Lại nói đến việc Mộ Dung Thế Lan mất hết thể diện trước mặt mọi người
tại Chiêu Dương điện. Sau khi trở lại Cát Vân đường, cổ họng nàng nghẹn
ứ, làm cách nào cũng nuốt không trôi cục tức này. Từ nhỏ nàng đã được
nâng niu trong tay như viên ngọc quý, khi vào cung lại đứng đầu đám
người mới, chưa từng bị chèn ép như vậy. Mộ Dung Thế Lan giận dữ, nói:
"Hoàng hậu định làm nhục ta thì cũng thôi đi, ít nhất cũng nên cho nàng
ta ba phần mặt mũi, nhưng ngay cả tiện nhân Lữ Doanh Phong tới từ nơi
hang cùng ngõ hẹp cũng dám làm ta khó xử trước mặt đám người đó! Nếu ta
cứ bấm bụng chịu đựng, thử hỏi trong hậu cung này còn chỗ đứng cho Mộ
Dung Thế Lan ta hay không?!"
Tụng Chi vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu
chủ đừng nóng giận. Hoàng hậu có Thái hậu làm chỗ dựa, lại có cả hoàng
tử công chúa, đương nhiên khác với những kẻ phải kính sợ tiểu chủ rồi.
Về phần Hân Tần, chẳng qua chỉ là tần vị Ngũ phẩm, ỷ vào long thai nên
mới dám đấu võ mồm, về sau gặp lại ả vẫn phải ngoan ngoãn hành lễ với
tiểu chủ cơ mà? Tiểu chủ đừng vì loại tiểu nhân này mà tức giận, tức
giận hỏng mình ngược lại khiến bọn họ chê cười."
"Ngươi nói cũng
có đạo lý, suy cho cùng người ta có cái bụng, đương nhiên phải lo lắng
dè chừng." Mộ Dung Thế Lan đưa tay xoa bụng mình: "Không biết khi nào ta mới có thể mang thai con của Hoàng thượng..."
"Tiểu chủ đừng
nóng lòng, với ân sủng của người, còn không phải là chuyện sớm muộn ư?
Đến lúc đó chỉ cần tiểu chủ hạ sinh long tử cho Hoàng thượng, chắc chắn
Hoàng thượng sẽ phong tiểu chủ làm Quý phi, xem ai còn dám gây khó xử
cho người!" Tụng Chi lấy lòng chủ tử.
Mộ Dung Thế Lan được lời
nói của Tụng Chi làm cho hả dạ, nàng đỡ cây trâm đỏ thắm trên đầu và
nói: "Suy cho cùng, Hoàng hậu thì sao chứ? Người trong lòng Hoàng thượng là ta, một tháng Hoàng hậu cũng chỉ gặp Hoàng thượng mấy lần, làm sao
so được với tình ý giữa ta và người chứ."
"Chỉ nhìn đơn giản vào
số lần Hoàng thượng đến Cát Vân đường của chúng ta là biết người quan
tâm tiểu chủ nhất rồi." Dường như cái miệng ngọt như mật của Tụng Chi
chỉ nhắm đến việc thốt ra lời hay ý đẹp.
Khóe mắt Mộ Dung Thế
Lan cong lên, tỏ vẻ quyến rũ. Nàng nghiêng người trên sập mỹ nhân, miễn
cưỡng nói: "Ta hiểu lòng trung thành của ngươi, đương nhiên về sau sẽ
không bạc đãi ngươi."
Tụng Chi vội vàng hành lễ và nói: "Nô tỳ được tiểu chủ khen ngợi đã là phúc lớn bằng trời."
Mộ Dung Thế Lan hạ quyết tâm, thầm nghĩ: "Nhưng ta cũng không thể chịu
đựng như vậy, đợi Hoàng thượng tới rồi, nhất định phải nhờ người thay ta làm chủ."
Huyền Lăng vừa bước vào Cát Vân đường, Mộ Dung Thế
Lan đã bày ra vẻ đáng thương tội nghiệp, hắn thấy vậy liền hỏi: "Là kẻ
nào đã khiến nàng đau lòng? Nói ra để trẫm thay nàng làm chủ!"
Mộ Dung Thế Lan vịn tay Huyền Lăng, tỏ vẻ nũng nịu nhát gan rồi đứng dậy,
nàng nói: "Cũng không có ai làm thần thiếp đau lòng, tự bản thân thần
thiếp đa sầu đa cảm thôi."
Mộ Dung Thế Lan làm bộ làm tịch lấy khăn chấm chấm khóe mắt, nói: "Thần
thiếp vào cung đã gần một năm, thầm nghĩ tuy trong cung cẩm y ngọc thực, nhưng dẫu sao cũng không bằng lúc ở nhà cùng phụ mẫu huynh đệ sớm chiều ở chung. Nhất thời nhớ người nhà, thần thiếp không kìm được mà rơi nước mắt. Xin Hoàng thượng thứ tội."
Huyền Lăng nói: "Nàng còn trẻ,
nhớ người nhà là chuyện thường tình, sao trẫm có thể trách tội nàng chứ? Nhưng phi tần tiến cung, nếu không phải vì có thai hay vị phân cao thì
không thể dễ dàng gặp lại người nhà, những người cùng vào cung với nàng
cũng vậy. Nàng qua lại với họ nhiều một chút, có thêm tình tỷ muội sẽ đỡ nhớ nhà hơn."
"Hoàng thượng nhớ kỹ lời của thần thiếp là được,
thần thiếp cũng không thể thường xuyên quấy rầy các vị tỷ muội, đi hoài
chỉ e người ta ngại thần thiếp làm phiền mất." Mộ Dung Thế Lan nói.
Huyền Lăng nghe thấy lời của nàng chứa đầy hàm ý, hắn đã biết tám phần là
nàng đang giận dỗi muốn tìm hắn làm chủ. Kéo Mộ Dung Thế Lan vào lòng,
đặt nàng ngồi lên đùi mình, hắn nói: "Trước đây nàng chưa hề dùng thái
độ ngượng ngùng này với trẫm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói trẫm nghe, trẫm thay nàng làm chủ."
Mộ Dung Thế Lan dịu dàng nói:
"Còn không phải vì Bệ hạ quá sủng ái thần thiếp sao, khiến những tỷ muội khác trong hậu cung có thành kiến rất lớn với thiếp."
"Trẫm sủng ai là chuyện của trẫm, bọn họ dám nói gì nàng chứ, sau khi trở về trẫm
bảo Hoàng hậu quản giáo bọn họ cho tốt là được." Bàn tay Huyền Lăng
nương theo tơ lụa rồi vuốt ve từng đường nét trên cánh tay Mộ Dung Thế
Lan.
Mộ Dung Thế Lan cười nói: "Hôm qua Hoàng thượng hại thần
thiếp sáng nay dậy trễ, trễ cả giờ thỉnh an Hoàng hậu, thần thiếp phải
chịu cả một trận giáo huấn đấy, làm sao dám nhờ Hoàng thượng bảo Hoàng
hậu quản giáo các tỷ muội khác chứ. Lỡ như truyền ra ngoài, chẳng phải
người ta càng nói thần thiếp là hồ yêu mê hoặc Hoàng thượng sao?"
"Có trẫm ở đây ai dám nói lung tung về nàng? Nàng đó, vòng vo một vòng lớn
như vậy, chẳng phải là muốn trẫm thay nàng lấy lại thể diện sao? Trẫm sẽ giúp nàng nói với Hoàng hậu, nhưng nàng cũng nên tôn kính Hoàng hậu mới phải, dù sao Hoàng hậu cũng là người đứng đầu lục cung..."
Mộ
Dung Thế Lan bật dậy khỏi lồng ngực hắn, vén áo quỳ gối và nói: "Thần
thiếp tất sẽ kính trọng Hoàng hậu, nghe theo lời dặn của Hoàng hậu.
Hoàng thượng hiểu lầm thần thiếp rồi, thần thiếp nào có phải hạng người
ngang ngược không hiểu chuyện."
Huyền Lăng cười, lại kéo nàng
vào trong lòng mình, hai tay ôm chặt, trầm giọng nói: "Đương nhiên trẫm
rất hiểu tấm lòng của Thế Lan..."
---
Mộ Dung Thế Lan vốn muốn tìm Huyền Lăng để nũng nịu một chút, nói với hắn chuyện Hoàng hậu
khiến mình khó xử trước mặt mọi người, sau đó hắn sẽ thay nàng trút
giận. Nào ngờ ngày hôm sau đi thỉnh an Chu Nghi Tu, thấy dáng vẻ của đối phương vẫn vân đạm phong khinh, không hề để mình vào mắt, nàng ta không khỏi bực mình.