xuất sắc, sao trẫm lại
không vui chứ?" Huyền Lăng kéo tay Chu Nghi Tu đến bên cạnh hắn.
"Thần thiếp nào dám kể công, Dư Phong và Nguyên An đều là con cái của Hoàng
thượng, có thể kế thừa vài phần thông minh tài trí của người đã là phúc
khí của bọn nó rồi." Chu Nghi Tu cười nói.
"Tiền triều và hậu cung an lạc, Hoàng đế như trẫm cũng có thể bớt lo không ít."
Lời nói của Huyền Lăng khiến Chu Nghi Tu sinh lòng cảnh giác, chẳng lẽ hắn
vì Mộ Dung Thế Lan mà tới đây khởi binh hỏi tội nàng? Nàng nói: "Hoàng
thượng nói rất đúng, thần thiếp không bao giờ dám quên trách nhiệm của
Hoàng hậu."
Huyền Lăng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: "Trẫm biết
công lao của nàng, hậu cung lớn như vậy, mọi việc phức tạp đều do một
mình nàng lo liệu, quả thực đã vất vả cho nàng rồi."
Chu Nghi Tu thả lỏng người dựa vào vai Huyền Lăng và nói: "Có lời này của Hoàng
thượng, thần thiếp có vất vả thêm cũng đáng mà..."
Huyền Lăng khẽ giật mình: "Lòng trẫm hiểu rõ..."
Hai người lẳng lặng ỉ ôi, chẳng còn thứ gì có thể hòa tan vào bầu không khí ấm áp này, đã không còn những gợn sóng nữa.