Tâm Đan mở cửa đi vào bên trong, diện tích phòng không quá rộng, từ cách bày trí có thể thấy theo đúng lời Ngụy Giang Thiên nói, đã lâu rồi anh
không sử dụng phòng làm việc này
Tâm Đan mở cửa đi vào bên trong, diện tích phòng không quá rộng, từ cách bày trí có thể thấy theo đúng
lời Ngụy Giang Thiên nói, đã lâu rồi anh không sử dụng phòng làm việc
này. Cũng hợp lý, vì anh đã sang Mỹ mười hai năm rồi, gần đây mới trở
về, nói vậy là phòng làm việc này cũng mới được bày trí gần đây vì trong phòng vẫn còn mùi nước sơn tường. Điều này đủ để chứng minh viện trưởng ở đây xem trọng anh như thế nào.
Cách bày trí đơn giản, không có vật dụng cá nhân như hình ảnh gì càng làm căn phòng thêm lạnh lẽo. Tâm
Đan đi tới ghế sô pha màu đen phía giữa phòng ngồi xuống. Cũng may cái
ghế này diện tích không nhỏ, ngủ cũng sẽ không thấy không thoải mái. Có
lẽ là do quá mệt mỏi nên cô nhanh chóng thiếp đi, không biết tới mấy giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại. Tâm Đan dịu mắt, sự mệt mỏi vẫn còn
đọng lại một ít vì vậy cô chỉ muốn được ngủ nướng một vài phút, cô trở
mình, vừa xoay người thì thấy Ngụy Giang Thiên đang ngồi phía sau bàn
làm việc bên kia. Trong phút chốc, sự thèm thuồng ngủ nướng của cô tan
đâu mất hết, Tâm Đan ngồi dậy. "Thầy Ngụy..."
"Ừ" Ngụy Giang
Thiên không nhìn cô, hình như đang chuyên tâm làm gì đó. Tâm Đan cũng
không định làm phiền anh, nào ngờ đột nhiên anh nói thêm vào. "Em có thể về trường được rồi, vừa rồi trưởng khoa nói với tôi tình hình của bạn
em đã ổn định hơn rất nhiều, một vài ngày là có thể xuất viện."
"Cậu ta tỉnh lại rồi sao? Em đi xem thử... »
"Không cần đâu!" Ngụy Giang Thiên nói. "Vừa rồi cậu ấy bảo vết thương hơi ngứa nên bác sĩ cho uống thuốc, đã ngủ rồi."
"Vết thương ngứa? Thế sao thầy nói tình trạng ổn định hơn rồi?"
Ngụy Giang Thiên lúc này mới nâng mắt nhìn cô, thản nhiên chầm chậm giải
thích. "Tình trạng ngứa vết thương thường xuất hiện khi cơ thể bắt đầu
có dấu hiệu hồi phục, tức là kéo da non chuyện này đồng nghĩa với việc
da đang tái tạo tổ chức mới, các mút thần kinh được phục hồi. Khi nó
tiết ra Histamin sẽ gây ngứa, tuy nhiên em cũng không nên quá lo lắng,
bởi dấu hiệu ngứa chính là tín hiệu tốt, nó muốn thông báo cho con rằng
các vết thương sắp khỏi và đó là một hiện tượng sinh lí bình thường.điều này chứng minh tình trạng hồi phục của cậu ấy rất tốt."
Tâm Đan
nghe anh giải thích, cũng hiểu được nguyên lý gì gì đó, cô gật đầu rồi
nhanh chóng thắc mắc lại. "Ể, cậu ấy bị chém một dao tới tận xương, nghe nói đến xương cũng bị tổn thương cơ mà...chỉ trong một đêm liền kéo da
non sao?"
Nếu vậy thì Cục Tiêu chính là siêu nhân, cần nhân giống gấp.
"Tình trạng hồi phục của từng người sẽ khác nhau, với lại ai nói cho em biết cả người cậu ấy chỉ có một vết thương?"
"Hả?" Dĩ nhiên là bác sĩ nói rồi...
"Xem đi." Ngụy Giang Thiên đưa một mớ tài liệu trên bàn về phía cô. Tâm Đan
nhận lấy lật ra xem, Ngụy Giang Thiên cũng nói vào. "Vết thương cũ, bao
gồm cả bị đánh, bị té, bị chém, bị va quẹt có tổng cộng mười bốn vết.
Tất cả đều đang có dấu hiệu hồi phục rất tốt, có điều một cậu nhóc mà
lại chịu nhiều vết thương thế này, kiệt sức cũng không phải chuyện khó
hiểu. »
Tâm Đan im lặng.
Thật ra đối với hoàn cảnh này, cô là người thấu hiểu hơn ai hết. Một khi đã không có chốn nương tựa rồi
thì chỉ có cách bỏ qua mọi vết thương trên người, cho dù có đau rát thế
nào thì cũng phải cố chịu, chỉ cần có thể sống đã là quý giá lắm rồi.
Trong làn mưa đổ những đứa trẻ không ô chỉ có thể nhắm mắt mà đi tiếp,
dù có bão tố phong ba cỡ nào cũng không thể dừng lại, càng không được
dừng lại.
Ngụy Giang Thiên ghi gì đó lên hồ sơ sau đó để qua một
bên, đồng thời đứng lên mặc áo khoác vào. "Đi thôi, tôi đưa em về
trường."
"Không cần đâu ạ..." Tâm Đan vội từ chối, dù gì quan hệ
của cô và Ngụy Giang Thiên cũng chỉ là thầy trò, tự nhiên nghe thấy câu
nói kia của anh làm cho cô có chút kỳ lạ... mà kỳ lạ ở đâu thì thật sự
không hiểu nổi.
Ngụy Giang Thiên nhìn cô. "Đi thôi."
"Thật sự không cần..."
"Em sẽ phải tốn thêm tiền đi taxi đấy." Ngụy Giang Thiên đi lướt qua cô, ra tới cửa thì quay lại. "Có muốn tiết kiệm một khoản tiền này không?"
Đương nhiên là muốn rồi. Từ hôm qua tới giờ, tiền viện phí, tiền phòng, tiền thuốc cho Cục Tiêu cũng hao tốn rất nhiều rồi...
Còn không tiết kiệm thì tháng này chắc cô hít không khí mà sống.
Cô đi theo sau anh ra ngoài, vừa bước ra đã cảm nhận được mấy ánh mắt đánh giá khó hiểu của y tá trực ban bên ngoài. Chắc họ đang thắc mắc không
biết cô gái này là ai? Rõ ràng khi nãy thầy Ngụy vào phòng một mình
nhưng sao giờ lại có hai người đi ra?
Cả hai người một trước một
sau đi xuống tầng hầm đỗ xe, Tâm Đan nghe thấy một tiếng "Bíp" từ thiết
bị an toàn của xe phát ra. Ngụy Giang Thiên nói. "Lên xe đi."
Tâm Đan từng nghe nói, dòng BMW này vô cùng đắc đỏ. Thiết kế thanh lịch
sang trọng với sự kết hợp giữa hai màu trắng đen, xe có hai chỗ ngồi,
hai ghế sau cũng chỉ mang tính trang trí. Lúc ngồi vào ghế lái phụ, nhìn qua kính chắn gió, Tâm Đan có cảm giác như bản thân đang ngồi trong một phi thuyền vũ trụ. Trong xe còn thoang thoảng mùi nước rửa vệ sinh xe,
có lẽ vừa được anh tẩy rửa cách đây không lâu.
Cả đời cô cũng chưa dám mơ mình có thể ngồi trên cái xe sang trọng này.
Ngụy Giang Thiên nhìn qua thấy Tâm Đan đang ngó nghiêng quan sát cái ghế ngồi thì buồn cười. "Thắt dây an toàn vào."
"À..." Tâm Đan gật đầu, nhanh chóng làm theo. Xe rời khỏi tầng hầm bệnh viện, chạy nhanh trên đại lộ.
Đi được một lúc, anh lại hỏi. "Muốn ăn gì không?"
Tâm Đan lắc đầu.
"Bây giờ ở trường vẫn chưa điểm danh, tôi đưa em đi ăn sáng."
Tâm Đan lại lắc đầu.
Ngụy Giang Thiên hơi đưa mắt nhìn qua. "Bỏ bữa không tốt cho dạ dày."
Lần này Tâm Đan lắc đầu nguầy nguậy.Ngụy Giang Thiên khó hiểu. "Sao không nói chuyện?"
Tâm Đan mím môi, nghĩ ngợi một lúc rồi lấy điện thoại ra vào mục tin nhắn bấm một hàng chữ có nội dung: Em chưa đánh răng.
Cô đưa qua chỗ anh, Ngụy Giang Thiên nhìn vào màn hình rồi khẽ cười giơ
tay ấn nút tắt điều hòa, cửa xe nhanh chóng hạ xuống. "Có thể nói chuyện rồi."
"Em, không cần đâu, hôm qua em đã dặn Mộng Hương chuẩn bị cháo trắng ở ký túc rồi, em về đó ăn là được."
Ngụy Giang Thiên đánh tay lái đi về hướng trường Bách Nhật, tiện miệng nói.
"Ba chữ "không cần đâu" này từ đêm qua tới giờ em nói nhiều nhất."
Tâm Đan rụt cổ, không biết nói gì thêm. Lúc gần tới trường, cô vội xin anh
cho xuống xe cách đó một khoảng. Dù gì cả đêm cô không về ký túc, giờ
lại được một cái xe sang trọng, hơn nữa còn là thầy Ngụy đưa về, để
người khác nhìn thấy kiểu gì cũng sẽ phát huy tối đa trí tưởng tượng
phong phú của họ cho mà xem. Cũng may mắn cho cô là Ngụy Giang Thiên
không có ý kiến gì về việc này, Tâm Đan nghĩ chắc anh cũng có cùng chung một suy nghĩ không muốn bị hiểu lầm như cô.
Dù gì chỗ Ngụy Giang Thiên bỏ cô xuống cũng chỉ cần đi thẳng là tới trường nên cũng không lo chứng mù đường tái phát làm cô đi lạc. Trước khi chuẩn bị rời đi, Ngụy
Giang Thiên nhìn qua cửa sổ xe nói với cô. "Nhớ ăn sáng."
Tâm Đan chớp mắt một cái, ù ù cạc cạc gật đầu. Nhìn chiếc xe chạy đi, cô lại
càng thêm ngu ngơ hơn, lẩm bẩm. "Nhớ ăn sáng? Ý gì chứ?"
Cô cũng
gạc qua một bên, từng bước đi ven lề đường. Phố phường tấp nập, người đi chợ mua rau người đi đến văn phòng, tiếng còi xe cũng đủ làm cho người
ta điên đầu. Lúc cô đi gần tới trường thì ở đâu từ phía sau xuất hiện
một chiếc xe màu đen sang trọng thắng gấp bên cạnh cô làm Tâm Đan giật
cả mình, chưa kịp nhìn xem chuyện gì xảy ra thì trên xe bước xuống hai
người đàn ông mặc vest đen cao hơn cô cả cái đầu, mỗi người một bên tay
giữ cô lại rồi bất ngờ ném mạnh vào ghế sau của xe. Cửa sau đóng lại,
Tâm Đan trong phút chốc nằm sấp trên ghế. Không phải, nói một cách chính xác hơn, cô nằm sấp trên đùi Nguyễn Trọng Hy.
Mẹ nó, cái tư thế gì thế này?
Cô định ngồi dậy thì bất ngờ bị Nguyễn Trọng Hy ấn chặt phần lưng làm cho cô không tài nào dịch chuyển được.
Tâm Đan hét lên. "Buông ra!"
"Không buông."
"Nguyễn Trọng Hy tôi cảnh cáo anh, tôi hét lên đấy."
"Hét đi." Nguyễn Trọng Hy lạnh lùng nhìn cô. "Ở đây ngoài tôi và tài xế của tôi thì còn ai có thể nghe em hét?"
"Anh...chú... cái tên biến thái này..." Tâm Đan cảm thấy máu nóng đang dồn lên đỉnh
đầu của mình, cô bực bội gằng giọng. "Anh muốn cái gì hả?"
"Xin lỗi đi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Vì dám dập điện thoại của tôi."
Cô im lặng cắn môi. Nguyễn Trọng Hy nhìn vẻ mặt quật cường kia của cô,
trong lòng có chút không vui vẻ. "Hoặc là xin lỗi, hoặc là nằm yên trên
chân tôi như vậy."
Bà nó... tổ tiên nó... Tâm Đan chỉ hận không thể chửi thề, cuối cùng vẫn phải biết thời thế, bực dọc hô. "Xin lỗi!"
"Xin lỗi cái gì?" Nguyễn Trọng Hy hỏi lại.
"Tôi, tôi không nên dập điện thoại của anh."
Nguyễn Trọng Hy mỉm cười buông tay, Tâm Đan vội ngồi thẳng dậy rồi lui ra dán sát vào cửa xe. "Tôi phải về trường."
"Hôm nay cô không cần về trường, tôi giúp cô xin phép rồi."
"Chú nói tôi không cần về trường thì tôi phải như vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Chú..." Tâm Đan tức nổ con mắt. "Ai cho chú cái quyền quyết định như vậy chứ?"
"Vì tôi là ân nhân của cô."
Ân nhân? Ân nhân cái con mắt anh.
"Chú...chú muốn đưa tôi đi đâu."
Nguyễn Trọng Hy không trả lời cô mà nhìn sang tài xế ra lệnh. "Tới trường đua."