Nhạc Linh Nhi nhảy chân sáo tới, miệng “Chào đại sư huynh” nhưng mắt thì dán chặt vào Mộ Thanh Giác, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Aizz, thiếu nữ ôm ấp tình cảm ấy mà. Tô Bạch nhàn nhạt gật đầu, biết người ta ý tại ngôn ngoại(1), đến đây chẳng phải tìm mình nên cũng không mở
miệng.
Nam chính cau mày, có chút phiền phức liếc nhìn Nhạc Linh Nhi một cái, quay đầu tiếp tục tán gẫu với Tô Bạch.
Đôi mắt hoa đào của Bùi Nhiên đảo qua đảo lại giữa mấy người, cũng không biết nghĩ tới cái gì lại cười đến vô cùng… đáng khinh.
“Mộ… Mộ sư đệ.” Thiếu nữ nhìn Mộ Thanh Giác mặc trang phục lam trắng của đệ
tử nội viện càng thêm tuấn dật, làm như bây giờ mới phát hiện ra đối
phương, lắp bắp chào hỏi.
Mộ Thanh Giác cau mày gật đầu, như có
như không ‘ừ’ một tiếng. Chỉ một tiếng này đã khiến Nhạc Linh Nhi vui vẻ ra mặt, sóng mắt long lanh, cũng không thèm cố kỵ những người khác, lập tức muốn kéo ống tay áo Mộ Thanh Giác nhưng bị y né tránh.
Vô
Thương tông vốn nam nhiều nữ ít, Nhạc Linh Nhi lại là nữ đệ tử duy nhất
của Minh Tịnh chân nhân, ngày thường đều được sư phụ và các sư huynh
nâng niu trong lòng bàn tay. Vui đùa với các vị sư huynh đã thành quen
nên hành động của nàng có hơi không đúng mực, nhưng lúc này đang một
lòng nhớ thương Mộ Thanh Giác, đương nhiên muốn thân cận với y nên liền
làm ra bộ dáng nữ tính muốn kéo ống tay áo Mộ Thanh Giác. Cái này đối
với Tô Bạch thì cũng không có gì nhưng đối với Mộ Thanh Giác mới gặp mặt có mấy lần lại không khỏi đường đột.
Nhìn tay mình còn đang vươn ra giữa không trung, Nhạc Linh Nhi cắn môi, vô cùng không cam và ủy
khuất. Nếu như trước kia có người nào đó dám làm mất mặt nàng trước mặt
nhiều người, nàng nhất định sẽ làm loạn lên khiến cho sư phụ trách phạt
bọn họ mới thôi. Nhưng giờ trước mặt người này, nàng lại khó có được mà
nhẫn nhịn, chỉ lo y sẽ ghét mình.
Tô Bạch biết tính tình nàng ta, trong lòng không khỏi cảm thán nam chính có sức quyến rũ lớn.
“Đại sư huynh.” Nhạc Linh Nhi không cam tâm dậm chân, theo thói quen định
chạy đến kéo ống tay áo Tô Bạch, bĩu môi, ánh mắt ủy khuất nhìn về phía
Mộ Thanh Giác. Giống như một tiểu cô nương không rành thế sự bị ủy khuất sẽ chạy đến chỗ người nhà làm nũng.
Tô Bạch đứng một bên xem nam nữ chính diễn trò tỏ vẻ nằm cũng trúng đạn, lại không thể không dỗ
nàng, “Đừng quậy, tính tình Thanh Giác sư đệ chỉ hơi lạnh lùng một chút
thôi, lần sau không được tùy hứng như thế nữa.”
“Biết rồi ạ.” Nhạc Linh Nhi không cam lòng đáp ứng, Tô Bạch biết nàng cũng chẳng nghe vào tai nên chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Con ngươi thâm thúy sâu thẳm của Mộ Thanh Giác nhìn chăm chú vào động tác
giữa hai người, trên mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, còn trong lòng y đang
nghĩ cái gì thì chẳng ai biết được.
Buồn tủi một lúc, Nhạc Linh
Nhi tiếp tục hồi máu sống lại lần nữa, dù sao tính cách của nàng cũng
chẳng phải loại thương xuân buồn thu gì đó. Mấy ngày nay nàng đã quen
với bọn Bùi Nhiên, Mạc Ngôn. Đột nhiên có thêm mấy vị sư đệ nên giờ nàng vẫn còn đang hưng phấn, cười duyên gọi Mạc Ngôn để hắn gọi nàng là sư
tỷ. Cô nương này cũng không ngốc, biết trong số ba người kia thì Mạc
Ngôn là dễ bắt nạt nhất nên rất thích chọc ghẹo hắn.
Quả nhiên
mới nói mấy câu mà Mạc Ngôn đã bị chọc cho đỏ hồng cả hai má, mím mím
môi, sư tỷ hỏi hắn không thể chạy lấy người nên đành phải ngồi tại chỗ,
khô khan trả lời.
Qua mấy ngày quan sát, Tô Bạch cũng đã hiểu rõ
tính cách ngốc manh của Mạc Ngôn tiểu sư đệ, thấy một màn này cũng không khỏi mỉm cười.
Cuối cùng vẫn là Bùi Nhiên không nhìn được nữa
mới giải vây cho hắn. Đứa nhỏ này cũng bẻm mép lắm, rất biết ăn nói, chỉ hai ba câu đã phản bác cho Nhạc Linh Nhi cứng cả miệng, đành phải lôi
Tô Bạch vào nói giúp mình. Đáng tiếc Tô Bạch là tên mắc chứng sợ xã giao đã từ bỏ trị liệu, không những không thể giải cứu tiểu sư muội, ngược
lại còn bị Bùi Nhiên đùa giỡn mấy câu.
Trong lúc mấy người cười
đùa thì Mộ Thanh Giác vẫn lẳng lặng ngồi một chỗ, không hề chen vào lấy
một câu, ánh mắt thủy chung đều nhìn Tô Bạch. Tuy vậy chẳng ai có thể
quên mất sự tồn tại của y, thật sự là khí thế của Mộ Thanh Giác quá mạnh mẽ, nơi có hắn những người khác đều rất dễ biến thành phông nền.
Ánh mặt trời ấm áp bọc một tầng lụa mỏng màu vàng nhạt lên rừng trúc, không lo năm tháng, người trước mắt đẹp như hoa, dưới bầu không khí yên tĩnh
lại vui vẻ thoải mái, có mấy trái tim bắt đầu rung động.
Trong
lúc đùa giỡn, Nhạc Linh Nhi thường thường vẫn liếc nhìn Mộ Thanh Giác,
thấy đối phương buông mắt tinh tế phẩm trà, căn bản không chú ý tới mình thì bất giác hơi nhụt chí, bên tai lại nghe thấy thanh âm vui đùa không sợ chết của Bùi Nhiên, nhất thời càng thêm tức giận, lập tức sắc bén
phản bác lại không chút lưu tình.
Quan sát tất cả xong, Tô Bạch
yên lặng thắp cho Bùi Nhiên sư đệ một ngọn nến. Thực ra với tính tình
kiêu căng của Nhạc Linh Nhi, nếu như bình thường chỉ sợ sẽ chẳng thèm để ý tới Bùi Nhiên và Mạc Ngôn, hiện tại cười đùa với hai người hơn phân
nửa chỉ là vì muốn thu hút ánh mắt của Mộ Thanh Giác. Cái này giống như ở hiện đại muốn theo đuổi nữ thần thì phải mời cả những người khác trong
ký túc xá của nữ thần đi ăn cơm vậy, đều là quy tắc ngầm cả thôi. Mà vừa rồi Nhạc Linh Nhi nói mấy lời trào phúng Bùi Nhiên, nhìn như không lưu
tình nhưng căn bản vẫn không hề thái quá, dù sao làm gì có ai muốn người trong lòng mình thấy một mặt chanh chua đanh đá của mình đâu chứ.
Nhưng hiện tại thì khác, người mình cẩn thận muốn lấy lòng căn bản còn không
thèm mở mắt liếc mình một cái, với cái tính nết của Nhạc Linh Nhi khẳng
định sẽ không để bản thân chịu thiệt, bị thiệt ở chỗ Mộ Thanh Giác đương nhiên sẽ đòi lại từ kẻ khác, mà Bùi Nhiên chính là vật hi sinh xui xẻo
đó.
Quả nhiên Nhạc Linh Nhi dỗi rồi, đơn giản liền biến thành vò
mẻ chẳng sợ nứt(2), cũng chẳng quan tâm Mộ Thanh Giác vẫn đang ngồi
trước mặt, nhanh mồm nhanh miệng không thua gì Bùi Nhiên, hai người
giương cung bạt kiếm đấu đá ngang nhau.
Aizz, Tô Bạch âm thầm thở dài, gặp phải Nhạc Linh Nhi coi như Bùi Nhiên xui xẻo rồi.
Tiếng thở dài này tuy nhẹ nhưng Mộ Thanh Giác luôn chú ý đến hắn lại nghe
được rõ ràng. Tô Bạch không vui, y lập tức nhận ra, nhíu mi liếc nhìn
mấy người kia, không nói không rằng liền đứng lên kéo Tô Bạch đi.
Tô Bạch nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngơ đi theo y một lúc mới hoàn
hồn. Đào Bảo ngã ra khỏi lòng y, khóc hu hu phía sau, bị nam chính lạnh
lùng liếc một phát lập tức ngoan ngoan lui vào một chỗ bất động.
Ghét nhất là bắt nạt trẻ con Q_Q!
Hai người một trước một sau ra khỏi Túy Mặc Cư, mơ hồ nghe thấy tiếng Nhạc
Linh Nhi tức giận quát to cùng với tiếng cười nhạo của Bùi Nhiên. Tô
Bạch hơi khựng lại, thấy nam chính không có ý quay đầu đành phải đuổi
theo.
Một đường hoa thơm liễu rủ đi tới sườn núi trên Hạo Nguyệt
Phong, nơi này có một khu rừng rậm chứa đủ loại kỳ hoa dị thảo. Lúc này
vừa đúng vào mùa hoa nở, sắc màu muôn hồng nghìn tía, trăm hoa đua nhau
khoe sắc tỏa hương.
Mộ Thanh Giác một đường không nói chuyện, khi đối mặt với Tô Bạch thì ngũ
quan sắc bén như đao khắc thu lại một chút hào quang, ánh mắt cũng nhu
hòa không ít.
Tới cạnh một khóm hoa sơn trà, Tô Bạch dừng bước.
Đóa hoa như miệng chén nhỏ, phân bố theo hình tháp, cánh hoa xếp dày
đặc, thanh lịch tinh xảo, bông hồng phấn bông trắng nhạt, tỏa ra mùi
hương ngào ngạt.
Từ sau khi đến nơi này, không thể lên mạng,
không thể chơi game, quá nhàm chán nên Tô Bạch ngày càng thích gieo
trồng hoa cỏ, nhìn mấy khóm hoa được mình chăm sóc nở rộ đẹp như vậy,
trong lòng không khỏi kiêu ngạo, cúi gập thắt lưng nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa mềm mại.
Thiếu niên áo trắng đứng cạnh khóm hoa, dung mạo
tuyệt mỹ khiến trăm hoa thất sắc. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, tóc đen vờn khẽ, một khắc ấy thiếu niên đẹp đến nỗi làm cho người ta thán phục.
“Sư huynh.” Mộ Thanh Giác bước tới, chăm chú nhìn khuôn mặt luôn khiến mình nhớ thương, khẽ vuốt lên mái tóc người kia.
Emma, không hổ là hoa lão tử trồng mà, đẹp đến thế là cùng. Tô Bạch đang suy
nghĩ vẩn vơ căn bản không chú ý tới động tác của nam chính. Nhiều năm ở
chung đã sớm quen được Mộ Thanh Giác chăm sóc, mấy động tác như thế này
hoàn toàn không gợi lên nổi sự cảnh giác của hắn.
Tới khi nào,
rốt cục tới khi nào thì ánh mắt huynh mới nhìn đến ta, rõ ràng ta vẫn
luôn đứng bên cạnh huynh mà, không phải sao? Nhìn hai mắt của vị sư
huynh đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, trong lòng Mộ Thanh Giác
đau xót.
Tô Bạch hoàn hồn, đến lúc này mới chú ý tới nam chính
đang đứng trước mặt, một bàn tay còn đang đặt sau đầu mình, chớp mắt mấy cái, cái tình huống gì đây?
“Ngọc quan(3) trên tóc sư huynh bị
lệch, để Thanh Giác chỉnh giúp huynh.” Mộ Thanh Giác nhẹ nhàng cười, hai tay khẽ tháo ngọc quan, cẩn thận vuốt mái tóc đen như tơ lụa rồi mới
tinh tế tỉ mỉ đặt ngọc quan lên, sau đó dùng trâm ngọc cố định lại. Làm
xong, Mộ Thanh Giác thoáng lui về sau nửa bước, nhìn kỹ một lần rồi mới
mang theo ý cười mà gật đầu, dường như rất vừa lòng với tác phẩm của
mình.
Tô Bạch đang đặt hết lòng dạ vào khóm hoa sơn trà, đương
nhiên không nhìn thấy thần sắc tinh tế tỉ mỉ lại ôn nhu của nam chính
cùng với ánh nhìn chiếm hữu thật sâu trong mắt y.
“Sư huynh đừng
tiết kiệm quá, cũng nên thay ngọc quan mới đi.” Mộ Thanh Giác buông mắt, trong giọng nói là thương tiếc và bất đắc dĩ nhàn nhạt, “Huynh cứ như
vậy, sao có thể khiến người ta yên tâm đây.”
Bị đứa nhỏ tự tay
mình nuôi lớn giáo huấn, cái mặt già nua của Tô Bạch 囧, cảm giác được
hơi thở nam chính phun trên mặt mình lúc nói chuyện, nhất thời càng
không được tự nhiên, “Ta dùng quen rồi, cần gì lãng phí, hơn nữa theo
thông lệ thì hàng năm cũng được phát mấy chiếc ngọc quan rồi, thật sự
không cần lãng phí nữa mà.” Lời này là thật, một trạch nam với mái tóc
ngắn phổ biến đột nhiên phải đối mặt với bản thân tóc dài đến eo quả
thực là phiền não vô cùng, tới nỗi chỉ hận không thể tự biến đầu mình
thành bóng lưỡng. Cuối cùng không muốn bị Minh Tịnh chân nhân đá ra khỏi Vô Thương tông nên mới từ bỏ ý định, sau đó còn phải mất sức chín trâu
hai hổ mới học được cách búi tóc.
“Thứ tục vật này sao xứng với
sư huynh.” Ánh mắt Mộ Thanh Giác dừng trên mái tóc đen như mực của Tô
Bạch, nhớ tới xúc cảm mềm mại như tơ lụa vừa rồi, trên mặt như có điều
suy nghĩ.
Nhất thời cả hai đều không nói chuyện. Nhớ lại tình
cảnh ở Túy Mặc Cư ban nãy, Tô Bạch do dự một lát, cảm thấy với chỉ số
thông minh của mình thì vẫn nên chọn cách hỏi trực tiếp, “Mấy ngày nay
Linh Nhi sư muội thường hay tìm ngươi, tâm ý của nàng ngươi biết chứ?”
Biểu tình thoải mái trên mặt Mộ Thanh Giác thoáng chốc cứng đờ, gật đầu.
“Vậy ý ngươi thế nào?”
Lời này vừa nói ra, biểu tình Mộ Thanh Giác càng thêm khó coi, không biết
vì sao trong giọng nói lại nhiễm sự tức giận, “Ta mới muốn hỏi, lời này
của sư huynh là có ý gì?!”
Cảm giác nam chính rất phản cảm đối
với đề tài này, trong lòng Tô Bạch kinh ngạc, chẳng lẽ cốt truyện lại
sai nữa, Mộ Thanh Giác từ đầu tới cuối đều không muốn Nhạc Linh Nhi?
Nghĩ đến đây trong lòng Tô Bạch không khỏi căng thẳng, có chút lo lắng
cho tương lai của nam chính. Tiên thiên ma thể của nam chính sắp thoát
khỏi phong ấn, đến lúc đó khó có thể ức chế được ma khí, lại ở trong nơi có nhiều cao nhân tập hợp như Vô Thượng tông, nếu nhất thời vô ý mà bị
phát hiện ra, nhất định sẽ bị người của Vô Thượng tông đuổi giết. Oán
hận giữa đạo tu và ma tu chất chứa từ lâu, sớm đã thành cục diện ngươi
chết ta sống, Minh Tịnh chân nhân chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý đến. Nếu như nam chính không ở bên Nhạc Linh Nhi, không có vị tiểu sư
muội này… khụ, xả thân vì nghĩa thì sao có thể thoát khỏi sự đuổi giết
của Vô Thượng tông?
Bởi vậy cho dù biết tâm tình nam chính không
tốt, Tô Bạch vẫn nhàn nhạt khuyên: “Linh Nhi sư muội ngây thơ đáng yêu,
xinh đẹp rực rỡ, mặc dù có hơi yếu ớt nhưng đối với ngươi vô cùng chân
thành. Nếu có thể, ngươi nên——-!”
Áu, đây là cái tình huống gì
vậy. Tô Bạch nuốt mấy lời chưa kịp nói vào bụng, nhìn hai mắt nam chính
đang tới gần, gần như kề sát mặt mình. Trong đôi mắt như mắt sói kia
không thể giấu nổi lửa giận, hung hăng nhìn hắn, hơi thở nguy hiểm đập
vào mặt, Tô Bạch sợ tới mức run rẩy cả hai chân, thân thể nhũn cả ra.
U hu, mẹ ơi, địa cầu thật đáng sợ, nam chính cũng thật đáng sợ!
~
(1)Ý tại ngôn ngoại: ý không ở trong lời nói.
(2) Vò mẻ chẳng sợ nứt (phá quán tử phá suất): theo nghĩa đen là một cái
bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một
cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục thôi hoặc
thành tích không tốt cũng không quan tâm, không cầu tiến.
(3) Ngọc quan:
You do not have the required permissions to view the files attached to this post.