Khi mọi người nhận ra sự vắng mặt khác thường của Lăng Vân Hoài thì cũng là lúc Âu Dương Linh mặt đỏ ửng chạy ra khỏi nhà vệ sinh bay thẳng vào phòng . Bạn hồ ly nào đó thì từ nhà tắm bước ra trên môi còn có một nụ cười vô cùng giảo hoạt
Lãnh Hàn vẫn là người bắt đầu cuộc tra khảo : “ Lăng Vân Hoài
tên tiểu tử này cậu được lắm. Nói rốt cuộc cậu đã giở trò quỷ gì với
Linh nhi rồi hả.”
Lăng Vân Hoài điệu bộ hồ ly : “ Các cậu không
phải đã nói cạnh tranh công bằng rồi sao ? Mình sử dụng cách gì là
chuyện của mình chứ. Chúng ta cạnh tranh công bằng sáng nay cũng không
có việc gì. Chỉ là Linh nhi và tớ cùng nhau tắm uyên ương thôi mà. Em ấy nhất định sẽ chịu trách nhiệm với tớ các cậu chuẩn bị chịu thua đi là
vừa.”
Triệu Tử Kỳ làm sao chịu thua kem : “ Cái tên này cậu nói
cái gì vậy hả. Tắm uyên ương là chuyện bình thường thôi mà có gì ghê
gớm. Hôm qua tớ và Linh nhi còn ngủ cùng nhau nữa cơ mà. Cậu nói xem
giữa chúng ta thì ai sẽ thắng.”
Hạ Quan Trường cũng nhịn hết nổi nữa rồi : “ Các cậu còn biết hai chữ liêm sĩ viết sao không vậy ? Tối
ngày chỉ biết giở trò quỷ đừng tưởng bọn tớ sẽ tin lời các cậu. Với cá
tính và phản ứng của Linh nhi chắc chắn kế hoạch của các cậu sẽ thất bại cho mà xem.”
Vũ Văn Thành Ngọc lạnh giọng : “ Toàn trò trẻ con
muốn thắng được bé con các cậu mơ nhiều quá rồi. Lúc sáng chỉ mới xử Tử
Kỳ chúng ta làm người phải công bằng một chút. Nào Vân Hoài cậu ngoan
ngoãn một chút bọn mình còn nương tay cho cậu.” Thế là mọi người lại có
được một bài khởi động vào buổi sáng.
Trong lúc này Âu Dương
Linh đang ngâm mình trong linh tuyền để thư giãn. Cô mới không thèm bận
tâm tới họ nữa. Sau đó ra ngoài tìm chút gì ăn mới được. Dù sao bây giờ
cô cũng chưa tiện tiết lộ mình có không gian cho mọi người nghe cẩn tắt
vô ái nái mà. Điều ngạc nhiên nhất là khi cô vừa bước ra khỏi phòng thì
mùi thức ăn ngào ngạc đã bay vào trong mũi. Mọi người đều đã quy cách
ngồi vào bàn ăn. Hạ Quan Trường lịch thiệp kéo ghế cho cô : “ Nào nào em mau ngồi xuống nếm thử tài nghệ của anh. Anh biết bây giờ là mạt thế
thức ăn rất khó kiếm nên anh chỉ làm mấy món sơ sài này. Em ăn thử xem
có vừa miệng không ? “
Nói rồi anh ân cần gấp thức ăn cho cô.
Nếm thử một miếng thật sự là quá ngon rồi. Không ngờ anh lại có thể nấu
ăn ngon đến vậy nhìn đơn giản nhưng ăn vào quả thực rất ngon như nhà
hàng 5 sao vậy. Vừa mới ăn được một miếng cô lại bị tra khảo rồi tất cả
mọi người thi nhau gấp thức ăn vào chén của cô. Thật là quá khoa trương
rồi nhiều như vậy làm sao cô ăn hết chứ cô cũng đâu phải là heo. Không
chịu nổi nữa cô đành lên tiếng vậy : “ Dừng lại đủ rồi nhiều như vậy em
làm sao ăn hết chứ. Mọi người ăn đi đừng để ý tới em. Em cũng không muốn làm heo đâu.”
Vũ Văn Thành Ngọc bá đạo : “ Em mau ăn hết đi hôm
nay chúng ta sẽ bắt đầu khởi hành về thành phố. Càng chậm trễ ngày nào
càng nguy hiểm ngày đó. Em cũng biết mạt thế nguy hiểm đến mức nào.
Tranh thủ càng sớm càng tốt, em phải ăn để có sức mà lên đường nữa chứ.
Cho dù em có thành heo em vẫn là bé con của anh. Em mà thành heo anh
càng yêu thích vì lúc đó ôm vào chắc sẽ sướng lắm đây.”
Lăng Vân Hoài bộ dáng suy tư : “ Chúng ta bây giờ có 6 người muốn về thủ đô thì
phải kiếm một chiếc xe phù hợp mới được. Còn phải kiếm thêm lương thực
và xăng dầu dự trữ nữa chứ. Chúng ta chắc là phải đi cướp siêu thị và
cây xăng một chuyến.”
Âu Dương Linh vẻ mặt ngây thơ lương thiện : “ Mọi người đang nói gì vậy chứ thật là. Vấn đề xe mọi người không phải lo do em rất thích đi dã ngoại nên đã sắm một chiếc xe và cải tiến lại. Bên trong rất tiện nghi và còn có thể vượt mọi địa hình nữa. Vì đi dã
ngoại với bạn bè nên bên trong khá thoải mái và phù hợp cho chúng ta về
thủ đô. Mọi người kiếm lương thực và xăng thôi đừng đi cướp như thế là
không tốt. Dù là ở mạt thế chúng ta cũng phải làm người lương thiện.”
Hệ Thống Đại Nhân khinh bỉ : “ Chúng ta phải làm người lương thiện chủ
nhân à cô còn biết hai chữ vô sĩ viết sao không hả ? Cô đâu có cướp
nhiều nhặn gì đâu chỉ có 2/3 thành phố của người ta thôi mà. Vẫn lương
thiện đáng yêu ghê gớm ta khinh quá.”
Âu Dương Linh vẻ mặt oan ức : “ Cái đó là do ngươi ép ta không tính được. Ta vẫn rất vô tội và lương thiện mà.”
Ngọc Hồn và Hệ Thống Đại Nhân lần đầu có chung một biểu cảm chung một cách
nghĩ chủ nhân nhà mình càng ngày càng phúc hắc, vô sĩ, mặt dày mà.
Trở lại với cuộc nói chuyện trên bàn ăn sáng lúc nãy Hạ Quan Trường ôn nhu
rót một ly sữa để trước mặt cô : “ Em ngoan ngoãn ở nhà ăn hết chỗ đồ ăn này sau đó uống sữa nghĩ ngơi thật tốt biết chưa. Những việc khác đã có bọn anh lo em không cần quan tâm. Chuẩn bị tinh thần thật tốt lên đường về thủ đô là được rồi.”
Âu Dương Linh mắt tròn xoe : “ Sao có
thể như vậy được em cũng phải đi với mọi người. Mọi người không nên cưng chiều em như vậy em sẽ hư đó sẽ thành gánh nặng của mọi người. Đây là
chìa khóa xe các anh giữ đi còn sắp xếp đồ đạc. Mọi người chờ một chút
em vào chuẩn bị rồi mình đi.”
Vũ Văn Thành Ngọc đầy bá khí : “
Em nghe lời ngoan ngoãn ở nhà. Bọn anh đã nói là sẽ bảo vệ em chăm sóc
em thật tốt, bọn anh không thấy em là gánh nặng hay gì cả. Bọn anh biết
em rất có bản lĩnh nhưng bây giờ phải ngoan ngoãn nghe lời ở nhà biết
chưa đây là lệnh. Bé con nghe lời không anh sẽ không vui.”
Triệu Tử Kỳ cũng góp vui : “ Linh nhi ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về. Tối nay
anh vẫn còn muốn bảo vệ em.” nói xong cũng không quên được nụ cười yêu
nghiệt.
Mọi người cùng nhau ra khỏi nhà cô cũng ngoan ngoãn ăn
hết đồ ăn sáng .Sau đó dọn dẹp mọi thứ và thu thập một vài thứ cần thiết vào trong không gian cái gì cũng không thể lãng phí được. Rồi vào trong không gian bắt đầu tu luyện. Chỉ một lát sau Hạ Quan Trường đã về tới
nhà dẫn cô xuống dưới xe đã chờ sẵn. Vừa vào trong xe cô đã kinh ngạc
không thôi mọi thứ đều thu xếp ngăn nắp. Bọn họ mang về được rất nhiều
thức ăn đóng hộp còn có bánh mì lương khô và mì gói. Vài bình nước lọc
và nước trà xanh. Đằng sau cốp xe xăng dầu đầy ấp các anh còn thu thập
các vật dụng cá nhân cần thiết nữa. Làm việc rất có kế hoạch cũng rất
chu đáo và quan trọng là hệ suất vô cùng cao.
Xem xét một vòng
chiếc xe bắt đầu xuất phát Lãnh Hàn dương dương tự đắc : “ Linh nhi à em không biết đó thôi lúc nãy khi đi thu thập vật tư anh rất là uy phong.
Tang thi đến một con anh giết một con đến một bầy anh giết một bầy. Em
có phải thấy anh rất rất lợi hại sẵn sàng giáo mình cho anh bảo vệ rồi
không? “
Triệu Tử Kỳ cũng không chịu thua kém : “ Em đừng nghe
cái tên này khoác lát bên ngoài quả thật rất loạn. Nhưng mà không hiểu
sao ở gần chung cư của chúng ta số lượng tang thi rất ít. Mọi người đều
nấp vào nhà nên bọn anh làm việc rất thoải mái. Ra xa một chút thu thập
thì loạn hơn rất nhiều mọi người vẫn còn hỗn loạn và chưa thích ứng.
Tang thi cũng nhiều hơn đi khắp nơi tìm kiếm con mồi. Vì vậy bọn anh có
cơ hội thử sức một chút luyện tập dị năng quả thật rất tốt. Mọi người
đều không sao em cứ yên tâm. Đặc biệt là anh vô cùng tốt em không cần
quá lo lắng cho anh đâu ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Âu Dương Linh
đầu đầy hắc tuyến người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà vừa
đàng hoàn một chút lại tự luyến rồi. Ai thèm lo cho anh ta chứ cô thừa
biết xung quanh khu chung cư rất ít tang. Vì phần lớn đã bị cô giết hết
rồi còn đâu. Nhưng quả thật không thể phủ nhận năng lực của bọn họ được
mà. Khung cảnh bên đường quả thật rất đáng sợ tang thi đã bắt đầu thối
rữa hôi hám lượn lờ khắp nơi. Những người còn sống thì đầy vẻ mệt mỏi
khó khăn chống lại tang thi. Trên đường đi còn có rất nhiều tang thi bám vào xe cào cấu như muốn ăn tươi nuốt sống mọi người ở đây. Có con còn
bu lên đầu xe đập phá bò cào trong rất đáng sợ.
Triệu Tử Kỳ ôm
cô vào lòng bảo vệ anh nói cô cứ yên tâm xem anh như một cái gối mà dựa
vào ngủ. Mọi nguy hiểm đã có anh bảo vệ cô không cần sợ hãi với những
thứ đáng sợ này. Dừng như anh đã quên mất ngày cô cứu anh hoàn cảnh còn
đáng sợ hơn thế này nhiều. Là cô xong vào giữa đàn tang thi chém giết
chúng đó. Tất cả mọi việc bọn họ làm vì cô, cô sẽ đều ghi nhớ ghi nhớ
những khoảnh khắc ấm áp này. Biết đâu không chừng trong tương lai đây
cũng sẽ là lý do cô có thể tha cho bọn họ nếu bọn họ phản bội cô. Nhưng
nó chỉ ở một mức độ nào đó mà thôi. Bọn họ đã khởi hành một hành trình
thật dài những nguy hiểm gì đang đợi bọn họ phía trước không ai có thể
nói trước được. Tất cả đã chuẩn bị tâm lý đương đầu với mọi thử thách
mọi nguy hiểm. Để hướng về gia đình của họ hạnh phúc của họ. Mọi người
phải cố gắng hết sức đó.
Tg chương này hơi dư thừa nhưng không
biết sao ta lại viết ra được. Có phải chăng IQ và EQ của tg trong truyện sắp hết rồi chăng. Mọi người không ủng hộ nhiều nên tg mới vậy đó ta
buồn quá man ơi.