"Hiện tại đa phần sinh viên đều sống rất phóng khoáng, ở chung, nạo thai chuyện này cũng rất nhiều đó."
Đột nhiên, có một giọng nói nữ xa lạ vang lên: "Các người không bằng
không chứng, chớ có nói hươu nói vượn! Nói bậy người ta sau lưng như
vậy, có phải là thiếu đạo đức hay không, hả?"
Laura sửng sốt, nói: "Chúng tôi đang nói về An Hồng, mắc mớ gì đến cô chứ nhỉ?"
"Tôi đây chính là không thể nào nhìn thấy mà bỏ qua, không thể được! Đi theo bạn trai đến đây thì như thế nào? Tôi đây cũng là người ở tỉnh
ngoài, cũng không phải tốt nghiệp ở nơi này, tôi đây chính là người đã
đi theo bạn trai của tôi tới thành phố T đó! Tôi còn đang muốn kết hôn
với anh ấy đây! Không được sao? Hừ! Chung
quy, so với một số người, có người tuổi đã một bó to đùng rồi mà vẫn còn chưa có bạn trai, thì còn tốt hơn nhiều!."
Laura bị chọc tức: "Cô!"
"Coi như quên đi." Mấy người phụ nữ kia liền kéo Laura đi ra khỏi
phòng trà nước. Vừa đi tới cửa, các cô liền nhìn thấy An Hồng đang im
lặng đứng thẳng ở nơi đó, tất cả đều cả kinh, sắc mặt biến đổi, lần lần
cũng liền bỏ đi.
Ngón tay An Hồng siết chặt lấy cái cốc đi vào trong phòng trà nước. Bên trong phòng chỉ còn lại có một cô gái đang ở đó pha coffee. Nhìn thấy
An Hồng, cô gái đó hơi mỉm cười một chút.
An Hồng xé hai túi instant coffee (cà phê hòa tan uống liền) đổ vào
trong cái cốc. Cô gái kia có chút kinh ngạc: "Cậu pha hai gói sao?"
"Ừ." An Hồng chờ nước chảy vào, sau một hồi trầm mặc, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn cậu."
"Hả?" Cô gái kia cười "Phì" ra một tiếng, nói: "Bọn họ nói những lời
như vậy, tớ giống như bị trúng đạn rồi, cho nên mới cãi nhau vài câu với bọn họ mà thôi!"
An Hồng cúi đầu nở nụ cười.
Cô gái nâng cái cốc lên uống một hớp cà phê, vụng trộm nhìn An Hồng,
nói: "À, tớ là người mới tới bộ phận nghiệp vụ 2, Lưu Diễm."
"An Hồng." An Hồng quay đầu nhìn Lưu Diễm, "Bộ phận Dự toán."
Tháng 9 năm 2005, Tiêu Lâm chuyển tới một trường trung học ở thành phố T để học lớp 11.
Cô cảm thấy An Hồng càng ngày càng có cái gì đó không thích hợp.
An Hồng thật dễ giận, thật hay nghi thần nghi quỷ, lại thường hay ngẩn người, còn có thể trốn đi khóc.
Cô một điếu lại tiếp một điếu thuốc khác, một tuần, cô có thể hút hết
sạch một bao thuốc lá. Tiêu Lâm đi vào trong phòng cô, chung quy có thể
nghe được mùi khói nồng đậm, cô bị nghẹn không sao thở nổi.
An Hồng lại không có chút phản ứng nào. Cô còn uống rượu. Bia uống vào
không say, còn rượu đỏ lại quá đắt, cô liền bắt đầu uống rượu trắng.
Tiêu Lâm biết, An Hồng là muốn để cho chính mình bị quá chén, bị say
đi, như vậy thì cô sẽ không nghĩ ngợi gì đến hồi ức về chuyện trước kia
nữa.
Nhưng mà tửu lượng của An Hồng lại rất tốt, rất khó làm cô bị quá chén mà say.
Cô thậm chí còn nôn mửa ở trong phòng, thân thể khó chịu đến cực điểm, nhưng trong đầu thì vẫn còn có thể