An Hồng chạy đến trên ban công nhỏ phía cuối hành lang. Nước mắt rốt cục đã chảy xuống, cô
ghé đầu vào bên cạnh lan can ban công, bả vai rung rung thấp giọng nức
nở. Những hồi ức thống khổ hồi nhỏ lại ập tới tràn đầy trời đất. Vừa rồi ánh mắt của các bạn trong phòng cô, rõ ràng chính là đang nói: An Hồng, cậu là kẻ trộm.
Cô cho là mình đã có sự thay đổi, chính là trở nên càng ngày càng tốt.
Nhưng té ra, hết thảy đều không phải. Các bạn không thích cô, luôn luôn
không thích, hiện tại lại còn hoài nghi đến nhân phẩm của cô, hoài nghi
cô là tên trộm.
Kết quả bây giờ phải làm như thế nào, thì mới có thể chân chính trả lại cho mình sự trong sạch được đây? An Hồng đã mê mang rồi. Lúc này, cô
rất muốn tìm được một người nào đó để thổ lộ hết tâm sự của mình. An
Hồng sờ sờ vào túi, cô không mang điện thoại di động theo bên mình, cô
cũng không thể nào gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân được.
Anh nhất định sẽ tin tưởng của cô, tin tưởng của cô vô điều kiện. An
Hồng thật hy vọng lúc này Hàn Hiểu Quân có thể ở bên cạnh mình, nhẹ
nhàng an ủi mình, sẽ nói với cô tựa như hồi nhỏ cô còn
vậy: "A Hồng, em đừng khóc!"
Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói: "Này, cậu đang ở đây làm cái gì vậy? Muốn tự sát à?"
An Hồng lắp bắp kinh hãi, nhìn lại, giữa một mảng tối đen kia cô chỉ có thể nhìn thấy một đốm lửa lóe ra. Dần dần sau lưng đốm lửa kia hiện ra
một bóng người, chình là Từ Mạt Mạt, cô đang ngồi dưới đất tựa người vào vách tường, nhàn nhã hút thuốc.
An Hồng lau quệt nước mắt, định đi về. Từ Mạt Mạt gọi cô lại: "An Hồng, hãy ngồi đây với tớ một chút đi, cậu thấy không, từ nơi này có thể nhìn thấy được các vì sao đấy!."
An Hồng sửng sốt, nghĩ mình cũng thật sự không muốn trở về phòng ngủ, liền ngồi xuống trên mặt đất kề bên Từ Mạt Mạt.
Đang là đầu hạ, trên ban công gió thổi đến mát rượi. An Hồng ngẩng đầu
lên, phát hiện ra thật sự có thể nhìn thấy được cả một trời đầy sao.
Phân hiệu đại học Z nằm riêng biệt ở vùng ngoại thành, xung quanh trường đều là ruộng nương, không có
ánh đèn nê ông của đô thị hiện đại quấy nhiễu. Ánh sáng của các ngôi sao có thể nhìn được rất rõ ràng. Đây là một cảnh tượng mà ở nội thành
thành phố J, An Hồng vĩnh viễn không thể nhìn thấy được.
"Cậu làm sao vậy?" Từ Mạt Mạt hỏi.
An Hồng lại trào lên một hồi uất ức, nói: "Bạn cùng phòng bị mất tiền, nói là tớ lấy."
"Vậy cậu có lấy không?"
"Đương nhiên là tớ không lấy rồi!"
"Bảo cô ấy báo mất cắp đi, cậu còn ở đây mà khóc lóc cái gì, khóc chết thì cũng không có người biết."
"Cô ấy không chịu báo, nói thôi."
"Ngu ngốc!" Từ Mạt Mạt cười, lại đốt thuốc, "Cậu liền định đeo cái nồi đen này trên lưng hay sao?"
"Bằng không phải làm sao bây giờ?"
"Cô ta không báo, thì cậu báo, thậm chí có thể
nói là cậu cũng bị mất tiền, gọi cảnh sát đến điều tra chứ sao."
An Hồng không nói chuyện nữa. Một lát sau, cô vụng trộm nhìn Từ Mạt Mạt một cái, nói: "Cậu hút thuốc sao?"
"A. Đúng vậy đó, có sao không? Tớ hút thuốc đã nhiều năm rồi." Từ Mạt
Mạt đưa qua một điếu thuốc, "Cậu có muốn thử một chút hay không? Thời
điểm mình phiền lòng hút thuốc là thoải mái nhất."
An Hồng do do dự dự nhận lấy điếu thuốc. Từ Mạt Mạt ném sang cô một cái bật lửa An Hồng cầm điếu thuốc bật lửa châm thuốc, nhưng cô căn bản là
không thể làm cho điếu thuốc cháy lên được. Từ Mạt Mạt cười rộ lên, nói: "Đồ ngốc, cậu phải cắn ở trong miệng, hít một hơi thì nó mới cháy lên
được."
An Hồng thử làm, một luồng khói sặc mùi thuốc lá trong nháy mắt bị có hút vào trong miệng, khiến cho cô phải lớn tiếng ho khan.
Từ Mạt Mạt cười to, một bên vừa vỗ vỗ lưng giúp cô, một bên vừa nói:
"Hút một điếu thuốc như vậy thôi! Bây giờ tớ đi
với cậu đi về phòng ngủ, là nữ sinh của lớp chúng ta làm sao có thể bị
người khác bắt nạt như vậy được."
Trong lòng An Hồng cảm thấy ấm áp. Giờ phút này ở bên cạnh có một người tin tưởng mình như vậy, mặc dù lúc trước cô vẫn nhìn thấy Từ Mạt Mạt
không vừa mắt, nhưng bây giờ Từ Mạt Mạt lại khiến cho cô cảm thấy cực kỳ an tâm.
Cô lại hít một hơi thuốc lá, lúc này đây, cô hít không cẩn thận làm cho
khói bị hít vào trong phổi. Một loại cảm giác kỳ quái liền xông lên ót
của cô một chút. Khiến cho cô cảm thấy tầm mắt trước mắt đột nhiên rõ
ràng một chút.
"Thật là choáng váng!" An Hồng thấp giọng kêu.
Từ Mạt Mạt nói: "Lần đầu tiên hút thuốc là như vậy đấy. Chỉ cho cậu hút một điếu thuốc này mà thôi, để cho cậu chút an ủi, một lát nữa trở về
thu thập mấy con nhóc xấu xa kia."
Từ Mạt Mạt thật sự đi theo An Hồng đi vào phòng ngủ. Vừa vào đến trong phòng, cô đã nói luôn: