Người của Thần Kinh Hoa Hồng lần lượt xuất hiện, người dẫn đầu cầm
trong tay một chiếc hộp bằng kim loại vuông vức. Chẳng mấy chốc, một
toán người vũ trang tận răng bước ra từ trong đám sương mù dày đặc, kẻ
đi đầu cường tráng, mắt như báo, lông mày rậm, khuân một rương kim loại
còn lớn hơn.
“Tên khuân thùng kim loại phía đối diện chính là thủ hạ được tín
nhiệm nhất của Cò Trắng, tên là Đinh Võ.” Giọng của Lacrimosa đang giới
thiệu tên của mọi người cho Guest.
“Cò Trắng có đến không?”
“Có. Ẩn mình phía sau. Sương mù quá dày, chúng tôi không thấy được.”
Lacrimosa lại nói, “Đây cũng là một trong những nguyên nhân chúng tôi
thất thủ. Trong băng đảng của Cò Trắng có một người nằm vùng của hình
cảnh quốc tế, chính là người mặc áo đen tóc trắng, tên là Khin. Thông
tin Khin phản hồi với chúng tôi thì báo rằng lần này Cò Trắng sẽ không
tham dự giao dịch, cho nên chúng tôi đã xem nhẹ lực lượng vũ trang của
bang Cò Trắng. Sau này ngẫm nghĩ lại toàn bộ quá trình, thật ra là bởi
vì thân phận nằm vùng của Khin đã bị lộ, Cò Trắng tương kệ tựu kế, cố ý
mớm sai tin tức.”
Hai bên bắt đầu giao dịch. Người của Thần Kinh Hoa Hồng dùng tiếng
Anh, bên Đinh Vũ dùng tiếng Miến Điện. Khin đóng vai phiên dịch viên
tiếng Anh. Sau khi xác nhận giá cả thoả đáng, Đinh Võ mở rương kim loại ra để mọi người thấy từng xấp từng xấp tiền đô la, ngoài ra còn có một số lượng lớn kim cương dạng thô.
“Tại sao nhất định phải dùng tiền mặt, và giao dịch trực diện?” Guest hỏi.
“Sau lưng Cò Trắng là một lực lượng chính trị. Bọn chúng đóng vai trò rửa tiền.”
Hai bên trao đổi hộp kim loại. Sau đó thoắt cái, mọi thứ thay đổi trong chớp mắt—-
Guest chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình bị rung lắc dữ dội, bên cạnh
vang lên một mệnh lệnh gắt và quyết liệt: “Go! (Đi)” Cô bị hai người
đàn ông cầm súng đột ngột xông lên bắt giữ, lôi qua phía của Đinh Vũ! Cô ngoái đầu, chỉ thấy một họng súng đen ngòm đang nhắm thẳng vào đầu
mình, “Freeze! (Đứng yên!)”
“Lúc này hai tay của tôi bị chúng giữ quặt sau lưng. Động tác của
bọn chúng rất nhanh nhẹn, đã mưu tính từ trước.” Giọng của Lacrimosa
bình tĩnh vang lên.
Ngay vào lúc này, Đinh Vũ chợt xoay họng súng, “pằng,” bắn nổ đầu của Khin.
Trong đám sương mù, hết thảy đều vô cùng đột ngột. Hình cảnh quốc tế và Cục 19 cùng xông ra từ phía đàng tây, Thịnh Diễm có mặt trong
đó. Ống kính lại rung lắc dữ dội lần nữa, Mai Đỗ Sa bị hai thủ hạ của Cò Trắng lôi chạy về phía sương mù.
“Tạm ngừng.” Guest chợt nói.
Thế giới ấy chợt im bặt. Đạn và vệt máu đang bắn ra đều nằm lơ lửng giữa không trung.
Guest bước ra khỏi vị trí của Mai Đỗ Sa, đi tỉ mỉ quan sát từng người một ở hiện trường, chỉ có điều anh ta không có hình dáng, anh ta chỉ
tay là có thể xuyên qua cơ thể của từng người, tựa như anh ta là ma.
Anh ta có thể tiến vào thế giới này, nhưng không thay đổi được bất cứ
một li một tị nào, cho dù chỉ là phương hướng của viên đạn.
Guest đi về phía Thịnh Diễm. Đây có lẽ là hình ảnh sinh động và hoàn chỉnh cuối cùng Thịnh Diễm để lại cho thế giới. Tóc anh cắt ngắn, mặc
trang phục tác chiến của đội đặc chủng. Áo giáp chống đạn bó chặt người anh. Khuôn mặt của anh trẻ trung và mạnh mẽ đầy sức sống, hai tay hai
súng bắn về phía Đinh Võ. Chiếu theo động tác tránh né của Đinh Võ,
trong giây tiếp theo, đạn sẽ xuyên qua xương bả vai phải của hắn, khi đó tay của hắn sẽ buông lỏng, chiếc hộp kim loại đựng Siren sẽ rớt xuống
đất. Ánh mắt của anh sắc bén, căm ác như thù. Anh sắp sửa liều mạng
giành cho bằng được chiếc hộp đựng chứng cứ phạm tội của Thần Kinh Hoa
Hồng ngay sau đó. Mà từ trong đám sương mù, một gương mặt như của quỷ
chợt xuất hiện—Cò Trắng, ánh mắt như diều hâu, trong tay lăm lăm một cây súng máy đen lù lù, phía sau thấp thoáng bóng người, súng đạn thành
rừng, một cuộc săn bắn với mức chênh lệch cực lớn sắp sửa bắt đầu.
Ánh mắt của Guest lại quay về phía Thần Kinh Hoa Hồng. Cả đám người
đang khuân rương đựng mỹ kim và kim cương thô, lợi dụng hai bên kia đang giao đấu, nhanh chóng rút lui. Ánh mắt của bọn họ đều loé những tia
nhìn giảo hoạt, áo quần do đang di chuyển nhanh chóng mà bị gió thổi
phồng lên. Giống như đang xem một bức tranh, một bức tranh tàn nhẫn, đã
định sẵn kết cục bi thảm cho phe chính nghĩa.
Guest lại nhìn Thịnh Diễm một hồi lâu, mở miệng chậm rãi nói: “Tiếp tục đi.”
Đạn. Những thi thể nhuốm ánh dương ban mai màu máu và sương mù. Im
lặng chết chóc. Ống kính chuyển góc đến mặt sông Mekong, giằng co và
chống cự dữ dội. Sau đó có một vật gì đó máu ròng ròng bị Mai Đỗ Sa cầm
trong tay, xuất hiện trước mặt Guest, y hệt như đang nằm trong tay anh
ta. Rồi cả một thế giới tắt ngúm thành màu đen, lập tức trở về Safe
Mode của Maandala.
Tựa như mới trải qua một giấc mơ. Guest nhấc tay, những đốm quang chớp chớp, như tinh thể.
“Vật lúc vừa rồi là gì?” Ý anh ta là vật ròng ròng máu đột ngột xuất hiện trước mắt.
“Thiết bị định vị cấy trực tiếp vào người tôi do Thần Kinh Hoa Hồng cài
đặt.” Lacrimosa lặng lẽ đáp. “Tôi thoát ra được khỏi hai tên kia liền
tự moi nó ra.”
“Tại sao Thần Kinh Hoa Hồng lại làm như vậy?”
“Để bảo đảm sự trung thành của tôi. Tôi phải chấp nhận thì mới có thể
tham gia giao dịch của bọn chúng. Nhưng không hẳn là không hữu ích.
Cục 19 biết được vị trí của tôi là thông qua nó.”
“Cô vứt nó đi chưa?”
“Lúc đó tôi cắt đứt nguồn điện của nó xong bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, chả
biết bị nước cuốn đến phương nào, nhưng vẫn còn nắm chặt nó trong tay.”
“Vậy hiện giờ nó đang nằm ở đâu?”
“Nhà tôi.”
“Tại sao Cục 19 chưa lấy đi?”
“Bởi vì Mai Đỗ Sa đã được chỉ định là “chết rồi,” cho đến bây giờ Cục
19 không muốn trong hồ sơ xuất hiện bất cứ thông tin gì gây mâu thuẫn,
cho nên nó trở thành chứng cứ do tôi bảo tồn.”
“Cô biết nó là gì?”
Guest hỏi một câu rất bất ngờ, Phương Trì ngơ ngác chưa hiểu, “Ý anh là sao?”
“Thịnh Diễm giành được hộp đựng công thức của Siren, nhưng kết quả là Cục 19 phát hiện nó là thùng rỗng, đúng không?”
“Phải.”
“Cô luôn cho rằng cô bị Cò Trắng bắt đi là do thân phận nằm vùng của cô
bị lộ, là cô đã làm liên luỵ đến chiến hữu của mình, đúng không?”
Tim của Phương Trì như bị đâm cho một nhát dao đau điếng, cắn chặt răng đáp: “Phải.”
“Nhưng thật ra Thần Kinh Hoa Hồng và Cò Trắng vốn không biết cô là
ai. Thân phận nằm vùng của cô, trên thực tế là do Cục 19 khiến bị lộ.”
“Không thể nào!”
Phương Trì giật nảy mình! Nhưng Guest vẫn tiếp tục nói:
“Cục 19 cũng tưởng là thân phận nằm vùng của cô đã bị lộ y như cô, thế
là trong bản công bố sau đó thì thừa nhận luôn thân phận nằm vùng của
cô. Điểm xuất phát của họ không sai, chỉ muốn bảo vệ danh dự của cô,
cho Mai Đỗ Sa vinh quang xứng đáng.
“Nhưng đối với Thần Kinh Hoa Hồng mà nói, cô chẳng qua chỉ là một hộp
đựng đồ di động, một công cụ dùng để gạt hình cảnh quốc tế và Cục 19.
“Cô có phải người nằm vùng hay không, đối với Thần Kinh Hoa Hồng và Cò
Trắng mà nói, đều không quan trọng. Cô là người sống hay xác chết, đối
với chúng, cũng không quan trọng.”
Guest nói:
“Thứ mà bị cài vào trong người cô, không phải chỉ là một thiết bị định
vị. Nếu tôi đoán không lầm, trong đó có một tấm thẻ nhớ siêu nhỏ có ghi công thức điều chế Siren.”
Phương Trì bỗng cảm thấy tức ngực. Cô ra sức ấn mạnh vào lồng ngực, hỏi anh ta: “Anh dựa vào đâu?”
“Thần Kinh Hoa Hồng vốn không quan tâm việc cô bị bắt đi. Cô nhìn kỹ vẻ mặt của bọn chúng xem, tựa như bọn chúng đã sớm biết cô sẽ bị bắt
đi. Lần trước tôi cắt mất âm thanh của đoạn phim Thịnh Diễm bị hại khi
tôi cho cô xem—-Tôi không hy vọng cô phải mang gánh nặng tâm lý, nhưng
đúng là bọn chúng đã dùng Thịnh Diễm để uy hiếp Cục 19 giao cô ra.
“Bởi vì trên người cô, có đủ chứng cứ phạm tội để ghép tội Thần Kinh Hoa Hồng.”
Phương Trì kinh hoàng, giật phăng cặp kính huyễn thực ra. Cảnh trước mắt cô thoáng quay cuồng mơ hồ, cô chống bàn để đứng cho vững, rồi bắt
đầu đi lục tung nhà lên tìm xem cái thiết bị định vị kia nằm ở đâu.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng chuông vang lên.
“Phương tiểu thư, thức ăn đã ship tới ạ!”
“Đợi tôi chút!” Cô đáp theo phản xạ, sau đó—–
Phương tiểu thư?
Làm sao y biết cô họ Phương? Lúc cô đặt thức ăn ship đến nhà, chưa
từng bao giờ dùng tên thật. Trực giác của cô không cho cô thêm thời gian để suy nghĩ, bổ nhào ra ngoài ban công, nhảy thẳng xuống!
Tiếng nổ vang dội chấn động phía sau lưng cô.
Cô rớt sâu xuống hồ nước nhân tạo khổng lồ của tiểu khu. Nước hồ màu xanh đặc sệt tràn vào tai cô, vào mũi cô, đầu cô ong ong, ong ong. Bản
năng sinh tồn sau bao năm huấn luyện khiến cô tự động giãy người nổi dần về phía mặt hồ, trèo lên bờ, loạng choạng chạy trốn vào một bên đường
của tiểu khu. Căn hộ của cô đã biến thành một lỗ đen trống hoác giữa
nguyên một toà nhà, đang toả khói đen kịt.
Cô định thần, sờ sờ túi, di động và tiền vẫn còn đó. Di động chống nước, cô gửi cho mẹ một tin nhắn:
—-Thân phận bị lộ, người bình an, chú ý an toàn, thương.
Xong lại nhìn thấy một tin nhắn do Tạ Vi Thời gửi đến:
—-Tối nay 6pm, Lifeline, gấu lảng vảng.
Cô dứt khoát xoá tin nhắn đó đi, rút thẻ sim và thẻ nhớ, vứt di động
vào hồ nước nhân tạo. Trong lùm cây rậm rạp, cô cởi áo thun vào quần
soóc siêu ngắn ra, vắt khô nước, mặc lại vào người, rồi chạy nhanh như
bay ra khỏi tiểu khu.