Cửa cung điện trực tiếp bị mở ra, cánh cửa to lớn bị
vỡ một mảng, một bên khác thì lại bị ngã trên người của Mông Hãn vừa mới đứng dậy kia.
Sức mạnh vô cùng to lớn ấy làm cho Mông Hãn
rợn người, máu tươi phun trào, xương cốt bên trong phát ra tiếng rắc
rắc, ngã xuống đất thêm lần nữa.
“Ai?” Mông Hãn cố kìm nén sự đau đớn, tức giận hét to.
Nhưng ông ta vừa dứt lời thì cả người như bị ai kéo dậy, lôi đi một cách
không thương tiếc, nhìn như đang chỉ huy điệu múa người rơm vậy, lại lần nữa bị quăng xuống đất một cách không thương tiếc.
Cho đến bây giờ, ông ta đã bị trọng thương, nhưng người gây thương tích cho ông ta vẫn chưa lộ diện!
“Thanh mỗ mạnh thế nào chắc ngài đã hiểu rõ?” Một giọng nói lạnh lùng từ ngoài điện truyền vào.
Trong thời khắc lời nói này vừa buông ra thì Thanh Nguyên, người vẫn luôn
ngồi trên ghế với thần thái thờ ơ kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt
trừng to, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Giọng nói này, rất quen, rất quen thuộc...
“Là vị tiền bối nào ra tay, kính xin hiện thân, cứ tấn công lén lút như vậy, Mông Hãn không phục!” Mông Hãn lớn tiếng nói.
“Không phục à?”
“Vậy thì đánh đến khi ngươi phục thì thôi!”
Tiếng động ngoài điện quá mức kinh khủng, giống như xuất hiện giông bão vậy,
gió bão cuồn cuộn đáng sợ, một bàn tay không ngừng phóng to ngay trước
mắt của Mông Hãn, cuối cùng, không đợi Mông Hãn kịp phản ứng thì đã có
một cái tát giáng xuống mặt ông ta.
“Bốp!”
Âm thanh ấy cực kỳ vang dội, Mông Hãn phun ra cả ngụm máu tươi lẫn cả răng nữa, hai bên má gần như sắp lõm vào trong, hai con ngươi đều sắp rớt ra ngoài, nhìn
sơ một lượt trông cực kỳ khiếp đảm.
Trong lòng Mông Hãn sợ hãi
đến tột độ, muốn mở miệng nói nhưng cả người lại đổ đầy mồ hôi và dựng
cả tóc gáy lên, mùi vị nồng nặc của nguy cơ giữa sự sống và cái chết
đang ẩn hiện trong tâm trí ông ta, sau lưng ông ta có một bóng người
đang từ từ ngưng tụ, không nhìn rõ khuôn mặt nhưng lại có thể cảm
nhận được sức mạnh của người đó.
“Hừm, lén lén lút lút, hiện thân ngay cho lão phu!”
Tộc trưởng của tứ đại bộ lạc đều đang đứng trên đỉnh cao của tiên thiên, chỉ có Lưu Viễn Thông vẫn còn trong cảnh giới Cố Nguyên, sự chênh lệch
giữa hai bên vô cùng to lớn, giờ phút này tuy rằng trong lòng Lưu Viễn
Thông lo sợ và nghi ngờ nhưng vẫn muốn ra tay.
Bóng người người ấy vừa nhảy lên liền xông ra phía sau lưng Mông Hãn, đồng thời những
gợn sóng kéo đến dày đặc, hóa thành vô số tảng băng bắn về phía
đối phương.
“Bại tướng dưới tay ta.”
Giọng nói lạnh lùng ấy lại truyền đến một lần nữa, Lưu Viễn Thông vừa chau mày vừa cảm thấy mơ hồ khi giọng nói này có hơi quen thuộc, nhưng vẫn không thế nhớ ra rốt cuộc là ai.
Nhưng một hồi sau, khi nhìn thấy sấm chớp đầy trời thì cuối cùng hắn cũng nhớ ra chủ nhân của giọng nói đó là ai.
“Thanh Lâm!”
Sắc mặt Lưu Viễn Thông đột ngột biến đổi bất thường, da đầu như đang nóng ran, một tiếng ầm trong đầu như bị sấm giật!
Những tảng băng đó nát vụn văng tung tóe, bóng dáng kia không nói lời nào, quay lưng xông ra khỏi điện.
“Khắc tinh! Khắc tinh a! Mới chưa đầy bao lâu, lão phu đi khắp trần gian,
nhưng cậu ta vẫn có thể truy sát đến tận đây, đúng thật là muốn dồn lão phu vào chỗ chết mà!!”
Hắn đã sống được hơn nửa đời người rồi,
chuyện khiếp đảm nhất và đau khổ nhất, chính là người thanh niên mười
bốn mười lăm tuổi có mái tóc tím kia.
Nếu không phải là do cậu
ta thì bản thân hắn sao có thể phế bỏ tu vi, nếu không phải là vì cậu
ta thì bản thân ta sao có thể bị đuổi khỏi tông môn chứ!
Nhưng
hắn cũng rất bất lực, Thanh Lâm chính là khắc tinh của hắn, bất kể hắn
có lớn mạnh ra sao, nhưng mỗi khi gặp phải Thanh Lâm, bản thân hắn đều
chịu cảnh bị khắc chế!
Hắn bị Phương Tú Lâm đuổi đi, hắn dùng tu
vi đang hồi phục trong thời kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên của Đế ma chưởng
để có thể ở trần gian tác oai tác quái, nhưng không thể ngờ rằng, chưa
đầy một tháng mà Thanh Lâm lại về rồi!
Giống như mình đang ở
đâu, Thanh Lâm sẽ ở đó, nỗi kìm nén và bất lực trong lòng Lưu Viễn Thông suýt chút nữa thì khiến hắn không nhịn được ói máu ra.
Mà lúc
này, ngoài Mông Hãn ra, tộc trưởng của tam đại bộ lạc kia thấy Lưu Viễn
Thông muốn rời khỏi, trong lòng Nguyệt Ngân Hợi giật bắn người vội vàng
hét lớn: “Lưu tiền bối, người muốn đi đâu sao?”
“Lão phu có việc gấp phải rời khỏi, các ngươi tự mình giải quyết đi!” Giọng nói của Lưu Viễn Thông vọng lại từ phía xa xa.
Nguyệt Ngân Hợi mặt trắng bệch, với kinh nghiệm của hắn, sao có thể không nhìn ra được Lưu Viễn Thông chính là vì sợ hãi nên mới bỏ trốn.
Mà
bên phía các vương hầu của đế quốc Trục Nhật đều sợ đến ngây người ra,
Lôi Chấn há hốc mồm ra, trong mắt của Bạch Lí Phù Sinh kia cũng tràn
ngập sự khiếp sợ.
Trên ngai vàng, Đại đế Vũ Chiêu há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Đế quốc Trục Nhật ta, còn có kẻ mạnh như vậy sao...”
“Quả nhiên là cao thủ đỉnh cao!” Hoạn Lăng ngồi bên cạnh Đại đế Vũ Chiêu,
hắn đã là cảnh giới Cố Nguyên, đương nhiên có thể nhìn ra được thực lực
của bóng dáng kia, đáng sợ đến nỗi khiến người ta run sợ.
Mà giờ
phút này, tên Mông Hãn kia đã hoàn toàn bị trọng thương, cũng không biết sức lực ở đâu ra mà lớn tiếng hét rằng: “Tiền bối, Mông Hãn phục rồi,
phục rồi!!”
Ông ta vừa nói dứt câu, bóng dáng kia quả nhiên ngừng tấn công, dần dần biến mất.
Không khí bên trong yên tĩnh đến lạ, tất cả mọi người đều không nói câu nào,
thậm chí thở mạnh cũng không dám, chỉ có Thanh Nguyên mở to đôi mắt,
không ngừng lẩm bẩm: “Là Lâm Nhi, là Lâm Nhi...”
“Ầm!”
Nhưng lại chính trong giây phút này, đột nhiên có một bóng người từ ngoài
điện bay đến, phun đầy máu tươi lên hư không, bóng dáng già nua kia ngã
xuống đất, làm cho gạch trên sàn vỡ vụn, trên mặt của lão ta tràn đầy sự khiếp sợ.
Những người Nguyệt Ngân Hợi kia ngây người quan sát, bóng người này không phải Lưu Viễn Thông thì là ai đây!
“Lưu trưởng lão, ngươi và ta cũng xem như là người quen gặp lại, ngồi trò
chuyện với Thanh mỗ?” Lời nói bình thản kia truyền đến từ bên ngoài
điện, cuối cùng bóng người kia cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Trên người khoác một chiếc áo màu xanh, mái tóc khoác lên một màu tím rực
rỡ, dưới sự tô điểm của ánh mặt trời cùng với màu tím của mái tóc thì
khuôn mặt ấy trở nên thanh tú và anh tuấn đến lạ thường, toát lên một
kiểu khí chất ma quái khó tả.
“Thanh Lâm!”
Không đợi đến khi Lưu Viễn Thông mở lời thì một bóng người xông lên phía trước, đó chính là Thanh Nguyên!
Hắn ôm chặt Thanh Lâm vào lòng, toàn thân run rẩy, ôm rất chặt dường như không muốn để Thanh Lâm rời xa lần nữa.
“Đúng là con rồi, đúng thật là con rồi...” Thanh Nguyên lẩm bẩm.
Thanh Lâm nhẹ nhàng khẽ xoa vào sau lưng của Thanh Nguyên, nói khẽ rằng: “Là
con đây, con trở về rồi, phụ thân không cần phải lo lắng nữa...”
“Con trai của ta, con trai của Thanh Nguyên ta!!!”
Thanh Nguyên lớn tiếng cười to, buông Thanh Lâm ra, nhìn về khuôn mặt dần dần trưởng thành kia, trong khóe mắt lệ ngấn đầy rưng rưng.
“Phụ thân, không phải người nói với con, nam nhi không được dễ dàng rơi nước mắt sao...” Thanh Lâm chớp chớp mắt.
“Ha ha, tốt lắm, tốt lắm!”
Thanh Nguyên dụi mắt rồi mừng rỡ nói: “Không uổng công mẹ con vất vả mang
thai mười năm, so với phụ thân, con đúng là còn xuất chúng hơn nhiều!”
Mọi người xung quanh đã sớm ngạc nhiên đến ngây người ra, giống như Thanh
Nguyên vậy, ai cũng không thể ngờ rằng, người này lại chính là Thanh
Lâm.
Đại đế Vũ Chiêu trừng to mắt nhìn, sao hắn có thể tin được,
kẻ mạnh như vậy lại chính là đứa trẻ mà mình tận mắt nhìn nó lớn lên
kia, nhất là khi cậu bây giờ chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi thôi chứ!
Trấn Đông vương Lôi Chấn cũng ngây người ra một lúc, cuối cùng thì cũng lớn tiếng cười to.
Tuy đã từng đối đầu với Thanh Nguyên, nhưng hắn là một người thẳng thắn,
sau khi Thanh Thiền và Thanh Lâm mất tích, hắn vẫn luôn đứng về phía
Thanh Lâm.
Tuy Thanh Nguyên trông có vẻ thờ ơ, hờ hững nhưng trên thực tế đều để ở trong lòng.
Ở sau lưng Lôi Chấn, Lôi Minh lặng lẽ đứng phía sau, cậu ta hơi lớn hơn
so với Thanh Lâm, hơn nữa lúc đầu còn đã từng bắt nạt Thanh Lâm, nhưng
với tu vi bây giờ của cậu thì lại chỉ còn là tài năng hậu thiên mà
thôi.
So với phía của đế quốc Trục Nhật thì tứ đại bộ lạc càng
không dám tin, bọn họ cho rằng kẻ mạnh này là do đế quốc Trục Nhật mời
đến, ai mà ngờ được rằng người đó lại là đứa con trai đã mất tích của
Trấn Lôi vương!
Đặc biệt là Lưu Viễn Thông, trực tiếp phun thẳng một ngụm máu tươi ra.
“Nếu lão phu biết Thanh Lâm là con trai của một trong những vị vương của
đế quốc Trục Nhật này thì có chết ta cũng sẽ không đến nơi này!”