Đối mặt với điều kiện của Lý Bá Dương, mọi người ở đây đều đặt mình ở
lập trường của Tiết Chấn Nhạc để suy nghĩ, bọn hắn đều không nhịn được
đồng ý với chuyện này.
Nhưng Tiết Chấn Nhạc nhìn Lý Bá Dương rồi lại lắc đầu nói:
- Một bước kia ta cũng rất muốn bước ra, thế nhưng lại không phải thông qua việc được người ta bố thí mà bước ra được.
Huống hồ ta là Thần Vũ đại tướng quân của Đại Chu, ngươi cho rằng Cơ Hạo Điển làm không đúng, không xứng làm Hoàng Đế Đại Chu. Những chuyện này đều
có thể đúng, thế nhưng ngươi lại không tư cách nhúng tay vào. Chuyện của Đại Chu còn chưa tới phiên người ngoài nhúng tay!
Cơ Hạo Điển
không có nghĩa là Đại Chu, các ngươi tới cửa bức bách Cơ Hạo Điển thoái
vị, đó chính là đang đánh vào mặt của Đại Chu ta, cũng là đang đánh vào
mặt của Tiết Chấn Nhạc a.
Quan hệ dùng lợi ích liên hợp lại với
nhau mãi mãi có thể làm chỗ dựa, đối với Tiết Chấn Nhạc hiện tại, Đại
Chu không phải là Đại Chu của Cơ Hạo Điển mà cũng là Đại Chu của hắn.
Nếu như Cơ Hạo Điển làm chuyện giống như hôn quân Đại Tấn ngày xưa thì tự
nhiên bọn hắn sẽ ra mặt ngăn cản, nhưng lại không phải bị những người
như các ngươi cưỡng bức thoái vị.
Kỳ thật những người trong võ
lâm này cũng có chút quá cường ngạnh, nếu như không phải bọn hắn lựa
chọn trực tiếp đánh tới cửa mà là âm thầm đi tiếp xúc với các cường giả
như Tiết Chấn Nhạc và Cung Phụng Đường của Hoàng gia thì có lẽ mọi
chuyện còn có cơ hội chuyển mình.
Mà giống như bọn hắn hiện tại
trực tiếp vạch mặt, rõ ràng là đang đánh vào mặt mũi của Đại Chu, như
vậy chỉ cần đám người Tiết Chấn Nhạc còn muốn tồn tại Đại Chu thì tuyệt
đối bọn hắn sẽ không lùi bước.
Lý Bá Dương thở dài một hơi rồi nói:
- Lần này ta đến đây không phải là bởi vì Cơ Hạo Điển vĩnh sinh sẽ uy
hiếp tới Tạo Hóa Đạo Môn, mà là sự vĩnh sinh của hắn sẽ tạo thành rung
chuyển đối với giang hồ. Loại tồn tại vĩnh sinh này căn bản chính là
điểm mà thiên địa không cho phép. Sinh tử luân hồi, đây là tạo hóa, nếu
không có chết đi thì sao có cái mới sinh ra cơ chứ?
Hiện tại Cơ
Hạo Điển chỉ chuẩn bị vĩnh sinh cũng đã tạo thành động tĩnh lớn như vậy, nếu như chờ đến lúc hắn thực sự trường sinh, như vậy không biết trên
giang hồ sẽ lại biến thành bộ dáng nào?
Thế gian này thứ đáng sợ nhất không phải là võ công, mà là lòng người.
Tạo Hóa Đạo Môn ta không muốn xen vào chuyện bao đồng, thế nhưng cũng
không muốn nhìn thấy sinh linh đồ thán. Võ lâm Trung Nguyên mới ổn định
được hơn hai mươi năm, nếu như lại lần nữa rơi vào bên trong chiến loạn
thì người phải nhận tổn thất cũng chỉ có thể là người trong trung nguyên chúng ta mà thôi.
Tiết Chấn Nhạc nhấc Xích Viêm bàn long thương trong tay lên rồi nói:
- Chuyện đạo lý ta không hiểu, ta chỉ biết tới quyền và thương trong tay ta mà thôi!
Thanh âm vừa dứt, Xích Viêm bàn long thương trong tay Tiết Chấn Nhạc vang lên tiếng long ngâm giận dữ, hỏa long gào thét thiên địa, cương phong tán loạn giữa không trung, thế nhưng tất cả đều bị một thương kinh diễm của hắn xé rách!
Lý Bá Dương khẽ thở dài một hơi, quanh người hắn tràn ngập đạo uẩn.
Kiếm trong tay hắn điểm ra, đạo uẩn vô hình diễn hóa ra Thanh Liên vô lượng, tạo hóa chi lực bộc phát ra. Một thương của Tiết Chấn Nhạc cũng theo đó vỡ vụn, thậm chí hắn còn cảm giác được quanh thân mình đều bị cỗ lực
lượng kia bao phủ. Sinh tử diễn hóa, có thể tới chết mà sinh, đương
nhiên cũng có thể sinh phân cực chết!
Lực lượng âm dương không
ngừng nắm kéo, Xích Viêm bàn long thương trong tay Tiết Chấn Nhạc vẩy
một cái, hỏa long diệu thế, sau lưng của hắn có một hư ảnh chiến thần
trong tay cầm trường thương hiển hiện, đây là Chân Vũ pháp tướng của
hắn.
Một khi cường giả Chân Vũ cảnh dùng Chân Vũ pháp tướng,
chuyện này cũng đồng nghĩa với việc bọn hắn đã thực sự vận dụng toàn
lực.
Một thương đâm ra này, hư không băng diệt, ngay cả thời
gian cũng giống như ngưng trệ ở trong giữa không trung. Theo một cỗ chấn động cực lớn truyền đến, tạo hóa Thanh Liên kia ầm ầm vỡ vụn!
Vẻ mặt của Lý Bá Dương không thay đổi, trường kiếm trong tay của hắn cũng
được rút ra khỏi vỏ, kim mang lập loè. Phong mang bên trên trường kiếm
kia không ngờ lại giống như một dòng nước thanh tịnh trong suốt, hàn ý
bức người.
Đây là thần binh truyền thừa của Tạo Hóa Đạo Môn, Vô Lượng Thu Thủy Kiếm.
Trước đó Lý Bá Dương không vận dụng thần binh thì Tiết Chấn Nhạc cũng đã
không phải là đối thủ của hắn. Hiện tại Lý Bá Dương đã xuất kiếm, Tiết
Chấn Nhạc lấy cái gì để ngăn cản cơ chứ?
Kiếm ra khỏi vỏ, vô
lượng đạo uẩn đánh tới, tạo hóa chi lực diễn biến ra âm dương nhị khí,
diễn hóa ra Tứ Tượng Bát Quái. Toàn bộ thiên địa đều bị vô số kiếm ảnh
bao vây, ở trong mỗi một đạo kiếm ảnh đều có nội uẩn làm càn khôn, tạo
hóa chi lực diễn hóa đến cực hạn, quả nhiên có thể diễn hóa ra thế giới!
Tiết Chấn Nhạc nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương trong tay quét
ngang, Chân Vũ pháp tướng phía sau hắn cũng gầm thét theo. Thần âm vô
tận giống như sấm sét nở rộng, chấn động đến mức làm cho thiên địa
nguyên lực ở chung quanh không ngừng phát ra tiếng vang bạo liệt. Thế
nhưng cũng không có chấn vỡ được kiếm ảnh của Lý Bá Dương, ngược lại còn bị hắn trực tiếp áp chế.
Thế nhưng ngay lúc này một đầu diều
hâu to lớn bay lượn từ trời cao mà tới, một thân ảnh người mặc quan phục Lục Phiến Môn màu đỏ thẫm xuất hiện ở sau lưng Lý Bá Dương, sau đó lại
mang theo ưng trảo to lớn xé rách thương khung đánh về phía Lý Bá Dương!
- Vô Lượng Thiên Tôn!
Miệng Lý Bá Dương phun ra đạo uẩn, trong nháy mắt hư không đã sụp đổ, hư ảnh
nhất tôn Đạo Tổ phía sau hắn hiển hiện, trong nháy mắt đã diễn hóa ra
thiên địa, làm cho ưng trảo kia nhanh chóng tan ra.
- “Thần Ưng” Thiết Ngạo!
Người của các đại thế lực võ lâm nhao nhao giật mình, không ngờ tổng bộ đầu
“Thần Ưng” Thiết Ngạo của Lục Phiến Môn lại đột phá đến Chân Vũ cảnh.
Thực lực của Đại Chu triều đình lại tăng lên một mảng lớn!
Phải
biết rằng trước khi Thiết Ngạo không có tấn thăng đến Chân Vũ cảnh cũng
đã được coi là nhân vật cực kỳ khó cơi, trình độ uy hiếp của hắn không
kém hơn tồn tại Chân Vũ cảnh một chút nào.
Hiện tại Thiết Ngạo
đã tấn thăng đến Chân Vũ cảnh, thực lực của hắn tăng vọt, thực lực của
Đại Chu và Lục Phiến Môn cũng sẽ nghênh đón một lần bạo phát.
Chỉ là Thiết Ngạo tuy mạnh, thế nhưng cũng chỉ vừa mới tấn thăng tới Chân
Vũ cảnh mà thôi, cảnh giới của bản thân cũng còn không có ổn định lại.
Dù cho hắn cùng với Tiết Chấn Nhạc đối chiến với Lý Bá Dương, thế nhưng
đối mặt với cường giả được công nhận là đệ nhất thiên hạ thì hai người
bọn hắn vẫn chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản mà thôi.
Thiết Chiến quan chiến ở phía dưới nhíu mày nói:
- Nguy rồi!
Sắc mặt Tô Tín bình tĩnh, thế nhưng hắn cũng gật đầu nói:
- Quả thực là nguy rồi.
Thiết Chiến và Tô Tín nói nguy rồi cũng không phải là chỉ Thiết Ngạo sắp
thua. Mà là bên triều đình Đại Chu đã không còn có ai, mà trong những
tông môn võ lâm kia vẫn còn có người chưa có xuất thủ.
Hiển nhiên người bên triều đình cũng đều ý thức được chỗ mấu chốt của vấn đề, tất cả đều đưa ánh mắt nhìn về phía Thiếu Lâm tự.
Trước mắt vị “Độ Ách La Hán” Huyền Khổ của Thiếu lâm tự kia còn không có xuất thủ, thế nhưng vào lúc này hắn còn có thể đứng im ở trong hàng ngũ
Thiếu Lâm tự hay sao?
Tô Tín thấp giọng nói:
- Triều đình không có gì nắm chắc hay sao? Cường giả Chân Vũ cảnh bên Hoàng tộc Cơ
gia chỉ có một người như vậy thôi sao? Chẳng lẽ Cung Phụng Đường của
hoàng thất chỉ có một tên cường giả Chân Vũ cảnh như Triệu Vũ Niên thôi
sao?
Thiết Chiến cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Cung Phụng
Đường của Hoàng thất từ lúc Đại Chu chinh chiến thiên hạ đã thành lập.
Quả thực chỉ có một mình Triệu Vũ Niên, nhưng Cung Phụng Đường hoàng
thất còn có một tồn tại Chân Vũ cảnh nữa.
Tô Tín hỏi:
- Ai?
- “Cuồng Sư” Đỗ Nguyên Thánh.
Tô Tín lập tức im lặng, vị Tam Tương võ lâm minh chủ bị Cơ Hạo Điển giết
chết là tồn tại Chân Vũ cảnh, điểm ấy Tô Tín đã sớm hoài nghi rồi.
Dù sao lúc trước nếu như thực lực của Tam Tương võ lâm minh không mạnh thì căn bản cũng không có khả năng liên thủ cùng với Đại Chu, mà sẽ trực
tiếp bị Đại Chu chiếm đoạt.
Mà kỳ thực Hoàng tộc Cơ gia vốn
cũng có hai tồn tại Chân Vũ cảnh, chính là người mà Đại Chu dùng hết
tất cả tài nguyên mới bồi dưỡng ra được.
- Như vậy một người khác thì sao?
Tô Tín mơ hồ có một loại rất dự cảm rất không tốt.
Quả nhiên, Thiết Chiến nói thẳng:
- Vị tồn tại Chân Vũ cảnh kia đã tương đối già, cho nên trong một trận
chiến với Đỗ Nguyên Thánh đã bị trọng thương. Mặc dù cũng đã đánh chết
Đỗ Nguyên Thánh, thế nhưng bản thân mình cũng là không có bao nhiêu thời gian, rốt cuộc cũng đã vẫn lạc.
Lúc này Tô Tín đã không biết mình nên nói cái gì cho phải.
Một trận nội đấu hủy đi hai vị tồn tại Chân Vũ cảnh, nếu như lúc trước bọn
hắn không chết thì có lẽ hiện tại địa bàn của Đông Tấn đã sớm bị Đại Chu công hạ rồi.
Mà bây giờ còn có một chuyện rất khó giải quyết,
Huyền Khổ bên Thiếu Lâm tự còn không có xuất thủ, như vậy bên triều đình làm sao có thể ngăn cản được chứ?
Nhưng có một số việc càng sợ thì nó lại càng tới rất nhanh.
Tiếng phật âm, tiếng phạm xướng vang vọng giữa không trung, thân thể Huyền
Khổ từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống, Phật Quang sáng chói, uy thế vô lượng.
Một tồn tại Chân Vũ cảnh khác mà những người trong Đại Chu còn chưa đối kháng được chớ đừng nói chi là phương trượng “Độ Ách
La Hán” Huyền Khổ của Thiếu lâm tự.
Vị này cũng chính là tồn tại
nổi danh trong Thiên Bảng, mặc dù không kinh diễm được như sư đệ Huyền
Vân của hắn, phương trượng đời trước. Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ thì
cũng có thể biết được, Thiếu lâm tự có thể lực kháng Tạo Hóa Đạo Môn
cũng đã chứng minh thực lực không có tiếp tục suy bại. Như vậy há có thể là thế lực đơn giản?
Nhìn Lý Bá Dương và hai tên Chân Vũ cảnh
của Đại Chu chiến thành một đoàn trên không trung, Huyền Khổ không khỏi
thở dài một hơi.
Mặc dù nói ra phật đạo bất lưỡng lập, thế nhưng chuyện này cũng phải nhìn xem bản thân nhìn ở góc độ nào.
Tối thiểu hiện tại cũng không phải là lúc mà Thiếu Lâm tự giải quyết ân oán cá nhân với Tạo Hóa Đạo Môn, cho nên Huyền Khổ trực tiếp đưa ánh mắt
nhìn về phía đám người bên Đại Chu.
Mà lúc này hai tay của Đường Hiển nắm chặt trang giấy lúc trước Cơ Hạo Điển đưa cho hắn. Trong này
không trống trơn mà có bí pháp bên trên bản ngọc thạch kia. Trong đó còn có đối sách của Cơ Hạo Điển đối với việc này.
Có thể ngăn được Huyền Quan hay không thì sẽ phải dựa vào hắn!
Khi trong lòng Đường Hiển hiện hiểu ra tất cả thì lại có một đạo Phật Quang truyền đến, chỉ là phạm vi Phật Quang lại chiếu rọi toàn bộ phạm vi
kinh thành, cực kỳ hoa lệ.
Một tên Phiên Tăng Mật tông tướng mạo trang nghiêm đạp không mà đến, sau lưng của hắn có phật quang sáng lóng lánh, nửa cái cánh tay trần trụi để lộ ra ở bên ngoài, giống như là kim cương lưu ly vậy.
- Trụ trì Kim Cương tự, “Bảo Tướng Như Lai” Tác Nam Triệt!
Người này xuất hiện quả thực đã nằm ngoài dự đoán của mọi người ở đây.
Mật tông Tây Cương gia nhập triều đình, điểm ấy rất nhiều người đều biết, dù sao chuyện này cũng không phải là việc nhỏ.
Nhưng chuyện Cơ Hạo Điển lần này huyên náo quá lớn, cơ hồ có gần phân nửa thế lực võ lâm đều lòng mang bất mãn với Cơ Hạo Điển, chuẩn bị động thủ.
Sao Mật tông lại còn ngu ngốc tới mức đưa đầu ra như vậy cơ chứ?
Trước đó bọn hắn không nhìn thấy người của Mật tông tới đây, cho nên bọn hắn
theo bản năng đã cho rằng người Mật tông cũng đã rút đi. Không muốn lãng phí lực lượng với Đại Chu nữa.
Không nghĩ tới Cơ Hạo Điển lại
sớm chuẩn bị từ trước, hắn lại mời đệ nhất cường giả Mật tông, “Bảo
Tướng Như Lai” Tác Nam Triệt tới đây.
Mật tông có thể đấu thời
gian dài như vậy với Thiếu Lâm tự cũng là bởi vì có cường giả Chân Vũ
cảnh như Tác Nam Triệt. Trước mắt đụng phải lão đối đầu Huyền Khổ, hai
cường giả Phật tông như bọn họ đụng nhau, ai thắng ai thua cũng còn là
một ẩn số.
Chỉ là lúc này sắc mặt của Thiết Chiến lại có chút u
ám, bởi vì chuyện bệ hạ thuyết phục Tác Nam Triệt tới đây mà hắn lại
không biết. Không ngờ bệ hạ lại giấu diếm bọn hắn chuyện này, điều này
đại biểu cái gì chứ? Rất đơn giản, chính là không tín nhiệm!
Trước mặt đại kế trường sinh của mình, có thể nói là ai Cơ Hạo Điển cũng đều
không tin, coi như người quân đội và Lục Phiến Môn đi theo hắn cả đời
thì hắn cũng không tin như thế mà thôi.