Mặc kệ trong lòng Mộ Thanh Giác có nghi kỵ thế nào thì ít nhất ở ngoài
mặt Minh Tịnh chân nhân đều đối xử với cả ba người vô cùng phúc hậu,
pháp khí hay tâm pháp đều cung cấp đầy đủ. Mấy vị trưởng lão cũng không
hề keo kiệt tặng lễ gặp mặt, lúc nhàn hạ còn thường xuyên đến chỉ bảo
mấy người tu luyện, bởi vậy tu vi của nam chính càng ngày càng nhanh
chóng.
Đại khái là sắp chuyển đến Thúy Thực Uyển nên nam chính
rất thường xuyên chạy tới Túy Mặc Cư của Tô Bạch, mười ngày thì có tới
chín ngày là ở cùng hắn.
Cái này không thể nghi ngờ là khiến cho
Tô Bạch vô cùng buồn rầu, cũng không phải do Mộ Thanh Giác khiến người
ta chán ghét. Nói thật có thể trở thành một nam ngựa đực đủ tư cách, cả
IQ lẫn EQ của y đều dẫn trước Tô Bạch hẳn mấy con phố, diện mạo càng là
cảnh đẹp ý vui, pha trà thì ngon miễn bàn, không nói nhiều nhưng mỗi câu nói ra đều đánh trúng trọng điểm, thật sự có thể nói là ‘bạn tốt quốc
dân’.
Nhưng mà, ngươi có tốt vậy chứ tốt nữa cũng chẳng chịu nổi một đứa đồng đội heo giỏi kéo giá trị thù hận của boss nha.
Từ ngày Nhạc Linh Nhi nhìn thấy cái bản mặt của nam chính ở ngoại viện
xong, quả thực là kinh vi thiên nhân(1), trao hết con tim vào tay Mộ
Thanh Giác, dùng đủ mọi cách muốn tóm lấy nam thần trong cảm nhận của
mình. Nàng ở Vô Thượng tông đã quen thói vô pháp vô thiên, căn bản không biết cái gì gọi là con gái thì phải rụt rè, ngày nào cũng chạy tới Thúy Thực Uyển, còn kém mỗi cái là chưa dán mấy chữ ‘Ta thích Mộ Thanh Giác’ lên trán mà thôi.
Cố tình nam chính lại chẳng xi nhê gì, chân
trước Nhạc Linh Nhi vừa vào Thúy Thực Uyển, chân sau y đã chạy sang Túy
Mặc Cư của Tô Bạch, động tác còn vô cùng lưu loát!
Tô Bạch yên lặng oán thầm, đây là coi chỗ của ta thành nơi tránh nạn đó hở?
Sau đó Nhạc Linh Nhi mỗi lần đều bám riết không tha đi theo sau nam chính,
trăm phương nghìn kế muốn kết giao. Cái miệng ồn ào của Nhạc Linh Nhi
quả thực khiến cho người ta sống không bằng chết!
Có điều Tô Bạch cũng dần dần thích ứng với loại tình huống này, bảo trì thái độ xem
diễn. Hơn nữa lấy ánh mắt của một nam nhân bình thường như Tô Bạch mà
nhận xét thì tiểu sư muội tuy rằng hơi điêu ngoa nhưng xinh đẹp hồn
nhiên, quyết tâm theo đuổi tình yêu, nhìn thôi cũng khiến cho người ta
vô cùng cảm động. Đều nói nam theo đuổi nữ cách cả ngọn núi, nữ theo
đuổi nam cách mỗi tầng sa. Lấy tinh thần bất khuất này của Nhạc Linh Nhi thì muốn bắt được nam chính chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Bởi vậy Tô Bạch vẫn rất xem trọng tiểu sư muội.
Hơn nữa ngẫu nhiên nhìn
thấy gương mặt tuấn lãng cương nghị của nam chính vì Nhạc Linh Nhi mà
toát ra biểu tình hoặc bất đắc dĩ hoặc phiền phức, Tô Bạch liền cảm thấy có cơ hội nhìn thấy nam chính biến sắc mặt thiệt là giá trị có hiểu
không!
Trúc xanh thấp thoáng, gió thổi nhẹ nhàng, hương trà lượn lờ quanh quẩn, hết thảy đều khiến cho người ta vô cùng thích ý.
Tô Bạch phơi bộ mặt cao lãnh ra, hơi hơi thở dài. Mấy ngày trước bận rộn
việc tỷ thí ngoại viện nên không có thời gian đến hậu sơn. Hôm qua nhàn
đến vô sự, vốn định ôm Đào Bảo tới linh tuyền của Hắc Bào Lão Nhân, tới
nơi mới phát hiện vườn không nhà trống. Cho dù đã biết đối phương sẽ
không ở đây lâu dài, cũng hiểu được đạo lý trong thiên hạ không có buổi
tiệc nào không tàn nhưng Tô Bạch vẫn cảm thấy có chút phiền muộn.
Móa! Hắc Bào Lão Nhân vừa đi là nhóm ma tu tới liền đó, rất sợ đó, hu hu hu.
Tô Bạch nhẹ nhàng mà ưu thương thở dài, hai tay khẽ vuốt Đào Bảo trong
lòng. Thế là ông ta đã đi rồi, dựa theo nguyên tác thì đám thuộc hạ của
Tiêu Lâu chỉ sợ rất nhanh sẽ chú ý tới Vô Thượng tông.
Năm đó
Tiêu Lâu thừa dịp Mộ Liên Thành chưa chuẩn bị mà đoạt vị trí Ma tôn, may mắn Mộ Liên Thành dùng chút linh khí cuối cùng phong ấn Thiên ma thể
của Mộ Thanh Giác lại, ra lệnh cho thuộc hạ liều chết bảo vệ mới giúp
cho nam chính nhỏ tuổi tránh được một kiếp. Tiêu Lâu là người tàn nhẫn,
đoạt vị xong làm sao có thể không nhổ cỏ tận gốc, nhiều năm qua phỏng
chừng đã phái ra không ít ma tu tìm kiếm tung tích của nam chính nhưng
vẫn không có kết quả.
Chỉ là dựa theo tình tiết trong truyện thì
Hắc Bào Lão Nhân và những ma tu mà Tiêu Lâu phái ra là người trước vừa
đi kẻ sau mới đến, đây là trùng hợp, hay là…? Thân phận mà thế giới này
tự động bổ khuyết cho Hắc Bào Lão Nhân là gì?
Aizz, tên tiểu nhân trong nội tâm Tô Bạch ôm đầu kêu rên, một làn sóng ma tu lớn sắp đổ bộ
mà ta còn chưa có gì phòng bị. Chẳng lẽ lại thật sự làm theo nguyên chủ
thân thể này mà quy phục theo Tiêu Lâu?
Nghĩ đến kết cục của ‘Tô Bạch’ trong truyện, Tô Bạch rùng mình một cái, cho dù thế nào cũng không thảm như thế đâu… nhỉ?
Trạch nam Tô Bạch máu chảy đầy mặt yên lặng nhớ lại tình tiết truyện. Sau
cuộc tỷ thí ngoại viện, nam chính và hai em gái Điền Doanh Doanh với Hà
Thanh tiến vào nội viện. Tu vi của nam chính nhanh chóng tăng lên, đồng
thời được nhân vật phản diện ‘Tô Bạch’ quan tâm nên trong lòng y cũng đã tiếp nhận vị sư huynh này. Nhưng không bao lâu sau, những vùng phụ cận
Vô Thượng tông dần dần có ma tu xuất hiện. ‘Tô Bạch’ thân là đại sư
huynh phụng mệnh xuống núi tra xét, vô ý bị ma tu khiến cho trọng thương nghiêm trọng, lại được một tu sĩ tóc đen mắt tím cứu. Diện mạo tu sĩ
kia vô cùng yêu diễm, lại nhu tình như nước mà chăm sóc ‘Tô Bạch’. ‘Tô
Bạch’ vốn lớn lên trong Vô Thượng tông, bên ngoài thì rất đoan trang cẩn thận nhưng trên thực tế lại rất ngây thơ, chưa từng gặp người nào ôn
nhu như vậy, huống hồ người kia còn có ân cứu mạng mình, thời gian ở
chung dài lâu không khỏi ngầm sinh tình cảm, sai lầm mà giao ra trái tim chân thành. Sau khi bị tu sĩ kia lập mưu dụ dỗ, lấy tâm ma lập lời thề, tình nguyện cả đời ở cạnh người kia, tùy y sai phái.
Tu sĩ kia
mềm nhẹ dỗ hắn quay về tông môn, bảo hắn cầm pháp khí thăm dò các đệ tử, chỉ nói là muốn tìm lại người thân đã thất lạc nhiều năm của mình. ‘Tô
Bạch’ đã đặt cả tấm lòng vào y, sao có thể chú ý đến lỗ hổng trong lời y nói, chỉ nhìn bộ dạng người trong lòng nhíu mi thương tâm đã đáp ứng
ngay, theo lời y mà thăm dò hết các vị sư đệ.
Mà trong một lần
thử liền phát hiện, khi tiếp xúc với Mộ Thanh Giác thì pháp khí sẽ nảy
sinh biến hóa. Một lòng muốn khiến người nọ vui vẻ, ‘Tô Bạch’ lập tức
báo cho y, ai biết lại làm hại sư đệ mình thiếu chút nữa liền chết oan
chết uổng. Mà người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, đóa bạch liên hoa đã cứu mạng mình hóa ra lại là một cây hoa ăn thịt người —- Ma tôn Tiêu
Lâu.
‘Tô Bạch’ hối hận không thôi, đáng tiếc lúc ấy hạt giống
tình đã bén rễ thật sâu, cho dù biết người nọ là Ma tôn, giãy dụa một
hồi, cuối cùng vẫn cam tâm tình nguyện một lòng hiến dâng cho y, vì y mà phản bội sư môn, hại chết Minh Tịnh chân nhân đối với mình ân trọng như núi, ngày đêm chịu nỗi giày vò lương tâm cắn rứt, gieo rắc thành tâm
ma.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch không khỏi đau đầu một trận. Lúc ấy vì
muốn chiều theo khẩu vị kỳ quái của độc giả, trong điều kiện tiên quyết
là nam chính yêu người khác phái, thì cho một số nam phụ thích hợp làm
gay. Không ngờ hiện tại chính mình phải gánh lấy báo ứng, cái này gọi là không tìm chết thì không phải chết đúng không? Chẳng lẽ thật sự phải
chờ Ma tôn đến quyến rũ mình hả, tên Tiêu Lâu này cũng là một nhân vật
ngoan độc, để tìm được Mộ Thanh Giác mà không tiếc hi sinh hương sắc của chính mình.
Lá trúc che phủ, thiếu niên mặt mày tinh xảo nhíu mi trầm tư, trong ánh mắt bao hàm sầu bi nhàn nhạt, mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại, càng làm nổi bật đôi mắt sáng long lanh như nước khiến cho
người ta sa vào đó.
Ba người Mộ Thanh Giác vừa tới liền thấy hình ảnh này, không khỏi ngẩn ngơ, thiếu niên áo trắng lẳng lặng ngồi ở kia, không nói một lời đã tạo nên cảnh đẹp như mơ.
Sớm biết đại sư
huynh có dung nhan kinh người nhưng không ngờ có thể đẹp đến mức này,
trong lòng Bùi Nhiên nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Tô Bạch cũng bất giác mang
theo si mê.
Mạc Ngôn thật ra lại không có phản ứng gì, đứa nhỏ
này luôn nghiêm túc cổ hủ, vừa nhìn một cái liền không được tự nhiên mà
dời tầm mắt.Mộ Thanh Giác âm thầm quan sát vẻ mặt hai người kia, trong lòng tức giận,
bất động thanh sắc tiến lên, khó khăn ngăn trở tầm mắt hai kẻ đang nhìn
trộm kia.
“Sư huynh.” Mộ Thanh Giác nhàn nhạt lên tiếng, rất tùy ý ngồi cạnh Tô Bạch.
Tô Bạch phục hồi tinh thần lại, thấy ba người cũng không giật mình. Từ khi mấy người này chuyển tới Thúy Thực Uyển thì thường thường chạy sang Túy Mặc Cư của Tô Bạch để thỉnh giáo một vài vấn đề. Tô Bạch tự xưng là đại sư huynh, theo lý nên dạy bảo sư đệ, bởi vậy nhìn tu vi của ba người
này thì rất là thương tâm, huống hồ… Tên tiểu nhân trong nội tâm Tô Bạch đầy mặt khổ bức, hắn còn muốn trông cậy một ngày nào đó không may mà
mình có rơi vào tay Ma tôn thì ba đứa này có thể niệm tình đồng môn đi
giải cứu hắn kìa.
Bùi Nhiên mím đôi môi mỏng, tiến lên ngồi phía
bên kia Tô Bạch, thấy trên bàn chỉ có một ly trà liền thuận tay rót cho
mình một chén, nhìn chăm chú vào Tô Bạch cười nói: “Nước trà của đại sư
huynh thơm thật nha.” Nói xong liền đưa chén lên môi.
Mẹ nó, đây
là ta bị đùa giỡn đó hả?! Tô Bạch lén trợn trắng mắt, biết tên này có
tính tình y chang nam chính, phong lưu thành tính rồi, cũng không so đo
với hắn, chỉ là ly trà này mình không uống được nữa.
Ánh mắt Mộ
Thanh Giác chợt lóe, tay phải nắm lấy cổ tay Bùi Nhiên, híp mắt lộ ra uy hiếp nói: “Thanh Nhiên sư đệ vẫn nên đổi ly trà khác đi.” Trong tay lại âm thầm vận khí. Bùi Nhiên ăn đau không cam lòng buông tay, ly trà sứ
trắng vững vàng rơi vào tay Mộ Thanh Giác.
Mộ Thanh Giác cũng không thèm nhìn biểu tình của Bùi Nhiên, rót một chén khác đặt trước mặt Tô Bạch.
Khẽ gật đầu với nam chính, Tô Bạch rất vừa lòng với động tác tri kỷ của y.
Đại khái là do thân thể ở kiếp trước không tốt cho nên trên phương diện
vệ sinh ẩm thực Tô Bạch rất chú ý, kiếp trước lẫn kiếp này đều có chút
khiết phích(2). Những người khác có thể không biết nhưng Mộ Thanh Giác
đã hiểu rõ tập tính của hắn như lòng bàn tay thì lại nhất thanh nhị
sở(3).
Chú ý tới vẻ mặt biến đổi rất nhỏ của Tô Bạch, trong mắt Mộ Thanh Giác hiện lên ý cười.
“Quả nhiên ghét nhất là ý thế hiếp người gì đó.” Bùi Nhiên bất mãn phun
tào(4), lại đến gần Tô Bạch, mượn cớ thỉnh giáo các loại, mẹ nó, tuy
rằng lão tử đã rất tuấn tú rồi nhưng hoàn mỹ như đại sư huynh mới thật
là tuyệt sắc!
Đại sư huynh lãnh diễm cao quý tỏ vẻ không thèm để ý tên tiểu yêu tinh này, hỏi qua tình huống tu luyện của nam chính và Mạc Ngôn, sau đó nói ra đề nghị thích hợp của mình.
Nam chính tâm tư thâm trầm, ý chí cứng cỏi, mười năm trước ở ngoại viện chịu đủ ức hiếp, dưới loại tình huống đó mà vẫn có thể kiên trì tu luyện, Tô Bạch không
lo lắng về y lắm. Mà Mạc Ngôn người này quả giống như tên hắn, vô cùng
kiệm lời, nói dễ nghe là lão luyện thành thục, còn nói khó nghe chút thì chính là chất phác khô khan, quả thực chính là Quách Tĩnh(5) của tu
chân giới. Cũng may người ngốc có phúc của người ngốc, đứa nhỏ này chăm
chỉ học hành, một lòng hướng đạo, tâm tư thuần triệt hơn Bùi Nhiên
nhiều. Bởi vậy Tô Bạch chú ý Mạc Ngôn nhiều hơn một chút, nghĩ nếu đứa
nhỏ này trí lực không cao, ngộ tính có hạn thì mình sẽ giảng thêm cho
hắn mấy lần.
Mấy vấn đề hắn hỏi, Tô Bạch khó có được mà kiên nhẫn giảng giải, Mạc Ngôn cung kính lắng nghe. Bùi Nhiên nửa thật nửa giả
oán giận đại sư huynh bất công, bị Tô Bạch trực tiếp lơ đi.
Ba người không ai chú ý tới trong mắt Mộ Thanh Giác đang ngồi một bên là hận ý điên cuồng.
“Đại sư huynh!” Một thanh âm thanh thúy truyền đến.
Mịa! Bốn người đồng loạt chấn động, nhìn thiếu nữ tươi cười từ xa xa chạy tới, trong lòng ai thán, sao lại tới nữa rồi?
Nhất thời mọi người trong lòng ngầm hiểu nhìn về phía Mộ Thanh Giác, ý tứ
hàm xúc trong mắt vô cùng rõ ràng, anh bạn, nợ đào hoa của ngươi tới
kìa.
~
(1)Kinh vi thiên nhân: ý chỉ vô cùng kinh ngạc khi thấy hoặc gặp sự việc nào đó.
(2) Khiết phích: sở thích sạch sẽ thái quá.
(3) Nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch.
(4) Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa,
kiểu độc mồm. Đây là đặc tính của tiểu thụ mà mình lại quên không giải
nghĩa ngay từ đầu, sơ ý quá mọi người thông cảm nha.^^~
(5) Quách Tĩnh: nhân vật chính trong ‘Anh hùng xạ điêu’