Cuối buổi, Phương Trì leo ra khỏi cửa sổ của phòng thay đồ. Phi Phi
cho cô hay, đêm nay nemo sẽ có một hoạt động tập thể lớn, rất có khả
năng là người từ phía Nhộng sẽ xuất hiện.
Phương Trì gọi điện thoại thuật lại cho mẹ cô những chuyện liên quan
đến Từ Danh, để bà báo cho cảnh sát biết việc Từ Danh mất tích rất có
khả năng là do tổ chức tội phạm nào đó đang nhắm vào nemo để tấn công.
Còn việc an ủi Phương Viện thì cô lại không nhờ mẹ, mà gọi điện thoại
cho Hà Tâm Nghị đang đi công tác.
“Chú Đạo Minh, bên chị con, cảm phiền chú ạ.” Cô nói.
Hà Tâm Nghị mới hiểu rõ được tình hình, rất lo âu, hỏi Phương Trì: “Mèo Con, con có sao không?”
“Không sao, con còn thuốc ức chế alpha. Chuyện gì cũng cân được.” Cô thản nhiên đáp.
Hà Tâm Nghị không biết nói sao cho phải, thở dài thườn thượt một tiếng.
Phương Trì bắt xe về, dọc đường ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, ngỡ như đang trong mơ.
Trong tôi, chàng là tất cả của tất cả, hết thảy của hết thảy, còn trong cô thì sao!
Mỗi một lời chất vấn của Đinh Phi Phi nặng như một cú đấm, đập mạnh
vào tim cô. Mà tim cô vẫn mãi mịt mờ, cô không nhìn rõ được tình cảm
của mình đối với Tạ Vi Thời, trong tim cô như có một tầng kính đục rất
dày, Tạ Vi Thời ở bên kia, còn cô thì bị giam ở bên này. Cô sờ soạng
tấm kính đục ấy, muốn vượt ra, nhưng không sao nhìn rõ được bóng hình mờ mờ thấp thoáng của chàng.
—-Không phải là em không muốn yêu anh. Là em không có khả năng.
—-Những lời anh nói với chú Đạo Minh, có lẽ em nên vui đúng không. Nhưng em không có khả năng để vui. Một con người mà ngay cả chính bản thân
mình cũng không hạnh phúc được, thì làm sao mang được hạnh phúc đến cho
anh?
—-Kết hôn ư? Em không dám nghĩ.
Tạ Vi Thời.
Trong lòng cô không ngừng gọi ba chữ đó, cuối cùng nước mắt rơi như mưa.
—–Renggggggg. Điện thoại bất chợt đổ chuông. Phương Trì lau nước
mắt, trông thấy đó là điện thoại đến từ công ty Maandala. Bắt máy,
Reboot gọi.
“Shi-tô—–“ Anh ta thở hồng hộc, “Tớ vừa mới để ý thấy, hai hôm nay
Shi-tô lên mạng cả mấy lần í, tớ chả biết là để làm gì nữa. Vừa rồi lại lên tiếp, cậu có muốn xem một chút không?”
“Được.” Phương Trì đáp ngắn gọn.
Có vẻ như lời nhắn để lại cho Shi-tô lần trước đã thành công câu được con cá bự này. Hắn lên mạng nhiều lần thì chắc là vì để tìm cô. Cúp
điện thoại xong, Phương Trì chuẩn bị cất máy, chợt phát hiện mình sắp
sửa đến tiểu khu của Tạ Vi Thời—ban đầu cô định đi tìm chàng một chút để nói chuyện về vụ Nhộng. Nhưng sự xuất hiện của Shi-tô khiến cô quyết
định thay đổi hướng đi. “Bác tài, đi tiểu khu Bến Phong Kiều.”
“Được.”
Xe chuyển hướng, nhưng vẫn phải chạy ngang qua toà nhà của Tạ Vi
Thời. Cô nhìn toà nhà từ xa ngày một đến gần, chợt cúi đầu, gửi một tin
nhắn.
—Anh ra ngoài nhìn lên trời, trên trời có thứ này lạ lắm.
Xe taxi phóng rất nhanh, sau khi lướt qua toà chung cư của chàng rồi, cô vẫn ngoái đầu nhìn không từ bỏ ý định. Thế rồi cánh cửa sổ kiểu xưa được đẩy mở, có một người thò đầu ra, nheo mắt nhìn lên trời, dường như có thể thấy đường vểnh cong cong của khoé miệng. Xe rẽ ở khúc cua,
tất cả đều biến khỏi tầm mắt.
Phương Trì nhìn cánh chim trắng bay ngang cửa sổ, trong tầm nhìn hoàn toàn không lưu lại hình bóng của nó. Di động kêu “đinh” một tiếng—–
—Em gạt anh?
Khoé miệng của Phương Trì cong lên, cười cười, gõ:
—Anh tưởng đây là Maandala à? Trên trời có một My Gian Xích rõ bự.
Chàng gửi một biểu tượng kinh bỉ.
Cô lại gõ:
—My Gian Xích đã không vào Maandala hai tháng trời rồi.
Chàng trả lời rất nhanh:
—Lỗ hổng của Maandala bị lấp mất. Không dùng Avatar thì anh ta không thể vào được Maandala.
—Hình như anh hiểu Maandala rất rõ.
—Làm quạ, làm sao không hiểu cho được.
—Thật sự không đăng ký một avatar sao?
Im lặng hồi lâu, chàng gửi lại một tin nhắn:
—-Anh có, nhưng không hay dùng.
Phương Trì liếc nhìn, rồi buông di động. Cuối cùng thì chàng đã thừa nhận. Nhưng cô cũng không muốn tiếp tục hỏi thêm. Dù sao thì cô cũng
vẫn giữ nguyên bí mật về Lacrimosa đấy thôi.
Về đến nhà, Phương Trì vội vàng gọi thức ăn bên ngoài, sau đó vào
Maandala. Quả nhiên Shi-tô vẫn còn trên mạng, sau khi cô lên mạng,
Shi-tô nhanh chóng xuất hiện trước chỗ ở của Lacrimosa. Lacrimosa mở cửa cho hắn vào. Thanh trường đao lại xuất hiện trong tay hắn, tiếp tục
khắc chữ:
Cô để lại tin nhắn cho tôi, nói là có video của Thịnh Diễm bị bắt trong quá trình thi hành nhiệm vụ Truy Bắt Hồ Ly?
Phương Trì thản nhiên đáp: “Đây là sàn gỗ nhà tôi, khắc hỏng là phải đền tiền.”
Có hay không. Gương mặt tinh tế của Shi-tô phẳng lặng như nước đọng, hắn không hề quan tâm đến lời cô nói.
“Có.” Phương Trì bình tĩnh đáp, nhưng vạn phần kiên vững.
Vì sao mà cô có?
“Bởi vì tôi có mặt ở hiện trường.” Lacrimosa chậm rãi nói ra những lời này, ánh mắt của cô nhìn Shi-tô chăm chú đầy cảnh giác.
Kẻ cướp tài khoản vẫn luôn bình tĩnh, bất động thanh sắc. Nhưng lần
này, Phương Trì cảm nhận được sự kinh ngạc của hắn. Cho dù hắn không
nói gì, chỉ tiếp tục khắc chữ. Nét viết bay lượn nhưng lại cố ý bị kiềm hãm, rõ ràng là hắn đang ra sức đè nén tâm trạng của mình.
Mai Đỗ Sa còn sống
Hắn khắc xong, lại nhanh chóng phất đao xoá sạch hàng chữ ấy.
Phương Tri nhìn 5 chữ đó xuất hiện từng nét từng nét một, xong lại
lập tức biến mất, thản nhiên đáp: “Phải, hiện giờ anh có thể dùng avatar vốn có của anh để gặp tôi được chưa hả Guest?”
Shi-tô ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô, dường như lấy làm lạ cô đã làm thế
nào để đoán được thân phận của anh ta. Qua một lúc, anh ta khắc:
Gặp nhau trong chế độ Safe Mode.
Anh ta còn đưa một toạ độ. Sau khi xoá sạch dấu vết của những chữ
khắc, avatar của Shi-tô bỗng biến mất. Anh ta đã ra khỏi Maandala.
Chế độ Safe Mode là một dạng đăng nhập đặc biệt trong Maandala, thông thường chỉ có những lập trình viên chuyên phát triển môi trường của
Maandala mới dùng dạng này. Dưới dạng Safe Mode, hệ thống chạy ở mức
tối thiểu, gần như tương đương với phiên bản Maandala một-chiều. Thế
nhưng Phương Trì không ngờ, dưới dạng này, lại có thể thông qua việc tìm kiếm tọa độ để cho avatar tương tác được với nhau! Nghĩ kỹ lại, Phương Trì liền hiểu ra. Việc phát triển lập trình luôn luôn cần nhiều người
hợp tác với nhau, thảo nào Maandala để yên cho công năng ẩn này.
Avatar trước mặt cô đúng là Guest. Đã nhiều năm trôi qua sau lần
cuối cùng cô trông thấy mô hình thủ công của Guest, nay tận mắt nhìn
thấy avatar của Guest, cô thế mà lại nảy sinh cảm giác buồn bã vì cảnh
còn người mất.
Cô đi vòng quanh Guest một vòng. Avatar này thật ra không thay đổi gì nhiều, cũng là vì bao năm nay, Guest rất ít khi đăng nhập. Avatar chỉ
tự nhiên trưởng thành và già dặn hơn. Một avatar ở dạng điểm ảnh như
thế này, lạnh lẽo, siêu thực. Trong ánh hào quang đang chớp sáng đó,
tựu thêm rất nhiều những điểm trắng.
“Ba Chàng Ngự Lâm chỉ còn lại mình anh.” Phương Trì lẳng lặng cất
tiếng. Điểm tốt của Safe Mode là sẽ không bị bất cứ avatar nào khác lần ra được, trong đó bao gồm cả nhân viên quản lý của Maandala. Nghĩ đến
Reboot cuồng Guest ra sao, cô liền có thể hiểu được tại sao Guest yêu
cầu gặp nhau trong Safe Mode. Có điều là trong chế độ này, những gì họ
có thể làm bị hạn chế rất nhiều, ví dụ như họ rất khó lấy được binh khí
ra, càng không thể nào dùng binh khí để khắc chữ trên mặt đất.
Điều làm cô bất ngờ là, Guest lên tiếng. “Phải.” Giọng của anh ta
rõ ràng đã chạy qua máy biến âm, đan xen với những âm điện tử lạnh lẽo,
nhưng nghe ra được, như Reboot nói, là giọng của một thanh niên.
“Tại sao hiện giờ nói được rồi?”
“Bởi vì tôi là Guest, không phải Shi-tô.”
Thoắt cái, Phương Trì như được khai sáng. Từ trước đến giờ, tuy
Guest đăng nhập bằng avatar của Shi-tô, nhưng chưa từng mượn miệng của
Shi-tô để nói, mà dùng phương thức khắc chữ, thì ra là bởi vì không muốn thay đổi độ thuần tuý của avatar của Shi-tô. Bởi vì mỗi một lời Shi-tô nói, dùng âm thanh hoặc dùng chữ để gửi tin nhắn, đều bị hệ thống của
Maandala tự động ghi nhớ, chuyển thành dữ liệu, trữ trong hố đen. Rồi
sẽ đến một ngày avatar của Thịnh Diễm vào nghĩa địa. Mà khi đó, trong
hố đen, tất cả những lời anh từng nói, tất cả mọi chữ nghĩa anh từng
đăng, đều sẽ gộp lại thành một sự tồn tại vĩnh hằng của “linh hồn” anh. Chỉ có mỗi cách khắc chữ thì Guest mới không làm “ô nhiễm” avatar của
Thịnh Diễm, mới có thể để Thịnh Diễm có được một “linh hồn” độc lập và
hoàn chỉnh.
Phương Trì bụng bảo dạ, nếu là cô, cô sẽ không nghĩ được đến điều đó.
“Trước đây anh là bạn thân của Thịnh Diễm phải không?” Phương Trì hỏi.
Avatar trong dạng điểm ảnh trước mắt cô cúi đầu, những điểm ảnh trên
người anh ta lấp lánh như sao trên trời, nhìn hồi lâu, lại có cảm giác
như một người thật. Anh ta trầm giọng đáp: “Phải.”
Phương Trì khẽ cười, “Tôi muốn hỏi anh một câu hỏi.”
“Cô nói đi.”
“Tại sao Thịnh Diễm gia nhập Cục 19?”
Anh ta càng trầm lặng hơn. Một lúc lâu sau, anh ta đáp: “Vì để báo thù cho Creeper.”
Phương Trì kinh ngạc lùi ra sau hai bước.
Trước đây cô mơ hồ cảm nhận được thù hận của wither đối với Thịnh
Diễm như vượt mức bình thường. Việc hắn giết Thịnh Diễm một cách dã
man, thậm chí còn như mang vài phần cảnh cáo và thị chúng. Kiểu hận thù đó, có thể không chỉ vì Thịnh Diễm đã huỷ diệt Road of Rose của hắn.
Nhưng cô không bao giờ có thể ngờ được, chuyện này có liên quan đến
Creeper.
Cô cắn răng, hỏi: “Cho nên Creeper thật sự đã chết rồi, mà chết do Road of Rose, đúng không?”
“Đúng.”
Phương Trì điều khiển cho Lacrimosa gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Guest nói: “Đoạn phim cô hứa với tôi trước đây.”
“Tôi sẽ không nuốt lời.” Phương Trì nói, cô phất tay, cả một thế giới liền biến đổi.
Sớm tinh mơ, sương trắng vẫn còn lảng vảng trong cánh rừng mênh mông
bát ngát. Ánh nắng của vầng dương vừa ửng hồng đàng đông chiếu xuyên
qua những tầng mây, khiến hết thảy chìm trong một màu đỏ diễm lệ. Trên
mặt đất đỏ với được xới lên rơi đầy hoa đại. Âm thanh của nước đang
chảy vọng đến rõ mồn một từ đàng đông, nơi đó là chỗ dòng sông Mekong
rộng lớn chảy ngang qua. Lúc này đang ở cuối mùa nước lũ, nước sông
tràn ngập hai bờ của cánh rừng, trên mặt nước đầy sương trắng lượn lờ
dập dềnh thân cây lúc dày đặc lúc lưa thưa.
Một cảnh tượng huyễn thực. Thứ mà Phương Trì cho anh ta coi, là một đoạn video.
Guest chợt phát hiện avatar của mình không thấy đâu nữa, tiếng của
Lacrimosa vang lên ở bên cạnh: “Máy thu hình khi đó nằm trên đỉnh đầu
của tôi, cho nên anh không nhìn thấy tôi được.”
Guest hỏi: “Nơi đây là bang Shan?”
Lacrimosa đáp: “Nơi đây chính là bang Shan, nơi giáp ranh của Trung, Lào, Miến, Thái.”