Thời tiết quá nóng,
An Hồng tóc đã rất dài rồi. Cô nghĩ đến Từ Mạt Mạt với mái tóc ngắn thời thượng theo lớp rõ ràng, ý tưởng đột phát liền đi vào tiệm hớt tóc.
Cuối cùng chọn lựa ra kiểu cắt tóc ngắn lưu loát nhẹ nhàng khoan khoái.
Sờ sờ đến mái tóc mới đến ngang lỗ tai, An Hồng cảm thấy tâm tình của
mình tốt lắm. Đã có thật nhiều thật nhiều năm rồi cô chưa từng cắt tóc
ngắn. Khi về nhà, bà ngoại nhìn thấy kiểu tóc mới của cô thật sự bị giật mình, nói: "Tiểu Niếp, con cắt mái tóc theo kiểu này cũng không tệ lắm, thực sảng khoái! Hơn nữa cái vết sẹo nằm ở bên cạnh lông mày cái kia
cũng đã bị che lấp đi toàn bộ rồi. Rất tốt, rất tốt."
An Hồng cười cười, bàn tay không tự chủ được liền sờ lên vết sẹo nằm ở
bên cạnh lông mày bên trái. Trong lòng cô lại nghĩ tới cái kia cậu nhóc
thối kia. Đã một năm rồi, giữa bọn họ không có bất kỳ sự liên hệ nào.
Lâu Tĩnh Tĩnh nói cho An Hồng biết,Hà Ngọc Đống cùng đang ở Bắc Kinh cùng với Thẩm Kha đều không có tin tức gì của Lộ
Vân Phàm. Từ sau khi tốt nghiệp trung học cho đến bây giờ, dường như anh chàng này đã biến đâu mất.
Sau buổi khai giảng năm hai đại học, An Hồng cùng và sinh viên khác
trong ban được giáo viên sắp xếp, chỉ định đi làm nhiệm vụ nghênh đón
các tân sinh viên, hiệp trợ tiến hành thủ tục báo danh của những học
sinh mới nhập học. An Hồng cùng các sinh viên ngồi ở trước bàn, hướng
dẫn những sinh viên mới điền bảng. Các nam sinh thì giúp đỡ xách hành
lí, đồ dùng dẫn dắt các học đệ học muội tiến đến phòng ngủ của mình.
Những ngày này thời tiết rất nóng. Vào buổi chiều, An Hồng ngồi ở dưới
gốc cây, một bên lau mồ hôi ở trên trán, một bên ứng phó với tín nhắn
của Vương Lực Bồi.
Đang cúi đầu, thì có người đi đến trước bàn. Dư quang khóe mắt An Hồng
chỉ nhìn thấy gân mạch mơ hồ ẩn hiện trên bắp thịt cánh tay phải trắng
nõn của người này. Người này là nam sinh viên thuộc loại tuổi trẻ, tay phải của cậu ta kéo một cái va li để hành
lý. An Hồng cũng không ngẩng đầu lên liền cầm bản kê khai từ trên bàn
lên, để tới trước mặt anhchàng kia, miệng nói: "Bạn học, trước hãy điền
vào bảng này đã."
Người nọ không nói chuyện, tay trái đặt lên trên mặt bàn kéo cái bảng
qua nhưng lại chậm chạp không thấy viết. An Hồng vẫn không có ngẩng đầu
lên như cũ. Vương Lực Bồi vừa mới nói trong tin nhắn với cô rằng, trong
kỳ nghỉ hè này sẽ không được gặp mặt cô rồi, nghĩ muốn hẹn cô cùng nhau
ăn một bữa cơm.
An Hồng cự tuyệt lời mời này của Vương Lực Bồi, vừa nhắn lại tin nhắn
trả lời, liền nhìn thấy người trước mặt mình vẫn cứ một mực đứng không
nhúc nhích như vậy. Cô không khỏi ngẩng đầu đến nhìn cậu ta, một giây
sau liền cả kinh quát to một tiếng, người ngửa về phía sau, thiếu chút
nữa thì ngã ra khỏi chiếc ghế dựa.
Đầu tháng 9, buổi chiều vào lúc nóng nhất, trong đại học Z, dưới bóng
cây rậm rạp, không có đến một chút gió, bầu không khí như ngưng trệ.
Một người nam sinh cao cao gầy teo đứng ở trước mặt An Hồng. Cậu ta mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay cổ lật màu trắng, quần dài vải ka-ki
thoải mái, trên vai đeo một cái ba lô màu xanh thẫm cực lớn,
tay phải đang cầm cái cần kéo chiếc va li, trên
mặt cậu ta mang một chiếc kính râm màu trà rất thời thượng, khóe môi
nhếch lên một ý cười vẻ quái dị.
Cho dù này trên mặt đang chiếc kính mát rất lớn rất lớn, An Hồng vẫn là dễ dàng liền nhận ra dấu hiệu cười tươi của Lộ Vân Phàm. Trong đầu cô
liền vang lên nổ một tiếng "ầm", ánh mắt sững sờ quan sát cậu ta. Cô
ngồi, Lộ Vân Phàm đứng, nhìn vóc người của cậu ta có vẻ cao dị thường.
An Hồng phát hiện một năm không gặp, người này dưởng như lại đã cao thêm không ít. Khung người cũng cáo lớn nở nang một ít, bả vai trở nên rộng
rãi, hơn nữa nhìn cậu ta càng đẹp trai hơn. Mái tóc hơi dài, cắt theo
mốt thời thượng, nhìn gương mặt và phong thái kia, vừa liếc mắt nhìn
sang, còn tưởng rằng đó là một người mẫu nam nào đó vừa xuống khỏi sân
khấu chữ T!
Một đoàn những sinh viên mới xếp thành một hàng dài đứng dài trước bàn
đón tiếp người mới đến nhập học. Rất nhiều học sinh, phụ huynh đều đang đánh giá Lộ Vân Phàm. Các nữ sinh lại càng xì xào bàn tán không ngừng,
thế nhưng Lộ Vân Phàm lại không chút để ý, chính là cứ nhìn chằm chằm
vào An Hồng.
An Hồng vẫn một mực không nói chuyện, nam sinh kia liền cười hì hì, mở miệng nói: "Học tỷ, không nhận ra tôi sao?"
An Hồng cảm giác mình trong lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi. Trên trán
cô, những giọt mồ hôi túa ra, lặng yên không một tiếng động theo gương
mặt cô trượt xuống dưới. Cô đờ đẫn hỏi: "Cậu, tại sao cậu lại đến nơi
này?"
Nam sinh kia bỏ cặp kính râm xuống, cặp mắt đen nhánh như mực thẳng tắp nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng hơi cong lên trên, nói: "Tôi