Chân phải dẫm trên đất, không còn có cái loại cảm giác mà bản thân nên
có này, Lộ Vân Phàm nhắm mắt lại để cảm nhận, cảm giác chân mình đứng
giống như là đang đứng ở bên vách núi, lung la lung lay, giống như anh
đang đằng vân giá vũ (*).
(*) Đằng vân giá vũ: cưỡi mây lướt gió
Anh dằn tâm tình của chính mình xuống, chính là nghiêm cẩn và tích cực
luyện tập đi lại. Giang Bội cảm thấy vui mừng, lại có chút bận tâm. Bằng với những hiểu biết của cô đối với Lộ Vân Phàm, cô cho rằng anh nhất
định sẽ phải phát giận cực kỳ mới đúng. Hơn nữa, anh là một người cực
kỳ sợ bị sợ đau. Hồi còn học trung học, lúc đó cái chân bị gãy xương đã
khỏi hẳn, khi luyện tập đi lại, anh đều có thể gào khóc kêu đến nửa
ngày. Nhưng mà bây giờ, anh tựa như đã thay đổi lại thành một người khác vậy. Chân trái bị đau, sự đau đớn nơi đùi phải bị cắt, tựa như cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Giang Bội biết, vết thương của anh thế nhưng lại là nằm ở trong lòng.
Lộ Vân Phàm cũng có thời điểm không khống chế bản thân.
Anh cũng có lúc bị té ngã. Khi luyện tập ngồi xuống, đứng lên, nếu anh
cố gắng vài lần mà vẫn không đứng được, mỗi lần bị ngã lại xuống trên
đất hoặc không đứng được, giáo viên dạy phục hồi chức năng cũng sẽ đến
dìu anh. những lúc này, anh sẽ phát giận đối với đối phương, sử dụng lẫn lộn tiếng Anh và tiếng Trung để mắng mỏ, thậm chí còn bảo người ta cút
đi.
Buổi tối, Giang Bội sẽ cùng với bác sĩ xem xét phần chân tay đã bị cắt
cụt còn lại của anh. Phần chân tay đã bị cụt còn lại của anh vẫn bị sưng phù như cũ, lại còn phải chịu bị chiếc chân giả cọ sát vào đến đỏ rực.
Thế nhưng Lộ Vân Phàm vẫn chỉ ngơ ngác nằm ở trên giường, tùy ý để phần
chân cụt còn lại của mình cho vài người nâng lên rồi buông xuống, buông
xuống lại nâng lên. Anh phảng phất như đã không còn cảm giác nữa, ánh mắt trống rỗng, mờ mịt một mảnh.
Los Angeles là một thành phố khô hạn thiếu mưa. California là nơi ánh
mặt trời dư thừa. Nhất là vào mùa Hạ, mấy tháng liền không hề đổ mưa là
chuyện rất bình thường.
Nhưng mà đến tháng tám, trời thế nhưng lại đổ mưa. Từng giọt mưa rỏ tí
tách. Một trận mưa cuốn đi sóng nhiệt trong ngày hè, nhưng lại gây cho
Lộ Vân Phàm một loại thống khổ khó có thể tưởng tượng được.
Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được cái cảm giác đau đớn này. Cả bên
chân trái giống như là đang bị những con sâu rỉa rói, nhất là nơi đầu
gối, chỗ bị thương, đau đến mức anh chôn mặt sâu vào ở trong chiếc gối
đầu, răng nanh thiếu chút nữa thì cắn nát môi.
Giang Bội sợ hãi không biết làm sao, muốn giúp anh mát xa chân trái, chỉ cần hơi bị nặng nề một chút, cơ bắp cả người
Lộ Vân Phàm liền căng thẳng. Anh tự tay giật tay Giang Bội ra, đau đến
mức không thể nào phát ra tiếng được.
Giang Bội gọi bác sĩ tới. Bác sĩ chỉ nói, sau khi bị gãy xương, phát