Trong điện đột nhiên xảy ra chuyện khiến ai cũng cảm thấy bất ngờ.
Sự việc này đối với đế quốc Trục Nhật mà nói là một đại hỷ, nhưng đối với
tứ đại bộ lạc mà nói thì lại giống như một đại nạn chết chóc.
Với thân phận là con trai của Trấn Lôi vương, một trong bát vương của đế
quốc Trục Nhật, hơn nữa việc Thanh Lâm dễ dàng khống chế Lưu Viễn Thông
thì chỉ cần Thanh Nguyên mở lời thì tộc trưởng của tứ đại bộ khó mà chạy thoát!
Sự xuất hiện của Thanh Lâm, đừng nói là Thiên Vũ, Long
Nguyệt hay là cộng thêm sức mạnh của tứ đại bộ lạc thì cũng chẳng còn
đáng phải lo ngại gì.
Hơn nữa còn chưa nói đến việc Thanh Lâm chỉ cần vung nhẹ tay vài cái là có thể tiêu diệt được hàng ngàn kẻ thù,
truy đuổi đến từng ngóc ngách mà không có kẻ nào có thể thoát khỏi.
Thái độ điềm tĩnh đầy vẻ uy quyền lúc nãy của tộc trưởng tứ đại bộ lạc đã
hoàn toàn biến mất, giờ đây chỉ còn sót lại vẻ kinh hoàng, khiếp sợ.
Bọn họ đều tận mắt chứng kiến kết cục của Mông Hãn, vả lại Lưu Viễn Thông
kẻ có sức mạnh trong cảnh giới Cố Nguyên kia còn đang nằm dài dưới
đất.
“Lưu trưởng lão, Thanh mỗ đang hỏi chuyện người đó.” Sau
khi nói chuyện Thanh Nguyên, Thanh Lâm quay đầu lại, vẻ mặt lộ rõ sự
châm biếm nhìn chằm chằm Lưu Viễn Thông.
Giờ phút này, ý đồ muốn
giết Lưu Viễn Thông trong lòng cậu vẫn chưa đến nỗi sâu đậm gì, nhưng
cậu lại cảm thấy có hơi buồn cười, tự mình tìm thì không tìm thấy ông
ta, ngược lại ông ta còn tự dâng đến tận cửa chờ đợi nữa.
“Nói, ta nói!”
Lưu Viễn Thông chậm rãi từ dưới đất bò dậy, trong lòng vừa đau vừa hận,
trên mặt lai lộ rõ vẻ xúc động, nói rằng: “Hôm đó vừa đi khỏi, Lưu mỗ
ta thật sự rất hối hận, trong khoảng thời gian một tháng nay, càng nhớ
nhung thì ta lại càng muốn đi đến tông môn để xin lỗi Thanh Lâm huynh,
nhưng lại bất lực vì không về được. Không ngờ hai ta lại có duyên đến như vậy, có thể gặp nhau ở đây, vẫn xin Thanh Lâm huynh nhận món vật
này thì hơn, xem như một chút lòng thành của Lưu mỗ đây.”
Sau khi nói xong, Lưu Viễn Thông vẫy tay một cái thì lập tức bộ võ Băng quyền liền xuất hiện ngay trước người của Thanh Lâm.
Thanh Lâm liền đỡ lại ngay, không nhìn lấy một cái, trực tiếp ném vào trong
túi đựng đồ, cười đắc ý rồi trừng mắt nhìn Lưu Viễn Thông, không nói một lời nào.
Lưu Viễn Thông run rẩy cả người, âm thầm cắn chặt răng, lại lấy ra thêm một vật nữa tặng cho Thanh Lâm.
Vật này là một bình đan dược, trong đó có ba viên, mở nắp bình ra, mùi
hương của thuốc lan ra khắp nơi, ẩn hiện một màu xanh đậm đầy sức hút,
đan dược này giúp lưu thông khí huyết, mạch đạo bên trong điều hòa và
dày đặc hơn, vừa xem qua đã biết là đan mạch chi dược.
Sau khi
Thanh Lâm nhận lấy thì mỉm cười trầm ngâm, từ trong đó lấy ra một viên
ném cho Lưu Viễn Thông, cười nói rằng: “Lưu trưởng lão khách sáo như
vậy, Thanh mỗ nhận thì áy náy trong lòng, nhìn Lưu trưởng lão hơi thở
yếu ớt thế xem ra trên người đang có vết thương, viên đan dược này,
Lưu trưởng lão hãy nuốt vào trước đi.”
Sau khi nghe xong, Lưu Viễn Thông ngây người ra một hồi, trong lòng âm thầm mắng nhiếc Thanh Lâm không biết bao nhiêu lần.
Rất đơn giản, Thanh Lâm sợ rằng thuốc này có độc nên muốn ông ta thử mà thôi.
Tuy nhiên, cho dù trong lòng ông ta tức giận, nhưng trên mặt vẫn phải cười rồi tạ ơn, sau đó nuốt vào trong.
Nhìn thấy không có gì xảy ra, Thanh Lâm càng cười to hơn, mang đan dược cất
đi, lại nói rằng: “Thanh mỗ vốn rất hứng thú với nguyên lực thuộc tính
thủy, nhưng không ngờ Thiên đạo lại đưa nguyên lực thuộc tính lôi
cho ta, không biết Lưu trưởng lão có cách nào giúp Thanh mỗ khiến cho
bên trong cơ thể ta sinh ra một nguồn thuộc tính thủy nhỏ không?”
Sắc mặt Lưu Viễn Thông liền biến sắc, lùi về sau mấy bước, hoang mang nói
rằng: “Thanh Lâm huynh, việc này Lưu mỗ làm không được! Với tu vi của
Lưu mỗ đây, sao có thể lần mò ra nguồn của mạch nước, thiên địa đại đạo, tất cả đều có quy luật của nó, thuộc tính lôi hiếm thấy của Thanh Lâm
huynh đây có uy lực cực mạnh, sau này khi tu thành chính quả, chắc chắn
sẽ là bậc cao nhân đẳng cấp!”
Ông ta sợ đến nỗi cả người đều
toát mồ hôi, mỗi một tu sĩ đều có thuộc tính nguyên lực riêng mà thuộc
tính nguyên lực này, chính là do thuộc tính bẩm sinh của căn nguyên,
không phải là không có kẻ mạnh nào cướp đoạt thuộc tính bẩm sinh của đối phương, điều ông ta sợ chính là Thanh Lâm có cách cướp đoạt mất thuộc
tính vốn có của ông ta mà thôi!
Tuy nói rằng tu vi của Thanh Lâm
vẫn chưa lớn mạnh, nhưng Lưu Viễn Thông thực sự rất sợ, ông ta đã thi
triển cả Đế ma chưởng và Đế ma chỉ rồi, nhưng Thanh Lâm vẫn có thể phá
bỏ được, ông ta thật khó tưởng tượng được Thanh Lâm rốt cuộc có thực lực này hay không.
Một khi bị cướp đoạt mất thuộc tính bẩm sinh, ông ta sẽ mất đi tu vi một cách triệt để, sẽ không còn khả năng tu luyện nữa!
Hơn nữa, những tu vi giúp ông ta tăng thêm tuổi thọ sẽ mất đi một cách
nhanh chóng, độ tuổi như ông ta vậy, nhiều lắm chừng vài năm, ông ta sẽ
già đi ngay.
“Làm không được à...”
Thanh Lâm hơi nhếch mép,
hai mắt chuyển động không ngừng, sau đó cười nói: “Thanh mỗ ta thấy Lưu
trưởng lão thi triển Đế ma chưởng và âm dương chỉ lúc đầu không tệ,
không biết Lưu trưởng lão có thể chia sẻ tâm đắc được không?”
“Cái gì!”
Sắc mặt của Lưu Viễn Thông liền thay đổi, đôi mày chau lại sâu hơn, ý hận với Thanh Lâm đã cao ngút trời.
“Hử?” Thanh Lâm chau mày nói: “Lưu trưởng lão không đồng ý sao?”
“Thanh Lâm huynh, việc này...”
“Ngươi gọi ai là Thanh Lâm huynh! Ta đây không có người em trai lớn tuổi đến như vậy!”
Thanh Lâm đột nhiên bật người dậy, lạnh lùng hét to: “Lưu Viễn Thông, lấy Đế ma chưởng của ngươi ra đây!”
Âm thanh ấy chứa đựng sự tức giận tày đình, chấn động khắp nơi, dưới chân
mọi người đều xuất hiện những vết nứt, người của tứ đại bộ lạc liền biến sắc, hoảng loạn lùi về phía sau.
Lưu Viễn Thông thì thầm than khổ, vừa rồi Thanh Lâm vẫn còn mỉm cười, giờ phút này lại nói ra tay là ra tay.
Ngay sau đó, ông ta liền lộ ra vẻ hung bạo, trong lòng phun trào ngọn lửa
giận dữ, bước chân cũng làm rung chuyển cả mặt đất, cả người trực tiếp
xông thẳng ra ngoài điện chạy đi.
Cùng lúc đó, đỉnh của đại điện đột nhiên rung chuyển, nát ra thành từng mảnh, vô số gạch vụn rơi xuống đất, giống như bị người khổng lồ đập một cú đấm, xuất hiện một cái lỗ
đen cực lớn.
Trên khoảng không của đại điện, không phải một màu
xanh thẳm, mà là một màu xám đen, còn có những hình dạng xoắn ốc xuất
hiện, một dấu tay chưởng to lớn đen xì được chưởng ra, mang theo cả
tiếng sấm vang, đột nhiên hướng về phía Thanh Lâm như muốn bắt lấy cậu.
“Thanh Lâm, ngươi dồn lão phu vào chỗ chết, lão phu sẽ khiến ngươi sống không yên!”
Giọng nói của Lưu Viễn Thông chứa đầy sự hận thù, khuôn mặt lộ vẻ hung tợn,
càng uốn lượn thì tay chưởng kia như đang nhảy múa, trên bàn tay đen như mực kia xuất hiện những đám mây đen trông rất đáng sợ, nhưng hễ những
nơi có mây đen kéo tới thì hư không cũng đều biến mất!
“Cứu ta với! Cứu ta với!”
“A!”
Tộc trưởng của tứ đại bộ lạc càng đến gần hư không thì lúc này hư không
càng biến mất, sức hút đáng sợ đó lập tức lan tỏa ra, bọn họ là cao nhân tiên thiên, vốn dĩ không có bất kỳ khả năng chống đỡ nào nên bọn họ dù
có cố gắng thế nào thì vẫn bị sức hút kia nuốt chửng rồi kéo về phía hư
không.
Những người bên phía Thanh Nguyên cũng đứng không vững, thậm chí ngay cả Thanh Lâm cũng đứng không vững.
“Hừ!”
Thanh Lâm lạnh lùng “hừ” một tiếng, Đại Đế lục cũng bị rung chuyển, vầng
sáng đỏ chói trong cơ thể đột nhiên bùng phát, giống như ánh sáng của
mặt trời, rực rỡ và sáng chói, trong đám mây đen kia, giống như có thiên thần bay lên trời vậy, thẳng tay chưởng lên trời.
“Tộc phụ thuộc kia cũng dám hung hăng sao!”
Trong lúc ánh sáng chói lóa kia bùng phát, đột nhiên trên trời có một bàn tay đen như mực che lại, những đám mây đen kia dần tan biến, trở lại hư
không, người của tứ đại bộ lạc đều rơi hết xuống đất.
Trong ánh
mắt lạnh lùng của Thanh Lâm, bàn tay kia rung rẩy, có tiếng khóc đáng
thương vọng ra, mây đen tan biến nhanh chóng, giống như lần trước trốn
chạy một cách thần tốc.
Nhưng chính vào lúc này, đôi mắt của Lưu
Viễn Thông kia lại đỏ hoe như màu của máu, vô số dấu khắc hình băng đá
bay ra từ trong tay ông ta, khắc dính trên bàn tay đen như mực kia.
“Lão phu có được ngươi thì chính là chủ nhân của ngươi, nay lão phu gặp nạn, ngươi dám lùi bước sao!!”
Vừa dứt lời, Đế ma chưởng kia liền lập tức vùng vẫy, trong chốc lát, mây
đen trên trời đột nhiên nổ ra, bàn tay đen kia lại lần nữa thò ra, Thanh Lâm vừa chớp mắt, mơ hồ nhận thấy từ trong lòng bàn tay kia có một cái
miệng rất lớn đang ngậm đầy máu tươi, dần dần há to, như muốn nuốt chửng mình vậy!