"Tần Nguyệt, loại
chuyện tình cảm như thế này là phải do hai bên tình nguyện, hai người
cảm thấy thích hợp liền ở một chỗ, nếu cảm thấy không thích hợp, thì
chia tay nhau cũng là bình thường, không cần thiết cứ phải là lúc nào
cũng phải dính chặt lại với nhau ở cùng một chỗ."
"Làm sao cậu biết là mình và anh ấy không thích hợp với nhau?" Tần
Nguyệt mở to hai mắt nhìn, lập tức lại biến thành một vẻ mặt biểu lộ
thống khổ, "An Hồng, An Hồng, cậu hãy giúp mình một chút đi! Hiện tại
mình không dám gọi điện thoại cho Hiểu Quân. Mình chỉ dám gửi tin nhắn
cho anh ấy, nhưng anh ấy cũng không nhắn tin trở lại cho mình. Mình gửi
thư qua bưu điện cho anh ấy, nhắn tin ở trên QQ cho anh ấy, anh ấy cũng
đều không hồi đáp lại. Kỳ thực mình có rất nhiều, có rất nhiều lời nghĩ muốn nói với anh ấy. Mình và anh ấy biết nhau cũng đã nhiều năm như vậy rồi, tụi mình cũng không phải là thường xuyên cãi nhau, anh ấy cũng đã
từng đối với mình rất tốt! Mình biết mẹ anh ấy không thích mình,
nhưng mà mình có thể thay đổi, mình cũng có thể
sửa chữa mà! Mình sẽ ăn cơm thật ngon, mình sẽ tích cực làm việc nhà,
mình..."
"Tần Nguyệt!" An Hồng đè tay Tần Nguyệt lại, cắt ngang những lời nói
thao thao bất tuyệt đầy sự kích động của Tần Nguyệt, "Cậu có nói những
lời này với tớ cũng vô dụng thôi! Mấu chốt là thái độ của Hiểu Quân. Tớ
nói thật với cậu đó." An Hồng nghĩ nghĩ, thấy ánh mắt của Tần Nguyệt
nhìn mình mang theo sự chờ mong, cô bình tĩnh nói: "Tần Nguyệt, tớ cảm
thấy cậu và Hiểu Quân thật sự không được thích hợp đâu."
"Đây chỉ là cạu cảm thấy! Cậu không biết chuyện giữa hai chúng tớ!" Tần Nguyệt lớn tiếng kêu lên.
"Thôi được rồi, được rồi, được rồi!" An Hồng có chút không nén nhịn
được, "Tớ không biết chuyện giữa hai người, hiện tại bà ngoại của tớ còn đang trong tình trạng như vậy, tớ đây cũng không có thời gian để đi
quản chuyện của hai người. Cho nên cậu đến nhờ tớ đi khuyên nhủ Hiểu
Quân cũng sẽ không đáng tin đâu! Tần Nguyệt, tớ biết bây giờ cậu rất khổ sở, nhưng mà cậu vẫn còn trẻ như vậy, thật
không đáng để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy."
Tần Nguyệt ngừng khóc, cô lạnh lùng nhìn An Hồng, nói: "An Hồng, có
phải cậu đặc biệt không hy vọng mình và Hiểu Quân hòa hảo với nhau hay
không?"
"Tớ không có ý tứ này."
"Vậy vì sao cậu không giúp mình?" Tần Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Hiểu Quân là bạn tốt của cậu, mình cũng là bạn tốt của cậu. Chúng ta đều đã
biết hơn mười năm rồi,