“Bảo Tướng Như Lai” Tác Nam Triệt và Thiếu Lâm tự đấu cả một đời, chính
là bởi vì có sự tồn tại của hắn cho nên Mật tông mới có thể tồn tại dưới áp lực cường đại của Thiếu lâm tự.
Huyền Khổ nhìn Tác Nam Triệt, vẻ đau khổ trên mặt càng thêm nồng đậm một chút:
- Mật tông thực sự muốn cột vào trên thân Đại Chu hay sao? Ngươi và ta
đều là Phật tông nhất mạch, tại sao phải khổ như vậy chứ?
“Bảo
Tướng Như Lai” Tác Nam Triệt có tướng mạo rất trẻ trung, bề ngoài nhìn
qua chỉ có chừng ba mươi tuổi, dương cương tuấn lãng. Thế nhưng lại là
mang theo một cỗ uy nghiêm thu hút tâm thần người ta.
Nhưng trên
thực tế chỉ là bởi vì Tác Nam Triệt tu luyện bí pháp cho nên mới có thể
giữ vững dung mạo trăm năm không thay đổi, hắn cùng một bối phận với
Huyền Khổ. Song phương không biết đã đấu được bao lâu.
Tác Nam Triệt hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt hư không chấn động, giống như ngôn xuất pháp tùy.
Huyền Khổ, ngươi có biết ngươi rất dối trá hay không? Ngươi đã biết ngươi và
ta cùng là Phật tông nhất mạch, thế nhưng vì sao ngươi lại chèn ép Mật
tông ta. Khiến cho Mật tông ta mấy trăm năm qua không thể bước vào Trung Nguyên một bước?
Huyền Khổ niệm phật một tiếng rồi nói:
- Trung Nguyên là nơi truyền đạo, Tây Cương cũng là nơi truyền đạo, chỉ
cần phật tông chi pháp có thể truyền ra khắp thiên hạ, vì sao còn phải
phân ra Trung Nguyên hay là Tây Cương cơ chứ? Mật tông và võ lâm Trung
Nguyên có xung đột, các ngươi cưỡng ép muốn truyền đạo ở võ lâm Trung
Nguyên, không có ích. Cuối cùng chỉ có thể tạo thành thương vong không
cần thiết mà thôi.
Tác Nam Triệt cười lạnh một tiếng, cũng lười
đi lá mặt lá trái cùng với Huyền Khổ, Như Lai Pháp tướng phía sau hắn
chắp tay trước ngực, trực tiếp vỗ một chưởng về phía Huyền Khổ!
A Di Đà Phật!
Huyền Khổ chắp tay trước ngực, đấm ra một quyền, bộ dáng kia lại là quyền
pháp cơ bản La Hán quyền của Thiếu lâm tự. Thế nhưng ở trong quyền thế
lại có khuynh thiên chi uy!
Loạn, toàn bộ hoàng thành đã loạn.
Chín tên cường giả Chân Vũ cảnh xuất thủ, trong đó còn có Lý Bá Dương đệ
nhất thiên hạ. Loại uy thế này lớn đến mức kinh người, thậm chí ngay cả
toàn bộ võ giả bên trong Thịnh kinh thành cũng đã bắt đầu run lẩy bẩy,
không dám có bất kỳ một hành động dư thừa nào.
Hai tên võ giả đầu đội mũ rộng vành ngày xưa từng thăm dò Tô Tín ở trong thành nhìn về
phía phương hướng hoàng thành không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Trước đó thực ra bọn hắn mang theo tâm tư đục nước béo cò tới đây, muốn thừa cơ xuất thủ sau khi Đại Chu và các võ giả của các đại tông môn chiến
thành một đoàn.
Kết quả chờ bọn hắn vừa mới chuẩn bị động thủ thì đã bị khí tức từ bên kia hoàng thành truyền đến làm cho bị dọa sợ.
Đừng nhìn bọn họ đều là tồn tại Dung Thần cảnh, là nhân vật cấp bậc võ đạo
tông sư. Thế nhưng ở trước mặt Lục Địa Thần Tiên Chân Vũ cảnh, bọn hắn
cũng chỉ có thể là sâu kiến bị người ta tùy tiện dùng một bàn tay chụp
chết mà thôi.
Hiện tại hai người này đừng nói là đục nước béo
cò, chỉ sợ còn chưa có xuống nước thì đã dễ dàng bị cỗ lực lượng cường
đại kia liên lụy tới mức thất bại trong gang tấc.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng người họ Vũ kia đành phải nói:
- Vũ huynh, tình huống có biến, nhất định ta phải đi về bẩm báo chúa công trước rồi mới định đoạt sau. Tình huống trước mắt huống này đã không
phải là chuyện mà chúng ta có tư cách nhúng tay vào. Cho nên Vũ huynh
ngươi tạm thời thu tay lại đi, trước tiên cứ lặng lẽ theo dõi kỳ biến
rồi lại nói.
Một người khác buồn bực khẽ gật đầu, quay người trở lại trong khách sạn rồi thành thật thật ở lại, chờ bên hoàng thành
quyết ra thắng bại rồi mới lại tới.
Mà lúc này những tồn tại Chân Vũ cảnh kia đã đánh tới mức thành rối loạn, Tiêu Vô Thắng của Tiêu gia phẫn nộ quát một tiếng:
- Chư vị, hiện tại còn không xuất thủ còn định chờ đến khi nào nữa?
Lúc cường giả Chân Vũ cảnh không thể nào phân ra thắng bại trong một đoạn thời gian ngắn được.
Mà bên này Cơ Hạo Điển còn đang cấy ghép Nguyên Thần, bọn hắn không trì
hoãn được nữa. Giữa các Chân Vũ cảnh đã không có cách nào phân ra thắng
bại, vậy cũng chỉ có thể phân ra thắng bại từ trên người những võ giả
khác mà thôi.
Vốn thực lực Đại Chu quả thực rất mạnh, thế nhưng
vấn đề là trước mắt bên này lại có mấy thế lực đỉnh tiêm liên thủ. Người mà bọn hắn mang tới đều là cường giả đỉnh cao trong tông môn, kể từ đó
Đại Chu lại rơi vào trong thế yếu.
Tô Tín đi theo đám người
Thiết Chiến, lúc thì đánh nhau, lúc thì rút lui, hắn có thể phát huy ra
sức chiến đấu bất phàm. Thế nhưng trên thực tế Tô Tín chỉ mới dùng bảy
phần lực mà thôi.
Điểm ấy ngay cả Thiết Chiến cũng không có phát giác ra được, nhưng hắn cũng không nói thêm gì.
Dù sao trước mắt còn chưa tới lúc Đại Chu sinh tử tồn vong. Thứ mà Cơ Hạo
Điển cần cũng chỉ vẻn vẹn là kéo dài thời gian mà thôi, cho nên cũng
không cần toàn lực xuất thủ, ngay cả Thiết Chiến cũng giống như vậy.
Mà Thiết Chiến hiện tại cũng có chút bất mãn đối với Cơ Hạo Điển.
Trước đó Cơ Hạo Điển cứng rắn muốn nhét nam hài kia vào trong đội ngũ của Tô
Tín đã khiến cho Thiết Chiến bất mãn trong lòng, bởi vì đây là biểu hiện không tín nhiệm Tô Tín.
Vấn đề là Tô Tín chính là người của
Thiết gia bọn hắn. Cơ Hạo Điển không tín nhiệm Tô Tín há không phải là
đang nói Thiết gia bọn hắn cũng không đáng được tín nhiệm hay sao?
Chỉ là khi đó mặc dù Thiết Chiến bất mãn thế nhưng cũng không có nói gì
nhiều, dù sao hắn cũng đã đi theo Cơ Hạo Điển nhiều năm như vậy, biết
lúc bình thường mặc dù Cơ Hạo Điển ra vẻ rất đại khí. Thế nhưng dính đến một ít chuyện quan trọng sẽ khiến cho đối phương không thể không cẩn
thận mà đối đãi, cũng giống như đại kế trường sinh này vậy.
Đương nhiên điểm ấy Thiết Chiến cũng hiểu rõ, thế nhưng lần này đối phương
lại mời cường giả Chân Vũ cảnh của Tây Cương Mật tông, “Bảo Tướng Như
Lai” Tác Nam Triệt đến, hơn nữa còn giấu diếm những người khác. Chuyện
này chẳng khác nào công khai nói nhóm người mình không được Cơ Hạo Điển
tín nhiệm, cũng khó trách hắn lại có chút bất mãn.
Mấy thế lực
lớn trong triều mặc dù trên danh nghĩa đều thuộc quản hạt trực tiếp của
Cơ Hạo Điển, nhưng trong bọn họ cũng có phân chia thân sơ, xa gần.
Cũng giống như những Hoàng tộc Cơ gia kia vậy, tự nhiên là thân, mà nhóm thế lực như quân đội và Lục Phiến Môn thì ngay cả sự tín nhiệm của Cơ Hạo
Điển cũng không có được. Chuyện này không thể nghi ngờ cũng làm cho
Thiết Chiến hết sức bất mãn.
Cho nên kỳ thật Thiết Chiến cũng chỉ dùng tám phần khí lực để trì hoãn, hi vọng những người của các thế lực
võ lâm này tiêu hao nội lực của bản thân, sau đó sẽ chủ động rút đi.
Bên triều đình từng bước lui lại, người của các đại thế lực võ lâm đến đây
đều là tinh anh, mà triều đình tự nhiên cũng có tinh anh của mình.
Nhưng vấn đề là tổng bộ đầu phân hoá đến bốn mươi chín đạo của Đại Chu có bao nhiêu cơ chứ? Truy phong tuần bổ và mật thám tập sự lại có bao nhiêu
chứ? Còn có những Đại tổng quản hành quân thuộc quân đội nữa.
Có
thể nói trong sức chiến đấu của triều đình có hơn phân nửa đều được phân tán ở các đạo Đại Chu. Trước mắt, những người còn lại ở trong kinh
thành căn bản không ngăn được những tông môn võ lâm này tấn công.
Bên này người của Đại Chu lui lại từng bước, mắt thấy sắp bị bức đến ngoài
hoàng cung, cho đến giờ phút này mới thể hiện ra cường giả Dương thần
cảnh của Đại Chu có chút không đủ.
Dưới tình huống Chân Vũ cảnh lâu không xuất thế, tồn tại Dương thần cảnh chính là chiến lực mạnh nhất trên toàn bộ giang hồ.
Kỳ thực võ giả Dương thần cảnh của Đại Chu không ít, Cung Phụng Đường của
hoàng thất dùng một số lớn cung phụng để mời chào tới mấy tên tồn tại
Dương thần cảnh. Mà người của Hoàng tộc Cơ gia càng bởi vì Đại Chu cung
ứng không hạn chế cho nên tồn tại Dương thần cảnh thậm chí còn vượt qua
hơn mười người.
Trước mắt, trên giang hồ cũng chỉ có loại tồn tại cấp bậc như Thiếu Lâm tự, Tạo Hóa Đạo Môn, Tiêu gia mới có mười tên võ
giả Dương thần cảnh trở lên. Kết quả Đại Chu chỉ vẻn vẹn là một tổ chức
thế lực mà lại hơn bọn hắn, từ chuyện này cũng có thể chứng minh thực
lực của Đại Chu.
Chỉ là rất đáng tiếc, có một số việc lại không
phải thông qua so sánh số lượng đơn giản là có thể phân ra thắng bại
được. Cùng là Dương thần cảnh, nhưng lực chiến đấu giữa bọn họ có đôi
khi lại kém tới mấy lần.
Giống cường giả Dương thần cảnh đỉnh
tiêm bên Đại Chu chính là đám người Lâm Tông Việt, Cơ Huyền Viễn. Bọn
hắn là tồn tại có thể lấy một địch nhiều, Thiết Chiến bởi vì vừa mới
tăng lên tới Dương thần cho nên vẫn còn kém một chút.
Nhưng vấn đề là bên các đại tông môn giang hồ còn có bao nhiêu người như thế nữa chứ?
Bất kể là “Kiếm Động Bát Hoang” Hà Vô Sơn hay là gia chủ Tiêu gia Tiêu Vô Thắng, thực lực đều rất là kinh diễm.
Huyền Minh của Thiếu lâm tự và “Cửu Hoa Đạo Quân” Trương Bá Đoan của Tạo Hóa Đạo Môn cũng đều không phải là người dễ chọc vào.
Mà thủ tọa Giảng Kinh Đường Huyền Chân ở trong đó thì lại càng kinh khủng. Mặc dù người này còn không có đạt tới biên giới Chân Vũ cảnh, thế nhưng sức chiến đấu của hắn lại bức thẳng tới Thiết Ngạo ngày xưa. Mấy tên
cường giả Dương thần cảnh của Cung Phụng Đường hoàng thất Đại Chu liên
thủ đối phó với một mình hắn cũng bị hắn ép cho thê thảm.
Mà lúc này ánh mắt Hà Vô Sơn ở giữa đám người lộ ra một tia tinh mang, hắn đã
cảm giác được khí tức của một võ giả Dung Thần cảnh trong hoàng cung đã
biến mất. Mà nguyên thần của Cơ Hạo Điển đã bắt đầu xảy ra biến hóa, mặc dù rất suy yếu, thế nhưng vẫn đang dùng lực lượng nguyên thần đánh
thẳng vào Dung Thần cảnh!
Không thể trì hoãn được nữa!
Người của Đại Chu chỉ muốn kéo dài thời gian, nhưng vô số môn phái như bọn
hắn liên thủ cũng không muốn sinh tử đấu cùng với Đại Chu.
Dù
sao bọn hắn tới đây, người yếu nhất cũng đều là tồn tại Dung Thần cảnh,
chết một ngươi cũng sẽ rất đau lòng, nếu như không tới thời khắc cần
thiết thì bọn hắn sẽ không dốc toàn lực xuất thủ.
Huống hồ bởi vì bọn hắn đều đến từ các tông môn khác biệt cho nên lúc ta liều mạng
ngươi cũng không thể ở bên cạnh một mực trơ mắt nhìn?
Cho nên cứ như vậy thì lại càng không có người nào dẫn đầu liều mạng.
Chỉ là trước mắt lại không phải là thời điểm tính toán lẫn nhau, đám người
Hà Vô Sơn và Huyền Minh truyền âm với nhau một câu, kiếm khí quanh thân
ầm ầm bộc phát, Kiếm Động Bát Hoang, xé rách thiên địa!
Kiếm ý vô biên tuôn ra, một tên võ giả Dương thần cảnh Hoàng tộc Cơ gia đang giao chiến cùng Hà Vô Sơn phun ra một ngụm máu tươi, bị một kích toàn lực
của Hà Vô Sơn trực tiếp làm cho trọng thương, bay ngược ra ngoài.
Nội tình của Hoàng tộc Cơ gia Đại Chu quá kém, coi như sau khi Cơ Hạo Điển
đóng đô Trung Nguyên cơ hồ đã vận dụng tất cả lực lượng để bồi dưỡng
những cường giả của hoàng tộc Cơ gia như bọn hắn. Thế nhưng bọn hắn vẫn
không có cách nào so sánh với dạng cường giả đã tạo nên uy danh hiển
hách trên giang hồ như Hà Vô Sơn. Thực lực song phương chênh lệch không
phải chỉ là một điểm hay nửa điểm.
Hà Vô Sơn thả người nhảy lên, thân thể của hắn trong nháy mắt đã đi tới cung điện trước đó, sắc mặt
một võ giả Đại Chu khác lập tức biến đổi. Cũng không lo được nhiều như
vậy mà trực tiếp toàn lực xuất thủ đánh về phía đối thủ, muốn bức lui
bọn hắn rồi ngăn Hà Vô Sơn lại.
Nhưng trước đó Hà Vô Sơn đã
truyền âm với đám người Huyền Minh, ngay trong nháy mắt khi Hà Vô Sơn
xuất thủ thì bọn hắn cũng đã toàn lực xuất thủ ngăn chặn võ giả Dương
thần cảnh của Đại Chu ở trước mắt này, không để cho bọn hắn đi ngăn cản
Hà Vô Sơn.
Kể từ đó, Hà Vô Sơn trực tiếp dùng một kiếm đánh nát
cánh cửa lớn mang theo trận pháp trong cung điện kia, trực tiếp làm cho
đám người Cơ Hạo Điển hiện ra trước mắt một đám võ giả Dương thần cảnh.
Lúc này nguyên thần của Cơ Hạo Điển đã cấy ghép thành công, chỉ là nguyên
thần vừa mới cấy ghép xong vô cùng suy yếu, còn cần Ngưng Thần hoa để
tăng cường và gia cố mới có thể để cho nguyên thần của Cơ Hạo Điển đạt
tới trình độ Dương thần cảnh.
Tận mắt nhìn thấy một kiếm của Hà
Vô Sơn chém nát cửa cung, người bên trong đại điện tức thì khẽ run rẩy,
ngay cả tay của Tôn Bất Hại cũng run run một cái.
Chỉ là lúc này Cơ Hạo Điển lại mặt không đổi sắc, hắn thản nhiên nói:
- Tôn đại sư, tiếp tục tiến hành, không cần phải để ý đến những chuyện khác.