Nạp đầy năng lượng Âu Dương Linh vào không gian xem xét mọi thứ mình
cướp được tối qua. Ngọc Hồn bĩu bĩu môi mặt ủy khuất: “ Chủ nhân người
xem hệ thống hắn bóc lột sức lao động của trẻ em nha. Hôm qua hắn bắt ta cùng hắn thu xếp hết bãi chiến trường mà người cướp được. Hu hu hại ta
gần 2 ngày không ngủ được người cũng biết ta đang tuổi ăn tuổi lớn. Chủ
nhân người nhìn xem ta nhỏ bé như vậy có phải rất tội nghiệp không.”
Âu Dương Linh nhìn khuôn mặt bụ bẵm đáng yêu của Ngọc Hồn vậy ra tay nhéo
một cái: “ Tiểu tổ tông của ta ơi ta biết ngươi rất vất vả a. Bé con
thật là ngoan sau này ta sẽ tẩm bổ nhiều nhiều cho ngươi để ngươi mau ăn chóng lớn được chưa hả.”
Hệ thống đại nhân không thể nhìn nỗi
nữa khinh bỉ: “ Cái gì mà trẻ con chứ rõ ràng đã là lão già 1000 tuổi
rồi. Mà suốt ngày cưa sừng làm nghé mãi vậy không thấy ngượng à.”
Nói tới đây Âu Dương Linh mới chợt nhớ đứa bé này đã 1000 tuổi rồi a. Luận
tuổi tác cô không biết mình phải gọi bằng gì luôn a. Ngọc hồn vội phản
bác: “ Ta tuy đã 1000 tuổi nhưng mà ngươi nhìn xem tâm hồn ta nhỏ bé.
Thân hình thì không nói cũng biết rồi. Ngươi tối ngày chỉ biết bắt nạt
ta thôi. Hu hu hu chủ nhân người phải bảo vệ một tâm hồn ngây thơ vô tội này nha.”
Khóe môi Âu Dương Linh giật giật cô cũng bó tay với
những việc này a. Hệ thống đại nhân ngày cành khinh bỉ: “ Không thèm
tranh cãi với ngươi nữa. Chủ nhân à ta có nhiệm vụ mới cho người đây, ra ngoài tiêu diệt đúng 1000 con tang thi. Kỳ hạn đến hết ngày hôm nay
nha.”
Ngọc hồn vẻ mặt mong đợi: “ Chủ nhân à người mau giết
nhiều tang thi một chút. Dù bây giờ mới bắt đầu chưa có nhiều tang thi
có tinh thạch. Nhưng nguồn năng lượng của tinh thạch có thể giúp ta lớn
lên nha. Vì vậy người nhớ vì bé cưng Ngọc hồn của người cố gắng nhiều
chút.” Ánh mắt long lanh đáng yêu.
Âu Dương Linh chợt nhớ tới đều gì đó: “ Hệ thống à hình như phần thưởng của thiên kim nữ tặc ta còn chưa nhận được nha.”
Hệ thống đại nhân: “ Chủ nhân không cần phải nhắc ta nhớ cả mà. Nhiệm vụ
lần trước hoàn thành rất xuất sắc cướp hơn một nữa thành phố và vượt chỉ tiêu. Nên sẽ có thưởng thêm nhé.”
Nói xong lấy ra một chiếc hộp kỳ lại khi cô nhấn nút khởi động lên thì liền biến thành một cỗ máy
nhỏ. Có một máy dò tìm nhỏ, đầu khoang, cây gấp, bình phun nước và cuối
cùng là một cái túi nhỏ tinh xảo. Cô gãi đầu thắc mắc không biết cỗ máy
này dùng để làm gì?
Hệ thống đại nhân nhìn chủ nhân của mình gãi đầu trong lòng cứ thầm hỏi. Chủ nhân à sao người lại ngốc như vậy chứ?
Có phải ta đã chọn nhầm chủ nhân không? Câu hỏi được lặp đi lặp lại n
lần trong đầu hệ thống.
Nhìn một lúc lâu Âu Dương Linh cuối cùng cũng a lên một tiếng: “ Ta biết rồi đây là cỗ máy thu thập tinh thạch
của tang thi đúng không nè. Tốt tốt là một bảo bối a. Không phải ngươi
nói còn có phần thưởng sao? Phần thưởng của ta đâu” Ánh mắt mong đợi.
Hệ thống thở phào một hơi ít ra cũng không phải ngốc hết thuốc chữa là
được rồi. Hệ thống ta sao lại khổ như vậy không biết nữa: “ Phần thưởng
được quy thành tiền tích lũy trong hệ thống nhé. Lần này chủ nhân được
2500 kim tệ. Với số tiền này chủ nhân có thể mua bắt cứ cái gì ở hệ
thống mà chủ nhân muốn. Hãy cố gắng kiếm thật nhiều tiền nha. Bây giờ
chủ nhân đại nhân có thể đi làm nhiệm vụ rồi.”
Âu Dương Linh rời khỏi không gian cô nhẹ nhàng đánh thức Tiểu Tuyết cô cho bé ăn rồi bắt
đầu làm nhiệm vụ. Như đã thành một thói quen cô đi đến đâu cũng có Tiểu
Tuyết đi cùng. Nó luôn làm nũng cọ cọ cả người vào chân cô, nhưng khi có bất cứ nguy hiểm nào nó sẵn sàng dùng thân thể nhỏ bé của mình bảo vệ
cô. Còn có hệ thống đại nhân và Ngọc hồn nữa chứ thật sự là một tổ hợp
quái đản nhưng vô cùng vui vẻ.
Đến một khu vực đầy tang thi rình rập không còn một bóng người. Sự xuất hiện của Âu Dương Linh như một
miếng mồi ngon. Đàn tang thi bắt đầu tiến đến con mồi của mình, từng con từng con bổ nhào vào cô giơ những móng vuốt sắc bén của mình bắt đầu
tấn công cô. Tiếng gầm rú như kích thích thêm cuộc đi săn tất cả bọn
chúng đều muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Nhưng bọn chúng đã lầm ở
đây bọn chúng không phải là kẻ đi săn mà là con mồi mới đúng. Âu Dương
Linh nở một nụ cười ma mị đầy chết chóc. Cô dùng dị năng của mình đóng
băng toàn bộ tang thi rồi lại dùng lôi cầu đánh vào chúng. Những tảng
băng nhỏ bay khắp nơi rồi từ từ biến thành nước giống như đàn tang thi
vậy biến mất không còn dấu tích. Âu Dương Linh nở một nụ cười tươi bây
giờ chỉ mới là thử nghiệm phương pháp chiến đấu này mà thôi. Uy lực của
nó tuy lớn nhưng lại tốn khá nhiều năng lượng. Nếu dùng nhiều có thể cô
sẽ không thể sử dụng dị năng trong một thời gian do cặn kiệt năng lượng. Như vậy không tốt lắm bây giờ cô vẫn nên sử dụng phương pháp thủ công
là chém giết như vậy mới là thượng sách a. Nghĩ được đối sách cho mình
cô lại bắt tay vào cuộc đi săn của mình.
Xung quanh khu vực cô ở
đã không còn bóng dáng một con tang thi nào. Cô đã nhanh tay xử lý chúng như vậy xem như bảo vệ được mọi người trong một thời gian vậy. Thật may mắn là bây giờ tang thi chỉ mới là cấp 1 nên rất dễ giải quyết đợi một
thời gian nữa chúng sẽ tiến cấp rất nhanh a. Khi đó sẽ càng đáng sợ hơn
nữa, bây giờ mọi người chủ yếu còn lẫn trốn trong nhà của mình. Nhưng
một thời gian nữa thôi họ sẽ bắt đầu hành trình đi tìm vùng đất an toàn. Hoặc tới những căn cứ quân đội chính phủ lập hoặc tới nơi an toàn nhất
là thủ đô nhà của cô.
Bây giờ cô chỉ có thể âm thầm vừa làm
nhiệm vụ vừa trừ đi những mối nguy hiểm có thể bảo vệ được họ bước nào
hay bước đó thôi. Cô hăng hái không quảng mệt nhọc đến những nơi có
nhiều nhà dân hoặc quanh các căn hộ chung cư. Lợi dụng lúc không có ai
mà tiêu giệt hết từng đàn tang thi một. Tiếng gầm rú vì kiếm được con
mồi như cô hay đau đớn trước khi chết đều làm mọi người hoảng sợ không
dám xem có chuyện gì.
Cứ như thế hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp tai
cầm Thần Quang xong pha vào từng đàn tang thi chém giết không ngừng. Bên cạnh là một chú cáo tuyết dùng những quả cầu lửa tiêu diệt từng con
tang thi. Cảnh tượng tuy có phần ghê rợm nhưng cũng không kém phần xinh
đẹp.
Cả ngày xong pha chém giết cô vốn đã mệt lã người nghĩ đến
số lượng tang thi có lẽ đã hơn 1000 để hoàn thành nhiệm vụ. Cô thở ra
một hơi dài mệt mỏi đang chuẩn bị về nhà nghĩ ngơi thì bỗng có tiếng cả
hệ thống: “ Có nhiệm vụ mới người chơi mau chống thực hiện là nhiệm vụ
vô cùng đặc biệt. Có một nhóm thanh niên đang bị vay khốn trong bầy tang thi phía trước. Chủ nhân à người mau đi cứu họ vì là nhiệm vụ đặc biệt
thưởng nhân đôi. Kỳ hạn 15’ mà thôi mau mau hoàn thành nhiệm vụ.”
Âu Dương Linh vừa nghe có thêm một nhiệm vụ nữa thì muốn phát khùng có
biết là cô rất mệt rồi không hả. Nhưng khi nghe đến là cứu người thì cô
bừng tỉnh gấp rút đi ngay. Dù sao mạng người cũng rất quý giá cứu được
người nào thì hay người đó.
Theo sự chỉ dẫn của hệ thống cuối
cùng cô cũng đã đến nơi. Cảnh tượng trước cửa một siêu thị vô cùng hoang tàng một nhóm thanh niên 5 người bị bao vây bởi một bầy tang thi cực
đông. Chúng thi nhau gào thét tấn công họ, nhưng họ cũng không phải
người bình thường. Họ dùng súng bắn vào chúng né tránh sự tấn công một
cách điêu luyện cho thấy họ đã được huấn luyện rất kỹ. Nhưng súng thì
cũng phải hết đạn mà bắn vào tang thi thì phải rất nhiều phát chúng mới
chết. Sức người có hạn mà tang thi thì không biết mệt mỏi lại dông đến
như vậy làm sao họ chống đỡ nổi.
Âu Dương Linh từ từ tiến đến
bầy tang thi đang gầm rú kêu gào. Bọn chúng đã phát hiện ra cô một số
bắt đầu tiến đến chỗ cô. Cũng như cô đã thu hút sự chú ý của bọn họ, Hạ
Quan Trường thấy cô không ngừng tiến lên phía trước anh vội lên tiếng: “ Em gái nhỏ à anh biết em thấy bọn anh nguy hiểm nên muốn cứu giúp.
Nhưng mà nơi này thật sự rất nguy hiểm em mau quay lại đi không cần tự
mình tìm chết đâu.”
Lăng Vân Hoài chật vật nói một cách khó
khăn: “ Cô bé à em mau quay lại đi. Bọn anh rất biết ơn em. Nhưng mà
quay mau chống quay lại đi. Ở đây thật sự quá nguy hiểm rồi.”
5
người chật vật dùng tất cả vũ khí chống lại bầy tang thi nhưng vẫn cố
thuyết phục cô quay lại. Bọn họ không muốn 1 người vì bọn họ mà chết oan uổng như vậy. Cô mặc kệ hết những lời khuyên ngăn xong vào đám tang thi đang thi nhau gào thét cáu xé kia. Từng đao một chém xuống từng con
tang thi ngã xuống như ngã rạ. Tiểu Tuyết cũng tham gia vào cuộc chiến
dùng đuôi của mình tạo ra những quả hỏa cầu thiêu đốt tang thi.
Dưới sự kinh ngạc há hốc mồm của 5 người bọn họ 1 người 1 cáo cùng nhau
chiến đấu. Bọn họ nhìn cô tưởng chừng như một cô bé yếu đuối mong manh
cần người khác bảo vệ. Không ngờ lại có sức chiến đấu phi thường đến
vậy. Những cô gái bình thường chỉ cần nhìn thấy tang thi đã sợ xanh mặt
núp vào lòng bạn trai hoặc người thân của mình. Còn cô thì không, cô
mạnh mẽ, dũng cảm, kiên cường chiến đấu giải vây cho bọn họ.
Cảnh tượng đó mới tuyệt đẹp làm sao? Làm cho bọn họ suốt đời này cũng không
thể nào quên được. Khắc cốt ghi tâm đến suốt đời này. Cảnh cô chém giết
giữa bầy tang thi từng con từng con một đầu rơi xuống đất, mái tóc dài
đen mượt tung bay trong gió. Khuôn mặt xinh đẹp với một nụ cười tinh
nghịch luôn đặt trên môi. Tay cầm vũ khí dính đầy máu đen tanh hôi nhầy
nhụa nhưng càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cô. Cô từng bước từng bước giẫm đạp xác của tang thi tiến về phía bọn họ. Hỏi bọn họ có sao không đưa
tay ra giúp đỡ bọn họ. Giọng nói ngọt ngào làm say lòng người nét mặt,
ánh mắt quan tâm triều mến của cô càng khắc sâu trong tâm trí họ. Cả
người cô tỏa ra một thứ ánh sáng chói lòa giữ nơi hoang tàn đầy chết
chóc.
Một khắc kia trái tim bọn họ như ngừng đập. Nhưng bây giờ
không phải thời điểm lơ là cảnh giác nghĩ đến chuyện đó, họ rất nhanh
lấy lại tinh thần chiến đấu. Khi tang thi đã được diệt trừ hết họ mới
thở ra một hơi dài. Tìm một chỗ sạch sẽ ngồi nghĩ ngơi Âu Dương Linh
cũng đi cùng họ cô đã một ngày mệt mỏi chém giết rồi.
Tg chắc là ngày mai mới bù được cho mọi người rồi. Ta thấy chuơng này hơi lũng
củng dài dòng quá. Nhưng mà ta cũng không biết làm sao a mọi người góp ý cái.