Lộ Vân Phàm nới vòng tay đang khoác lên trên vai Hồ Đan Ny ra, sắc mặt
đầy vẻ âm trầm. Hồ Đan Ny hỏi anh: "Một lát nữa chúng ta đi xem phim gì
vậy?"
Lộ Vân Phàm nói, giọng nghe buồn buồn: "Anh còn có chút việc, không đi được, để anh đưa em trở về phòng ngủ thôi."
Hồ Đan Ny mất hứng cong miệng lên, còn dậm chân: "Lộ Vân Phàm anh… cái người này, anh làm sao vậy hả?"
Lộ Vân Phàm không lên tiếng, hai tay đút ở
trong túi quần, cúi đầu đi nhanh. Hồ Đan Ny không có biện pháp, đành
phải đuổi theo sau.
An Hồng đi được một đoạn đường, sau đó cô nhịn không được liền quay đầu nhìn thoáng qua. Thân hình Lộ Vân Phàm nhìn rất quen thuộc, bất quá,
chính là mái tóc xoăn trên đầu kia anh nhìn thấy có chút xa lạ. An Hồng
nhìn thấy Hồ Đan Ny chạy chậm đuổi theo ở bên người Lộ Vân Phàm. Cô gái
đang ngẩng mặt lên, không biết đang nói với anh điều gì đó. Cô lặng yên
quay đầu lại, phát hiện Hàn Hiểu Quân đang nhìn cô.
"Có chuyện gì vậy?" Hàn Hiểu Quân thấp giọng hỏi.
"Không có gì." An Hồng cười, nhưng không nói năng gì nữa.
Sau khi An Hồng và Hàn Hiểu Quân kết giao với nhau, người cao hứng nhất đếng quá mức mẹ Hàn. Thỉnh thoảng bà lại bảo
Hàn Hiểu Quân đưa An Hồng về nhà ăn cơm. Sau khi nhìn thấy An Hồng bà
liền lôi kéo tay cô càng không ngừng tán gẫu. Mẹ Hàn lập một kế hoạch
đối với tương lai của Hàn Hiểu Quân và An Hồng hết sức tường tận và cẩn
thận. Bà nói với An Hồng, phòng ở của Hàn Hiểu Quân phải đến mùa thu năm 2005 mới có thể bàn giao được. Trước đó, hi vọng hai người hãy kết
giao với nhau cho thật tốt, bồi dưỡng tình cảm, đợi đến khi được nhận
phòng ở, sẽ tiến hành chứng nhận bất động sản. Khi đó sẽ viết tên của cả hai người Hàn Hiểu Quân và An Hồng. Rồi sau đó sẽ trang hoàng phòng ở
hoàn chỉnh. Đến mùa xuân hoặc mùa thu năm 2006, hai người trẻ tuổi đã có thể kết hôn rồi. Trải qua một, hai năm, chờ đến khi đứa nhỏ được sinh
ra rồi, ba Hàn ba và mẹ Hàn liền chuyển nhượng quán ăn Quân Hiểu, dành
thời gian để chăm sóc đứa nhỏ của bọn họ, bắt đầu
hưởng thụ tuổi già yên tĩnh. Hai người trẻ tuổi cũng có thể được rảnh
tay chân để phát triển sự nghiệp của chính mình.
Mẹ Hàn cứ một lần lại một lần nói đến chuyện này. Mà mỗi một lần, An Hồng cũng chỉ là lẳng lặng nghe, không có trả lời.
Hàn Hiểu Quân ngồi ở bên cạnh cô, anh sẽ ôm siết lấy vai của An Hồng nói với mẹ của mình: "Mẹ, bây giờ mẹ